Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 10



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 10: Sát ý


Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một hồi, mới nhớ đến là đối phương đang gọi nàng.


Nàng xoay người, nhìn theo hướng âm thanh truyền lại, liền thấy một nam nhân trung niên chừng 50, đang cười híp mắt chào hỏi nàng.


Nam nhân dáng vẻ mập mạp, trên mỏ còn có hai cọng râu nhìn rất đặc sắc, vẻ mặt mang nụ cười thật thà, nhìn như người thật thà trung hậu.


Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh, nếu hắn thành thật thì nguyên chủ phải gọi là thánh nhân rồi.


Hắn tên Lương Thăng Vinh, là hồ bằng cẩu hữu thân cận với nguyên chủ, nguyên chủ làm chuyện hoang đường phân nửa đều do hắn khuyến khích.


Mấy năm trước, nguyên chủ vừa đến trấn trên, vì không quen hoàn cảnh liền tìm dân bản xứ muốn hỏi tình hình chỗ này.


Khi đó nàng liền chọn được Lương Thăng Vinh, khi đó hắn nghèo lắm, dựa vào bản mặt có nụ cười thật thà gió chiều nào theo chiều đó, rất nhanh có chân trước mặt nguyên chủ, có được tín nhiệm.


Nhưng thực tế hắn là kẻ có lòng dạ độc ác, luôn nói những điều nguyên chủ không biết, sau khi biết được mọi chuyện từ đối phương liền mang lòng tham trên người nguyên chủ.


Hắn biểu hiện 10 phần nghĩa khí, làm chân chạy giúp nguyên chủ, đến Đa Bảo thôn mua viện tử.


Thực tế lại là một cái bẫy, đầu tiên lừa nguyên chủ lấy giá cao hơn thị trường nhiều lần, mua một đống nhà đất.


Sau đó lại lừa nguyên chủ, lấy 10 lượng một mẫu đất, đặt mua 100 mẫu đất.


Đó đều là đất hoang, thực tế thì mỗi mẫu chỉ cần 5 lượng, bỏ nhiều tiền như vậy dĩ nhiên đều rơi vào tay Lương Thăng Vinh.


Nguyên chủ ban đầu không biết chuyện này, vẫn là Thẩm Lục Mạn bên tai nói vài câu để nàng ra giá, khiến nàng sinh nghi.


Nàng ta liền quở trách Thẩm Lục Mạn, ngày thứ hai liền tìm Lương Thăng Vinh đối chất, kết quả lại bị đối phương lừa, không những tha cho hắn mà còn bất mãn với Thẩm Lục Mạn.


Cái này thì cho qua, nhưng triều đình lại hạ lệnh, quy định: bách tính không được để đất trống mà không trồng gì, nếu trong nửa năm không trồng trọt, thì một mẫu đánh 10 roi, 10 mẫu thì tội tăng một bậc, nếu trên 50 mẫu thì bắt giam một năm.


Nói cách khác, nếu mua mà không trồng, không những bị nha môn dùng roi đánh phạt mà còn bị giam trong ngục.


Kế này thật độc ác, Lương Thăng Vinh tâm địa bất lương, đến kỳ hạn nửa năm mới nói ra tình hình thực tế.


Nguyên chủ vốn không phải người chịu ngồi yên trồng trọt, mấy mẫu đất này mua xong thì bỏ hoang hoàn toàn, chỉ có Thẩm Lục Mạn trồng được vài mẫu, nhưng nàng lại một mình, còn phải sinh con, sao có nhiều sức như vậy được.


Nguyên chủ nghe bị triều định phạt rất sợ, nên tìm cách ném trăm mẫu đất này đi.


Đúng lúc Lương Thăng Vinh trượng nghĩa tương trợ, nói là đất này cho mướn thì thời hạn đến rất nhanh, xử lý sẽ khó, nếu muốn nhanh thì bán rẻ cho người khác.


Nguyên chủ lo sợ không yên, không chú ý đến đem việc này toàn quyền giao cho Lương Thăng Vinh xử lý.


Cuối cùng, đất được mua với giá 20 lượng, cứ vậy lấy giá 20 lượng tiện đường bán đi mảnh đất này.


Nguyên chủ hao hết hơn 1000 lượng, vẫn còn coi đầu sỏ là tri kỷ, đối với hắn móc tim phổi.


Lại thực sự không biết luật triều đình rõ ràng, luật cũng không kỷ luật nghiêm minh, nhất là nơi xa xôi thôn núi hoang vắng này, mà tất cả lại còn là đất hoang.


Đối với nha môn trấn trên mà nói thì ước gì có người mua đất hoang, dù sao thuế triều đình đều dựa theo đầu người và đất mà tính.


100 mẫu đất, là một khoản thu thuế không nhỏ, nha môn đem cho còn không kịp, sao mà dám phạt địa chủ chứ?


Nguyên chủ đối với chuyện này không biết gì, cho nên bị Lương Thăng Vinh lừa hoàn toàn.


Cho đến sau này Thẩm Lục Mạn mới nói ra, nàng mới hiểu rõ.


Nhưng mà khi đã nàng đã bị Lương Thăng Vinh hoàn toàn tẩy não, thấy đối phương hữu hảo chí giao, nàng lại chướng mắt bạc nhân gian, căn bản không để trong lòng.


Chuyện này từ đầu đến cuối, Lương Thăng Vinh là người thắng lớn nhất, hắn dựa vào nguyên chủ phát tài, trong thời gian ngắn ngủi vài tháng, đã buôn bán có lời đến gần 2000 lượng.


Sau đó hắn liền dùng số tiền này lên trấn trên mưu sinh mở tiệm kinh doanh, rất nhanh thì phát đạt, hiện tại đã có tiếng phú thương ở trấn trên.


Nguyên chủ cùng Lương Thăng Vinh khi đó, bây giờ đã khác nhau một trời một vực.


Nhưng không hiểu vì sao Lương Thăng Vinh ôm tâm tình thế nào, sau khi phát triển chẳng những không cùng nguyên chủ đoạn tuyệt quan hệ mà còn cũng nguyên chủ thân cận, dẫn nguyên chủ đi làm chuyện xấu, xa lánh và ẩu đả Thẩm Lục Mạn cùng Kinh Liễu Nhi.


Thời gian trước kia, còn thêm trầm trọng, mang nguyên chủ đi đánh bạc, sau khi nguyên chủ thua sạch, còn đề nghị nguyên chủ mượn tiền cho vay nặng lãi để chơi tiếp.


Nguyên chủ cũng không vừa, còn có ý này đúng lúc Hàn cử nhân tìm người đến giáo huấn nguyên chủ, đánh nàng một trận, ngoài ý muốn để mình đến nơi này, nếu không....


Kinh Ngạo Tuyết nghĩ vậy, trong lòng lóe lên sát ý, nét mặt thần tình lại ôn hòa.


Tính cách của nàng đã như vậy, nội tâm càng căm hận thì bề ngoài càng ôn nhu.


Nàng cười híp mắt nói: "thì ra là Lương huynh, đúng là trùng hợp a."


Lương Thăng Vinh giả vờ kinh hỷ, ánh mắt mờ mịt nhìn Thẩm Lục Mạn đứng sau lưng nàng dạo qua một vòng, đáy mắt hiện lên dục vọng ham muốn.


Kinh Ngạo Tuyết vô cùng nhạy cảm, liền hiểu được mục đích cuối cùng của hắn.


Kinh Ngạo Tuyết cảm giác như ăn phải ruồi, mặc dù nàng không yêu Thẩm Lục Mạn, nhưng Thẩm Lục Mạn là người của nàng.


Nàng từ trước đến giờ có thù tất báo, thủ đoạn độc ác, Lương Thăng Vinh này vốn có cừu oán với nguyên chủ, lúc này lại chọc vảy ngược của nàng, nàng không nghĩ cách trả thù lại thì nàng không phải Kinh Ngạo Tuyết rồi.


Lương Thăng Vinh vô cùng khách khí nói: "thật trùng hợp a, hôm nay ta cũng chuẩn bị đến cửa tiệm xem sao, lại gặp đệ muội ngươi, còn có tiểu cô nương này là...."


Hắn nhíu mày nhìn Liễu Nhi bên cạnh Thẩm Lục Mạn, liền hiểu ra: "đây chắc là nữ nhi của người a, nhìn qua đúng là nhu thuận động lòng người."


Hắn nói xong liền chuyển ánh mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết ý vị thâm trường.


Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, liền kêu Thẩm Lục Mạn nói: "ngươi và Liễu Nhi về nhà chờ đi ở đây vướng chân vướng tay."


Thẩm Lục Mạn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấy rõ sát ý ở đáy mắt nàng.


Nàng sửng sốt một hồi, không biết nghĩ gì liền ôm Liễu Nhi vào ngực, xoay người chạy về nhà.


Lương Thăng Vinh nhìn theo, mặt bóng dầu cười nói: "nữ nhi này của ngươi dáng dấp thật xinh xắn, ta nghe nói phu nhân Lưu gia trấn trên đang tìm tỳ nữ cho tam công tử, ta thấy tình tình nàng nhu thuận, xem ra rất thích hợp a."


Kinh Ngạo Tuyết giận tái mặt, đột nhiên cười nói: "đừng nói nàng nữa, mất hứng quá, mấy ngày nay ta không có lên trấn, tay có chút ngứa. Đi, hai chúng ta đến sòng bạc ma sát một trận."


Ánh mắt Lương Thăng Vinh khinh thường tò mò nói: "cũng được, nhưng chỉ với ngươi được không? nếu không có bạc, ta có thể cho ngươi mượn một chút."


Kinh Ngạo Tuyết thản nhiên nói: "ta đúng là không có bạc, bất quá Lương huynh trượng nghĩa như vậy, ta đây từ chối không bằng tuân mệnh, cho ta mượn mấy trăm lượng chơi một chút đi."


Mặt Lương Thăng Vinh xanh như gan heo, hắn chỉ thuận miệng nói, với tính cao ngạo của Kinh Ngạo Tuyết hắn không cần phải đào bạc, nhưng không ngờ hôm nay....


Hắn nghĩ ngợi một chút rồi móc hà bao ra, lấy ra ngân phiếu 100 lượng nói: "à, đây là 100 lượng, đủ để chúng ta chơi một ngày rồi."


Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt thu hồi ngân phiếu, theo Lương Thăng Vinh đến sòng bạc.


Trên đường đi Lương Thăng Vinh lại hỏi tình trạng gần đây của nàng, cũng nhắc đến việc cho vay nặng lãi nhanh lẹ, còn nói nhiều về chuyện phu nhân Lưu gia tìm tỳ nữ.


Vẻ mặt Kinh Ngạo Tuyết như đang lắng nghe, nhưng thực tế lại nghĩ: Lưu gia là thư hương thế gia nổi danh ở trấn trên, lại có thân thích là quan to ở kinh thành, ở trấn trên lại được yêu thích.


Nếu là nhà nghèo đúng là sẽ có người nguyện ý đem nữ nhi đến Lưu gia a, dù sao Lưu gia có tiền có thế, mặc dù làm tỳ nữ, nhưng so với cô nương nhà nghèo ăn cơm không nổi vẫn tốt hơn.


Kinh Ngạo Tuyết cũng không đồng ý điều này, cho đến giờ nàng vẫn không thấp kém cầu người hơn mình, càng không quỳ gối với ai, mặc dù sống trong căn cứ, nhưng nàng dựa vào dị năng cùng tập tính của mình mà ngồi trên ghế lãnh đạo sống.


Vốn bản tính nàng cũng là người cao ngạo, sao có thể để cho con gái mình làm nô lệ cho người khác được.


Tính tình Lương Thăng Vinh thế nào, nàng rất rõ, nhất định sẽ không đem chuyện tốt cho nàng hưởng, sở dĩ hắn nhắc đến tất có âm mưu.


Khóe miệng nàng nở nụ cười vui đùa, đúng là trùng hợp a.


Hôm nay tâm tình nàng vô cùng tốt, cũng không sợ là không thu tay lại được, không sót một đồng nào đánh chết Lương Thăng Vinh.


Vậy còn là ý gì nữa, thù nha phải từng chút từng chút từ từ báo, để mỗi phút mỗi giây phải càng thêm thống khổ, đó mới là cách tốt nhất.


Nàng đứng sau lưng Lương Thăng Vinh, nhìn hắn quen cửa quen nẻo chào hỏi với tráng hắn, liền dẫn đầu vào trước.


Nàng đi phía sau, tráng hán liền nhận ra nàng là ai, sắc mặt liền trắng bệch.


Kinh Ngạo Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: "câm miệng cho ta."


Tráng đứng im, giật giật môi, thu hồi vành môi run rẩy muốn nói, Kinh Ngạo Tuyết hài lòng vỗ vai hắn một cái.


Nhìn động tác như nhẹ, nhưng đầy lực đạo, tráng hắn đau đớn sắc mặt hung dữ, nhất thời cái gì cũng không dám làm.


Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết đi vào.