Độc Chiếm Chị Ấy

Chương 46: Bị người khác ăn





...........

Ôn Dư Nhiễm hơi hé môi, tạm dừng vài giây cuối cùng vẫn nói ra một câu:

"Không cần mang vào đây, cậu có thể tự xử lý."

"Vâng." Trợ lý gật đầu đáp ứng chuẩn bị lui ra ngoài, trong lúc lui ra vẫn còn cảm thấy đáng tiếc, cô gái tên Ninh An kia đã kiên trì lâu như vậy, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn bại trận.

"Chờ một chút."

Một giây trước khi trợ lý chuẩn bị đóng cửa, Ôn Dư Nhiễm đã gọi trợ lý lại.

Trợ lý dừng chân, hơi cúi người hỏi:" Ôn tổng, còn chuyện gì sao?"

"Nếu sau này tiểu cô nương qua đây, đừng để em ấy vào công ty và đừng mang vật gì đến trước mặt tôi." Ôn Dư Nhiễm nói.

Trợ lý cảm thấy tiếc nuối vài giây trong lòng, sau đó liền đáp ứng rời khỏi phòng làm việc, vừa đóng cửa lại vừa suy nghĩ, xem ra lần này thật sự hết hứng thú với Ninh An rồi.

Nếu không còn hứng thú, cho nên Ninh An đưa cơm hộp đến, cậu ta muốn làm gì thì làm. Trợ lý vui vẻ mà suy nghĩ.

...........

Sau khi trợ lý rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Ôn Dư Nhiễm.


Ôn Dư Nhiễm hơi nghiêng người lấy tay trái chống lên trán, tay phải trực tiếp chống vào mặt bàn.

Văn phòng yên tĩnh và rộng rãi, nàng có thể nghe thấy nhịp tim rõ ràng và ổn định của mình khi nàng thở nhẹ xuống.

Dòng chữ trên tài liệu dần dần trở nên mờ nhạt, hàm nghĩa đã không còn rõ, tâm tư trôi nổi bay về nơi nào cũng không biết.

Bất giác nàng nhớ đến hình ảnh đôi chân đi giày thể thao màu trắng bước vào cửa văn phòng này, nhớ đến bộ dáng của tiểu cô nương cúi đầu ôm lấy hộp cơm, trên đầu lưỡi vẫn còn nhớ đến mùi vị thơm ngon của đồ ăn trong hộp cơm.

Nghĩ đến những gì mà mình vừa nói với trợ lý, tim của Ôn Dư Nhiễm không tự chủ được nứt ra một cái lỗ nhỏ, trong lòng xông ra một tia áy náy.

Ôn Dư Nhiễm cảm thấy tia áy náy này thật sự vớ vấn, nàng kéo khóe miệng lên một chút để kìm nén cảm giác áy náy không thể giải thích được.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Ôn Dư Nhiễm lại nhìn văn kiện trong một lúc, đến khi cái bụng nhỏ kêu lên, bất tri bất giác nàng nghĩ đến muốn đi ăn tối.

Bây giờ đã gần 7 giờ, trong nhà ăn trong công ty cũng không còn nhiều đồ ăn nữa, nhưng Ôn Dư Nhiễm vẫn không quá chú ý đến phương diện này, hơn nữa ngại phiền phức, cuối cùng cũng đến nhà ăn

Trước đây không cảm thấy gì khi ăn ở nhà ăn. Dù sao thì đó cũng là đồ ăn, ăn vào trong miệng là để thoả mãn nhu cầu sinh lý bình thường, hương vị đều đặt ở vị trí thứ hai.

Nhưng lần này thì khác.

Ôn Dư Nhiễm cũng không biết tại sao, ăn được mấy đũa liền không ăn được nữa, ăn mà không có mùi vị gì cả.

Trong lòng nhớ đến bữa cơm mà tiểu cô nương mang đến, hương vị kia ngon hơn ở nhà ăn gấp nhiều lần.

Cũng không biết trợ lý xử lý thế nào.

Tám phần là ném đi.

Nghĩ đến đây, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút bực bội, nàng hít sâu vào một hơi rồi đặt đũa xuống.

Bực bội cái gì?

Những thứ mà tiểu cô nương mang đến, đương nhiên là nàng không dám ăn.

Ôn Dư Nhiễm ở trong lòng mặc niệm mấy lần mới có thể bình tĩnh trở lại.

..........

Sau khi ăn cơm xong, đáng lẽ Ôn Dư Nhiễm phải trực tiếp trở lại văn phòng.

Nhưng khi vào thang máy, Ôn Dư Nhiễm nhất thời nhớ đến mình có chuyện muốn tìm trợ lý.

Vì vậy, sau khi xuống thang máy, nàng gõ cửa phòng làm việc bên cạnh.

Ôn Dư Nhiễm chờ đợi trong một lúc, cửa mới mở ra.

"Ôn tổng?" Trợ lý có chút mờ mịt đứng ở cửa, sau vài giây sửng sốt mới có thể phản ứng lại, hỏi:


"Tư liệu hạng mục có vấn đề gì sao?

Khi trợ lý nói chuyện, trên môi của anh ta có dính một vết dầu mỡ mờ nhạt.

Ôn Dư Nhiễm nhìn vết dầu mỡ trên môi của trợ lý, sắc mặt có chút lạnh, tầm mắt đảo qua trợ lý rồi nhìn vào bên trong, phát hiện có vài thư ký của nàng đang ngồi vây quanh chiếc bàn gỗ, trên bàn có một hộp cơm đã được mở, hương thơm của đồ ăn tràn ra bên ngoài------

Đó là hộp cơm mà tiểu cô nương thường dùng để đưa cơm. Ôn Dư Nhiễm nhận ra nó.

Các thư ký bên trong nhận thấy được ánh mắt của Ôn Dư Nhiễm, bọn họ đều vội vàng đứng lên chào hỏi Ôn Dư Nhiễm. Trợ lý liếm môi, trong lòng có chút thấp thỏm, cẩn thận dùng khoé mắt nhìn sắc mặt của Ôn Dư Nhiễm.

Chỉ thấy khóe miệng của Ôn Dư Nhiễm căng chặt, sắc mặt không chút biểu cảm nhìn anh ta, không nói lời nào.

Trợ lý thầm nghĩ hỏng rồi, vội vàng giải thích: " Sếp nói để tôi tự xử lý, vừa lúc tôi đang đói bụng nên liền lấy đồ ăn ra ăn..."

Trợ lý vừa nói vừa tiếp tục quan sát sắc mặt của Ôn Dư Nhiễm, phát hiện vẻ mặt của Ôn Dư Nhiễm càng lạnh hơn.

Không xong rồi.

Tại sao mình lại muốn ăn bữa cơm của tiểu tình nhân đưa cho Ôn tổng chứ? Đây không phải là rảnh đến mức không có việc gì làm sao?

Sau khi nhận ra vấn đề, trợ lý lập tức thay đổi lời nói và thú nhận sai lầm của mình:

"Ôn tổng, thật xin lỗi, lần này tôi không suy nghĩ thấu đáo, lần sau sẽ không bao giờ tự làm chủ nữa."

"Không sao." Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt nói:

"Cậu muốn ăn thì ăn đi, không thành vấn đề."

Sau khi nói xong, Ôn Dư Nhiễm bỏ qua phản ứng của trợ lý, đóng cửa rời đi.

Sau khi trở về phòng làm việc, Ôn Dư Nhiễm ngồi trở lại bàn làm việc, cảm thấy trong lòng lộn xộn, lòng như lửa đốt, bực bội bắt đầu lan tràn.

Bữa cơm của tiểu cô nương thật sự đã bị người khác ăn.

Bị người khác ăn......

Bị người khác ăn......

Bị người khác ăn......

Giọng nói này lặp đi lặp lại quanh quẩn bên tai Ôn Dư Nhiễm, ồn ào đến mức làm nàng không được yên ổn.

Ôn Dư Nhiễm nhắm mắt lại, lấy năm ngón tay hơi mở ra luồn vào giữa mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng ấn huyệt vị trên da đầu.

Nàng biết rằng trạng thái tinh thần hiện tại của mình rất không ổn, vì vậy nàng cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, cố gắng loại bỏ những cảm xúc vô cớ này ra khỏi tâm trí.

Nhưng mà, cũng không có tác dụng gì.


Việc gì nên bực bội thì bực bội, tâm trạng vô cùng khó chịu đến cực điểm, nhưng không thể phát tiết, chỉ có thể kìm nén.

Phải mất gần mười phút, Ôn Dư Nhiễm mới có thể thoát ra khỏi tâm trạng không thích hợp này.

Cũng không biết liệu có vấn đề gì với những thứ mà ma đã làm ra hay không.

Không ăn là đúng.

Ôn Dư Nhiễm cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, thành công chuyển sự chú ý trở lại văn kiện trên bàn, một lòng một dạ tiếp tục làm việc.

............

Trong hai ngày tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm mang theo vài lá bùa hộ thân như theo lời của Hoàng đại sư.

Khi ngủ vào ban đêm, liền dán một lá bùa ở trên cửa.

Có lẽ là lá bùa thật sự có tác dụng, mấy ngày nay Ôn Dư Nhiễm đã không nhìn thấy tiểu cô nương, cũng không gặp ác mộng, mọi thứ đều rất bình yên, như không có chuyện gì xảy ra.

Khi Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, nàng cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó.

Tiểu cô nương bị đuổi đi như thế này sao?

Có chút quá dễ đi.

Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có một chút hụt hẫng, nhưng nàng cũng không thể hiểu nguyên nhân cụ thể.

Mặc kệ như thế nào, dù sao thì nàng cũng đã trở lại cuộc sống bình thường của mình.

Tóm lại là chuyện tốt.

.................

editor: mình không ăn thì người khác cũng không được ăn, ai đã trải qua sẽ hiểu cảm giác này, ức nói không thành lời, hận không thể kêu ói ra.^^

Chương này hơi ngắn, nếu đủ 50 bình chọn, em sẽ up chương mới trong ngày hôm nay luôn.