Độc Sủng Sửu Phu

Chương 107: Triệu Kim Ca đau bụng



Đêm ba mươi Tưởng Chấn muốn thức đón giao thừa nhưng lại bị Triệu Lưu thị bảo đi ngủ sớm. Thôn Hà Tây không để tâm chuyện đón giao thừa, thậm chí còn không biết thời điểm đón là giờ Tý, nhà nào như nhà nấy ăn cơm tất niên xong liền đi ngủ.

Nhưng thật ra mùng Một, mọi người lại dậy rất sớm.

Tưởng Chấn mang theo Triệu Kim Ca trở về phòng, sau đó liền mở bao lì xì trong tay mình ra mới phát hiện bên trong vậy mà không phải bạc, mà là vàng.

Hắn đưa cho vợ chồng Triệu Phú Quý đều là bạc, vàng này phỏng chừng là do Triệu Phú Quý đi huyện thành đổi bạc thành vàng rồi đưa cho hắn.

Tưởng Chấn đem vàng thu vào, lại một lần nữa cảm thấy xuyên đến cổ đại quả thật không tệ chút nào.

Tuy rằng chổ này tắm rửa sinh hoạt gì đó không bằng hiện đại, nhưng ít là nhất là hắn có người nhà.


Tối nay, hắn cũng không cùng Triệu Kim Ca làm cái gì nhưng lại đam mê vuốt ve bụng y, hai người câu được câu chăng thầm thì rồi mơ màng ngủ mất.

Ngày hôm sau, hai người bị tiếng pháo trúc đì đùng làm bừng tỉnh.

Đầu năm phải có pháo trúc, chỉ là người thôn Hà Tây phần lớn không mua nổi pháo, năm ngoái cũng chỉ có nhà Triệu Đại Hộ là có đốt, vậy mà năm nay lại có thêm một Triệu gia nữa.

Đánh thức bọn họ, chính là pháo trúc nhà mình.

Tưởng Chấn còn tưởng đã sáng, nhìn ra mới biết trời còn tối mù, nhất thời câm nín.

"Pháo trúc bắn càng sớm thì năm nay càng thịnh vượng... Có khả năng cha cũng chưa ngủ." Triệu Kim Ca nói.

"Để ta đi xem." Tưởng Chấn tròng lên áo bông quần bông mà Triệu Lưu thị làm cho hắn, mở cửa đi ra ngoài, sau đó liền thấy Triệu Phú Quý đang đốt cành dâu, mà cái pháo trúc thứ hai lại xa xa cách một đoạn.


Hiện giờ trời lạnh, gió cũng lớn, cành dâu kia bén lửa rất mau bị thổi tắt, ông đem nó bỏ bên cạnh đống lửa, bén lửa lại tiếp tục đem đi châm pháo.

"Cha, để con làm." Tưởng Chấn nói, pháo trúc không giống pháo hiện đại dễ đốt, Triệu Phú Quý làm như vậy cũng không biết đên bao giờ mới đốt được cái pháo thứ hai.

Triệu Phú Quý đối với Tưởng Chấn là vô cùng tin tưởng, lập tức đưa cành dâu cho Tưởng Chấn, nhưng Tưởng Chấn tiếp nhận cành dâu lại không dùng đến, mà đi tới chổ bãi đất trống kia nhặt pháo trúc lên, rồi quăng thẳng vào đống lửa.

Triệu Phú Quý:"......." Tại sao ông lại không nghĩ tới nhỉ?

Triệu Phú Quý cảm thấy mình có hơi ngu ngốc, nhìn cái pháo trúc trong đống lửa đang nổ tung, hoa lửa bay khắp nơi, nếu bọn họ không phải cách xa một chút, không chừng đã bị văng trúng.


Triệu Phú Quý:"............"

Mặc kệ thế nào, Tưởng Chấn cũng đã đốt hết đống pháo trúc mua về, mà nhà Triệu Đại Hộ bên kia, cùng đã vang lên tiếng pháo.

Năm mới, đã đến.

Thôn Hà Tây năm rồi rơi hai trận tuyết, có đều tuyết chưa kịp phủ hết mặt đất thì ngày hôm sau đã tan thành nước, đối với người thôn Hà Tây, ảnh hưởng còn kém xa trời mưa.

Mùng ba đầu năm, Tưởng Chấn đem toàn bộ thủ hạ của mình tập hợp, tiếp tục huấn luyện, hành vi như vậy đặt ở hiện đại nhất định sẽ bị nói là vô nhân đạo, nhưng ở cái nơi này thì không ai cảm thấy có gì không đúng.

Đặc biệt là năm trước Tưởng Chấn vừa cấp cho toàn bộ thuộc hạ mỗi người một bộ đồ mới.

Vì thế, từ ngày thứ ba của năm mới, thôn Hà Tây thường xuyên nhìn thấy một đám người mặc quần áo màu xanh y đúc nhau, đồng loạt hô "Một hai ba bốn" chạy trên đường.
Những người này hơn phân nửa không phải người thôn Hà Tây mà là lao động trên mảnh đất mà Tưởng Chấn đã mua kia, đại đa số là người mà hắn cứu từ tay hải tặc, trong lúc nhất thời, thôn Hà Tây lại trở nên náo nhiệt vô cùng.

Thời điểm Đại Vũ trị thủy, ba lần qua cửa nhà không vào, Tưởng Chấn thì không giống vậy, hắn mang thủ hạ đi ngang qua Triệu gia, không làm gì cũng phải vào nhà nhìn Triệu Kim Ca một cái, dần dà Triệu Kim Ca dứt khoát không đợi ở trong phòng, ngược lại đi làm rào cho phần đất phụ cận nhà mình.

Tưởng Chấn mới đầu còn lo lắng, không muốn y làm, nhưng sau đó lại thấy một nữ nhân đĩnh cái bụng bầu mấy tháng đi xới đất thì không ngăn cản y nữa.

Chỉ là, chờ cho Triệu Kim Ca đem phụ cận rào lại hết, muốn chuyển qua mấy mẩu đất Tưởng Chấn mua thì bị cản lại: "Kim Ca nhi, nếu ngươi thấy không có việc gì làm không bằng qua quản lò gạch bên kia giúp ta đi?"
Hai thợ thủ công Tưởng Chấn đem về kia đã làm ra mẻ gạch đầu tiên nhưng lại là thứ phẩm giòn rụm, mà phần lớn mấy thứ phẩm đó cũng cho đám hài tử nhặt đi chơi rồi.

Hài tử bình thường có một cục đá đã chơi rất lâu, bây giờ có được ít gạch liền trở nên hiếm lạ, còn muốn lấy mài thành bánh xe để chơi.

Chỉ là mấy thứ đó nếu làm tốt thành gạch xanh có thể mài ra bánh xe chơi được, có điều gạch này lửa nung không đều, nửa xanh nửa hồng, cuối cùng cũng chỉ có thể mài ra một đống gạch vụn.

Kết quả, đống gạch vụn đó cũng bị người thôn Hà Tây nhặt về, trộn chung với bùn để xây thành ổ gà chuồng heo gì đó.

"Được, ta giúp ngươi đi nhìn." Triệu Kim Ca gật gật đầu, lập tức nói.

Triệu Kim Ca đi qua lò gạch, Tưởng Chấn tiếp tục nhìn chằm chằm đám thủ hạ huấn luyện, cũng tìm người ở kênh đèo móc bùn đất, làm ra một cái bến thuyền.
Đây là một công trình lớn, nhưng làm lại không chậm, tiêu tốn cũng không nhiều như hắn dự toán.

Mà sở dĩ có thể làm nhanh như vậy là do Tưởng Chấn tiêu tiền thuê người ở thôn Hà Tây, cùng với người trong thôn chung quanh cũng tới hỗ trợ.

Mỗi người một ngày hai mươi văn, cộng thêm một bữa cơm, điều kiện Tưởng Chấn đưa ra tốt như vậy lập tức thu hút rất nhiều người ở mấy thôn xung quanh, tranh nhau cướp cơ hội làm việc cho hắn.

Tuy nói hai mươi văn chỉ đủ mua một cân thịt heo nhưng ở nông thôn, người bình thường căn bản không kiếm được tiền, hiện tại nông nhàn, là thời điểm thiếu lương thực mùa xuân.

Đi đào bùn có thể có cơm ăn không nói, còn có hai mươi văn tiền, đây là chuyện tốt nha! Người ở phụ cận nghe tin, thiếu đều muốn đánh nhau để giành cơ hội làm việc.
Mỗi ngày tiêu bốn lượng bạc, có thể mướn tới hai trăm người,mà hai trăm người này còn sợ bị hắn đuổi việc, còn cực kỳ ra sức làm việc.... tiến độ tu sửa bến tàu muốn chậm một chút cũng khó.

Tưởng Chấn vung bạc thuê thôn dân phụ cận, Triệu Kim Ca bên kia cũng làm tương tự.

Y thuê nữ nhân song nhi cộng thêm mấy hài tử đi giúp làm gạch mộc, tiền đưa dựa theo số lương, làm không tốt thì không trả tiền, đồng thời thu mua củi lửa.

Bởi vậy, hiện tại bọn họ không thiếu gạch mộc cùng củi lửa, thôn Hà Tây và mấy thôn xung quanh đữa tới không nhiều lắm, còn có người chèo thuyền đi ra ngoài mua về bán lại cho y kiếm chênh lệch giá.

Bất tri bất giác, Tưởng Chấn tới nơi này, đã được một năm.

Hắn trong lúc vô tình nghe người ta bàn tán chuyện Tưởng gia mới nhớ ra chuyện này.
Tưởng Chấn nhận người làm việc, tất nhiên sẽ không chiêu những người vừa nhìn đã phiền, cho nên, người Tưởng gia hắn không cần, điều này càng khiến Tưởng gia bị người khác xa lánh lợi hại hơn.

Cùng lúc đó, Tưởng gia lại đang nháo nhào cả lên.

Thời điểm đầu tiên Tưởng gia bán đất, là vì trả nợ, cũng là để đưa cho Tưởng Thành Tường đi khơi thông quan hệ ở huyện thành tìm việc; mà cũng vì Tưởng Thành Tường đòi tiền, Tưởng Thành Tài mới có thể kiên trì muốn bốn mươi lượng bạc đi buôn bán.

Sau, Tưởng Thành Tài buôn bán thua lỗ thâm hụt hết tất cả, còn Tưởng Thành Tường nói hắn đã tìm được công việc ở huyện thành, nhưng một phân tiền cũng chưa đưa về được tới nhà.

Đầu năm mới, mâu thuẫn của Tưởng Thành Tường và Tưởng Thành Tài ngày càng lớn, Tưởng Thành Tài theo dõi Tưởng Thành Tường, sau đó....hắn phát hiện Tưởng Thành Tường cơ bản vào thành không có đi làm, mà vào được một lúc liền trốn trong một căn nhà nhỏ không ra!
Thì ra, Tưởng Thành Tường cơ bản không tìm được việc ở huyện thành, mà hai vợ chồng Tưởng đồ tể lại thúc giục hắn nếu không tìm được việc thì xuống làm ruộng, người trong thôn dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, hắn liền không chịu nổi.

Hắn muốn kéo dài thời gian, để mình có nhiều thời gian đi tìm việc hơn, nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ ra một biện pháp_______nói dối là đã tìm được việc rồi, hướng Tưởng đồ tể đòi chút tiền, sau đó hắn có thể ở huyện thành, yên tâm tìm việc!

Tưởng Thành Tường như nguyện lấy được tiền, nhưng cuối cùng phát hiện, hình như chính hắn đã đi vào ngõ cụt rồi.

Hắn gạt người ta nói mình đã tìm được việc, nếu như vậy thì không thể nào đi đường cái, nếu để người ở thôn Hà Tây nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

Cuối cùng, Tưởng Thành Tường chỉ có thể thuê một cái phòng ở, mỗi ngày sau khi đến huyện thành thì trốn vào, đến hết một ngày mới mò ra hỏi thăm xem có việc gì để làm không.
Chu Thục Phân có hài tử, những người trong Tưởng gia sẽ không thể nào đi huyện thành, còn bị hắn giấu diếm, nhưng Tưởng Thành Tài theo dõi, rốt cuộc hắn cũng không thể nào giấu được nữa.

Tưởng gia cứ như vậy ầm ĩ, một nháo hai nháo nháo đến lợi hại, hại hai người Chu Thục Phân cùng Hoàng Mẫn cùng nhau sinh non.

Hoàng Mẫn tuy lười, những vẫn là lần thứ hai sinh con, rất nhanh liền sinh được một đứa bé trai, vừa sinh xong đã có thể ăn uống, bản thân cũng không chịu hư tổn gì. Mà Chu Thục Phân lại không được như vậy.

Chu Thục Phân là thai đầu, sống không tốt, ở trong thôn cửa trước không ra cửa sau không vào, bây giờ sinh non.....rốt cuộc là khó sinh.

Nước ối chảy hết mới gian nan sinh được một tiểu nữ hài gầy yếu, chính mình cũng mất nửa cái mạng.

Tưởng Thành Tường bản thân còn lo không xong, tất nhiên không có bản lĩnh lo cho vợ con, đường cùng, hắn cũng chỉ có thể cầu xin Tưởng lão thái.
Tưởng lão thái tuy hiện tại đi theo Tưởng Thành Tài và Hoàng Mẫn nhưng bây giờ tiểu nhi tử gặp chuyện bà cũng không có khả năng không giúp đỡ......vì vậy liền nhận chiếu cố hai mẹ con Chu Thục Phân và tiểu nhi nữ của hắn.

Tưởng lão thái chiếu cố Chu Thục Phân, tất nhiên đối với Hoàng Mẫn sẽ có sơ sót, sau khi Hoàng Mẫn không đủ tã thay cho con liền nổi giận, bắt bà không được đi, bằng không liền nuôi nữa, để bà muốn làm gì làm, đi đâu thì đi!

Tưởng Thành Tài và Tưởng Thành Tường, Tưởng lão thái lại thiên vị đứa con thứ hai Tưởng Thành Tài hơn, huống hồ chi Tưởng Thành Tài và Hoàng Mẫn còn sinh được hai tôn tử cho bà!

Tưởng lão thái đối với hai đứa cháu trai, phải nói là yêu đến xương tủy, còn đứa bé gái Chu Thục Phân sinh kia thật sự mà nói, bà nhìn thấy đã ghét, ước gì con bé mau mau chết sớm một chút để đỡ lãng phí lương thực.
Chẳng những thế còn khóc khụt khịt cả ngày, còn chả lớn tiếng bằng hài tử, mẹ nó thì đang không có sữa......xem ra chính là nuôi không sống nổi.

Hiện tại Hoàng Mẫn ầm ĩ, Tưởng lão thái cũng không muốn đi chiếu cố Chu Thục Phân.

Bà hồi trước sinh con đầu, không chỉ không có ai hỗ trợ mà Tưởng đồ tể còn đi quân ngũ, bà một mình vẫn chăm con rất tốt, sao đến Chu Thục Phân lại không được?

Tưởng lão thái không đi lo cho Chu Thục Phân, Tưởng Thành Tường cũng phát điên lên, vốn dĩ hắn để Tưởng đồ tể giúp Tưởng Thành Tài làm việc, nhắm một mắt mở một mắt, vậy mà Tưởng đồ tể lại không làm!

Tưởng đồ tể đối với Tưởng Thành Tài thất vọng vô cùng, càng trong mong Tưởng Thành Tường hơn, ngóng trong hắn có thể dưỡng lão cho mình, tất nhiên sẽ không đi đắc tội, cũng không đi qua giúp đỡ Tưởng Thành Tài....
Cứ như vậy ầm ĩ lộn xộn.... nguyên bản tuy là phân gia nhưng vẫn cùng sống dưới một mái nhà, hiện tại phân lần nữa triệt để đem nhà ở tách ra.

Tưởng gia vốn có bốn gian nhà ở, hai huynh đệ mỗi người hai gian, không hẹn mà đem đồ đổ ra ở ranh giới hai gian, hạ quyết tâm không lui tới nữa.

Những trò khôi hài đó của Tưởng gia cuối cùng thành đề tài bàn tán trong thôn, bọn họ đối với đám người này, ngày càng không thích. Thời điểm Tưởng lão thái đi giặt tã còn bị người ta đuổi: "Bọn ta ở chổ này vo gạo rửa rau, ngươi giặt tã không giặt xa ra một chút được sao?"

"Không biết thức thời!"

"Sông này cũng không phải của nhà ngươi"

.....

Tưởng lão thái cứng đờ, bưng chậu đi qua bên kênh đào bên kia giặt, đi không bao xa lại đụng mặt Triệu Lưu thị.

Triệu Lưu thị cũng đi giặt quần áo, nhưng thùng gỗ bồn gỗ không phải bà cầm mà là Lý thị cầm đi theo bà.
Được Tưởng Chấn cho ăn ngon uống tốt nuôi dưỡng nửa năm, sắc mặt bà bây giờ hồng hào, nhìn qua còn trẻ hơn mấy lão bà cùng tuổi.

Nhưng thực tế? Bà còn hơn Tưởng lão thái mấy tuổi đấy!

Tưởng lão thái nhìn cánh tay khô gầy của mình, cả người ngây ngẩn.

Bà chỉ sững sờ một lát, lại tiếp tục làm việc.

Trong nhà còn một đống việc chưa làm, ngoài ruộng bà cũng phải đi, nhất định phải đem đống tã này giặt sạch mới được.

Tưởng lão thái tới kênh đào bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy Tưởng đồ tể cũng bưng một chậu tã, vậy mà cũng đem ra đây giặt.

Tưởng lão thái lúc trước sinh con, Tưởng đồ tể một cái tã cũng không giặt giúp, cũng chỉ giúp bà đổ nước, qua nhiều năm như vậy, quần áo bản thân ông cũng chưa giặt qua....

Vậy mà bây giờ....

Quần áo trên người hôi thối, Tưởng đồ tể đang ở đây giặt tã lót.
Tưởng lão thái và Tưởng đồ tể không nói chuyện với nhau, nhưng tâm tình lại đồng thời phức tạp.

Tưởng Chấn nghe sự tình ở Tưởng gia, cũng không để trong lòng.

Lúc này hắn nghĩ nhiều nhất chính là tình huống của Triệu Kim Ca.

Bụng Triệu Kim Ca hiện tại đã lớn rất nhiều rồi, đứa nhỏ cũng hay quấy đạp, mà Tưởng Chấn cũng không dám đối với y này này nọ nọ, thời điểm chịu không nổi mới mượn tay y giúp mình.

Tuy Triệu Kim Ca mang theo bụng lớn nhưng vẫn đi đầu này chạy đầu kia, Tưởng Chấn dẫu lo lắng cũng không làm gì được.

Điều duy nhất làm hắn thấy may mắn là hắn trông nom y vẫn rất nghiêm, vẫn để cho y ăn ít nhưng chia làm nhiều bữa, không ăn uống quá độ, vậy nên Triệu Kim Ca không có mập lên, hài tử cũng không quá lớn.

Nháy mắt, đã đến thanh minh.

Triệu Phú Quý năm trước trồng lúa mì vụ đông đã lớn, Triệu Lưu thị cùng Lý thị liền đi lấy rất nhiều hạt về ngâm, làm nó mọc mầm mạch, sau đó xử lý rồi làm thành kẹo mạch nha, bánh mạch nha (Editor: Các bạn có thể tham khảo quá trình ở gg để rõ hơn nha).
Làm như vậy ít nhiều sẽ đạp hư lương thực, nhưng hiện tại Triệu gia lại không thiếu chút lương thực này, bà muốn làm bao nhiêu thì có thể làm bấy nhiêu.

Triệu Kim Ca hiện tại thích ăn ngọt, tiếc là Tưởng Chấn không cho y ăn nhiều, mỗi ngày chỉ cho ăn hai cái bánh mạch nha.

Cầm cái bánh vừa đi vừa ăn, Triệu Kim Ca tiến vào chổ lò nung, liền nghe thấy tiếng hoan hô.

Đôi phụ tử Tưởng Chấn đã mua kia cuối cùng cũng đã nung ra được gạch tốt, còn nắm được toàn bộ quá trình! Mà Tưởng Chấn lúc trước có nói, nếu bọn họ có thể làm được, liền cho họ hai lượng bạc khen thưởng.

"Tưởng Chấn nói các ngươi tuy đã ký khế bán mình nhưng nếu các ngươi làm tốt, hắn sẽ khen thưởng các ngươi.....Về sau nếu các ngươi làm ra mười khối gạch tốt thì sẽ thưởng một văn tiền, một ngàn khối thì là một trăm văn..... Nếu quá nhiều việc mà không lo liệu hết, chúng ta cho phép các ngươi được tuyển thêm đồ đệ để giúp đỡ." Triệu Kim Ca nói.
Chuyện này Tưởng Chấn đã nói với y từ trước.

Đôi phụ tử nghe vậy, mắt liền sáng lên.

Bọn họ vốn không định tuyển đồ đệ, định đem tay nghề kỹ thuật cất giấu một chút, như vậy mới có thể khiến chủ nhân coi trọng, nhưng bây giờ....

Nếu có thêm người, một ngàn khối gạch chỉ mất bao lâu đâu?

Bọn họ liền tính toán việc chiêu thêm đồ đệ, đối với chuyện nung gạch cũng hăng hái hơn hẳn.

Địa phương trước kia, sư phụ già thiêu gạch chậm rì rì, cũng không muốn nung nhiều gạch cho chủ nhân, sợ chủ nhân thấy họ làm được nhiều, về sau bắt họ tăng năng suất hơn nữa.

Hai cha con vốn cũng tính toán như vậy, nhưng bây giờ....

Bọn họ quyết định nung gạch càng nhiều càng tốt, gạch càng nhiều, kiếm được càng nhiều tiền!!!!

Chiếu theo cái bụng ngày càng to ra của Triệu Kim Ca, bến tàu của Tưởng Chấn đã tu sửa không sai biệt lắm, kế đó là tòa nhà của hai người cũng bắt đầu được sửa sang.
Thời điểm tu sửa bến tàu, Tưởng Chấn không đưa kiến nghị nào, chỉ tìm người Trịnh gia tới chỉ đạo một chút, nhưng tới lúc làm cho nhà mình lại cực kỳ dụng tâm, cả ngày chạy qua xem, yêu cầu thì bày ra một đống.

Thật ra thẩm mĩ của Tưởng Chấn cũng chả ra làm sao, yêu cầu lớn nhất chính là phải vững chắc, sau đó là thông thoáng thoải mái.

Bất tri bất giác đã tới tháng ba, Triệu Kim Ca mang thai được chín tháng, tùy thời có thể trở dạ.

Dù vậy, Triệu Kim Ca như cũ rất có tinh thần, mỗi ngày đi qua lò gạch, Tưởng Chấn cân nhắc đi nhiều chút cũng tốt, liền không ngăn y, chỉ là cho Nhược Nhi và Lý thị đi theo.

Hôm nay, Tưởng Chấn sáng sớm đã đi xem xây nhà, hắn nhìn nhóm công nhân làm được một lúc thì thấy Triệu Kim Ca tới.

"Kim Ca nhi, sao ngươi ở đây?" Tưởng Chấn vội vàng đón y.
"Bụng ta đau." Triệu Kim Ca nói.

"Cái gì?!" Tưởng Chấn tức khắc ngu người.