[Đồng Nhân Attack On Titan] Cầu Kiến

Chương 47: Lời Hứa



...

Đứng bên ngoài hết nửa ngày trời, Hange cũng sắp cóng tới nơi mới quyết định vọt vào trong, chỉ trỏ Levi:" Anh đối xử với đồng nghiệp bị thương như thế đó hả?"

Sao mà tàn nhẫn quá vậy.

Katherine ở bên cạnh thở dài một hơi, đầu hiện lên ý nghĩ muốn rút lui khỏi hiện trường:" Hai người nói chuyện đi, tôi về phòng đây."

Vừa lúc chuẩn bị từ trên sàn nhà đứng dậy thì âm thanh lạnh nhạt của anh vang lên rõ ràng:" Em lên đây ngồi."

Katherine:"..."

Levi, khuyên anh làm người đi.

Hange một mặt đờ đẫn nhìn hai người, cô ấy vào đây cũng không phải thông báo tin khẩn gì, chỉ là có một số điều trong công văn đọc không hiểu nên muốn đem qua hỏi một chút.

Ai dè lại thấy một màn này.

Kinh dị thật.

Cảm thấy cằm mình sắp rơi xuống đất, Hange mới lấy lại tinh thần, dè dặt hỏi:" Hai người..."


Levi ngữ khí càng lạnh:" Yêu đương."

"..."

Một câu này dọa Hange đứng thừ ra, vẻ mặt ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.

Katherine bên cạnh cũng bị dọa lây:" Anh nói gì vậy?!"

Cô nghe nhầm phải không?!

Việc nghe nhầm này cũng thật sự quá sức kinh khủng rồi đấy!

Levi chuyển tầm mắt về phía cô, khẽ hỏi:" Không phải sao?"

Katherine:"..." Phải cái đầu anh ấy!

Tức giận thở hắt một hơi, cô quay đầu sửa chữa:" Em chưa đồng ý việc này, anh đừng có tự tiện quyết."

Ánh mắt người nọ lạnh nhạt, giọng điệu có chút phách lối:" Vậy đồng ý đi."

"..."

Câu này mà từ trên miệng người khác nói ra thì rất có cảm giác muốn bị đánh.

Trong lúc Katherine đơ người chẳng biết đáp thế nào, Hange bên kia lấy lại tinh thần hỏi:" Vậy ra vẫn chưa sao?"

Chữ chưa này có ý gì thì ngẫm tí cũng tỏ.

Levi con ngươi trầm tĩnh, không đợi bất kì ai phản ứng liền kéo tay cô gái bên cạnh, nụ hôn ngoài ý muốn tiến tới sau đó anh vẻ mặt không mấy dao động tách ra đối diện với Hange:" Vậy là vẫn chưa?"


Hange:"..." Lạy ngài, tôi có lỗi.

Đợi Katherine hồi thần lại thì mọi chuyện cũng đã xong, vành tai cô hơi đỏ lên, tức giận muốn đẩy bàn tay đang nắm chặt mình ra thì lại bị kéo ngược trở về.

Levi lạnh nhạt nhìn, ngữ khí đều đều:" Không cho đi."

Katherine:"..."

Mấy lời ấu trĩ như vậy tại sao lại có thể từ trong miệng người này thốt ra được?

Hange thở ra một hơi, trầm mặc quăng đống giấy tờ trên tay lên bàn Levi, quay đầu ai oán nói:" Hai người bận rộn như thế, tôi cũng không tiện làm phiền , chi bằng anh giúp tôi dứt gọn đám đó luôn đi."

" Tôi về phòng trấn an trái tim yếu ớt của mình đây."

Định tới bàn việc công mà khi không lại bị nhồi cho một đống cơm chó, cô ấy ăn đến muốn nghẹn luôn rồi.

Hange im ắng đóng cửa phòng lại, trước khi đi còn ném cho Katherine một ánh mắt 'em chính là tra nữ lừa dối trái tim tan vỡ của tôi'.


"..." Cái danh lớn như vậy cô cũng không dám nhận.

Người nên đuổi đã đuổi, trong phòng cũng chỉ còn có Levi và cô.

Katherine ngẫm nghĩ, chắc anh cũng chẳng còn muốn tiếp tục chuyện ban nãy đâu, bị phá mất bầu không khí rồi cơ mà.

Levi chân mày cau lại, đột ngột quay mặt về phía cô, chậm chạp hỏi:" Em không có ý định đồng ý tôi sao?"

Đối diện với tròng mắt âm lãnh của anh, Katherine hơi hốt hoảng hồi thần:" Anh đã nói là cho em thời hạn hai ngày."

Thanh âm người nọ không cưỡng cầu:" Em có thể trả lời sớm."

Katherine:"..."

Thật xin lỗi nhưng em không có ý định đó, cảm ơn.

Levi nhìn cô một hồi cũng không muốn ép buộc, anh di chuyển đến hướng công văn bên kia, bắt đầu lâm vào trạng thái làm việc.

Không hiểu sao nhưng hành động này làm Katherine có cảm giác như anh đang giận cô.

G-Giận cái gì mà giận chứ?!
Cô còn chưa có giận đây này!

Hậm hực ngã người nằm trên giường theo thói quen, toàn căn phòng đều ngập trong hương gỗ nhẹ thấp thoáng, khiến người ta cực kì thoải mái.

Katherine ngẩn người tò mò hỏi:" Levi này, mùi này ở đâu ra vậy?"

Bút trên tay anh chập chùng không dừng lại, nhàn nhạt trả lời:" Hương trà."

Cô khá bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, trong phòng anh 24/24 đều có trà ngự trị:" Loại nào?"

" Phổ Nhĩ, không khó tìm." Levi đáp.

Katherine bỗng nhìn đến ấm trà ấm ấm đặt trên bàn, nhìn nó không bắt mắt lắm nên khó mà khiến người ta để ý đến.

Ở lâu thì quen tính, anh thích trà thì cô biết, nhưng không nghĩ đến người này còn có thú vui tao nhã khác.

Nấu xong một ấm liền để nó ở đó tỏa hương đến lúc nguội ngắt, nước trong bình chắc chẳng vơi được bao nhiêu.
Levi quả thực cũng không quá thích uống trà, chỉ là mùi hương của nó tỏa ra dịu nhẹ làm anh dễ vào trạng thái tập trung nên mới thường xuyên làm.

Không giống với Erwin, anh ta thích uống coffee hơn, loại mà được xay ra đàng hoàng thì càng tốt.

Căn phòng lại lâm vào trạng thái im lặng ban đầu, Katherine nằm trên giường bằng vải nhuyễn, cô vươn tay kéo lấy chăn của anh đắp lên người mình, thoải mái nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư thả từ không gian mang đến.

Được một lúc sau, hơi thở nhè nhẹ của cô gái vang lên, Levi ngồi trên bàn thoáng ngừng bút, thần sắc khẽ chuyển nhìn cô.

Anh rời khỏi ghế bước tới giường, vươn tay khẽ chạm vào mi tâm nhíu chặt của người nọ, sau đó nằm xuống dang tay ra vây lấy cô.

Katherine bỗng nhiên quay qua ôm lấy thắt lưng anh, Levi thoáng sửng sốt đôi chút, rồi cẩn thận điều chỉnh lại tư thế để cô nằm thoải mái hơn.
Đầu cô kê trên bả vai anh, hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ âm thầm làm người đối diện có hơi buồn bực.

Tiếng thở dài đầy kìm nén vang lên, vòng ôm của Levi khẽ siết lại, trong lòng không khỏi tự nhủ.

Em mau đồng ý đi.

Tôi là một người rất không kiên nhẫn, em biết mà?

Anh duỗi tay đụng vào mái tóc đỏ rực của cô, xúc cảm rất tốt, nói thật thì trong Trinh Sát Đoàn chẳng có ai rảnh rỗi dưỡng tóc dài như Katherine, bởi nó sẽ rất vướng víu khi sử dụng Thiết bị cơ động Lập thể, đồng thời cũng chẳng phát huy được ích lợi gì.

Điều khiển động cơ đã khó khăn đến mức loại trừ không ít người, cô lại còn chẳng chịu cắt tóc.

Erwin mới đầu còn khiển trách về việc này, lúc sau thì không rảnh mồm nói nữa.

Bà nó nói cô cũng chẳng thèm nghe thì anh ta nói làm gì?!

Levi chậm chạp nhắm mắt, khoảnh khắc hiếm hoi này thật sự quá trân quý, anh muốn cẩn thận dè dặt chiếm giữ một lát.
...

Mà một lát này chính là gần nửa ngày.

Đợi Katherine tỉnh lại lần nữa thì bên cạnh cô làm gì còn bóng người nào, Levi chững chạc ngồi trên ghế duyệt công văn, đã thế còn duyệt đến phi thường nghiêm túc.

Cô đưa tay dụi mắt, sau đó ngẩn người nhìn trần nhà quen thuộc nhưng cũng có chút lạ lẫm một hồi, sau đó xuống giường bước tới chỗ anh.

Bàn chân chạm sàn liền bốc lên hơi lạnh, Katherine nhìn sắc trời chực chờ tối, ngơ ra hỏi:" Bộ em ngủ lâu thế à?"

Levi nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, đáp:" Ừ."

Bụng vào lúc này đột ngột kháng cự thật nhỏ kêu lên, Katherine hơi xấu hổ xoa xoa lọn tóc chính mình:" Chắc giờ này bọn họ đã chuẩn bị đồ ăn rồi nhỉ?"

Levi thanh âm lãnh đạm:" Ừ."

Katherine:"..." Anh cứ ừ à như thế thì em nói chuyện kiểu gì?!

Giống như đấm vào bông ấy!
" Đi cùng không?" Rốt cuộc người nọ cũng buông bút, nói ra một câu giống người.

Katherine gật đầu, nhưng rồi nghĩ nghĩ lại:" Vậy anh đợi một lúc, em trở về phòng thay đồ đã."

Levi không có ý kiến, dọn dẹp văn kiện trên bàn rồi bước tới phía cửa, đợi cô đi qua mới buông tay đóng lại.

Đúng như hứa hẹn, Katherine trở về phòng thay một bộ sơ mi trắng sau đó liền cùng Levi tập hợp, dáng vẻ nhẹ nhàng đi đến bàn ăn bên kia.

Trên bàn không nhiều người lắm, bởi thời gian dùng bữa khuya của các binh sĩ không giống nhau, tân binh được dùng cơm trước bởi bọn họ còn có buổi thí luyện tối.

Còn binh sĩ kì cựu thì ăn sau, chung bàn còn có một số nhân vật được đặt cách như Mikasa và Armin, bọn họ tuy đều là người vừa gia nhập mấy tháng, nhưng vì có dính dáng đến chiến dịch lần này nên mới xuất hiện ở đây.
Katherine và Levi cùng bước vào khiến không khí trên bàn ăn hơi đình trệ, tuy rằng khoảng thời gian này Trinh Sát Đoàn té phải không ít chuyện, Erwin bên kia cũng với những người khác đều nhìn bọn họ với ánh mắt kì lạ.

Levi liếc Hange bên kia đang cúi đầu dồn đồ ăn, không biết ai mở cửa sổ, một cơn gió lạnh đột ngột thổi đến chỗ bọn họ.

Hange run người, đĩa trong tay rớt xuống đất vang lên âm thanh lộp cộp giòn giã.

" Aaaa, tôi phải đi rửa đã!" Vừa dứt lời, Hange liền nhặt đĩa lên, vọt người chạy vào sau bếp.

Đám người:"..."

Chúng tôi đều biết ngài chỉ đang tìm cớ thôi.

Katherine chán nản xoa đầu, mà kệ đi, cái miệng trên người cô ấy, cũng không thể bịt lại mãi được.

Cô ngồi vào chỗ bên cạnh Isabel, ánh mắt nhóc con kia nhìn qua hơi sáng rỡ lên, khe khẽ thầm thì hỏi:" Chị với anh trai... đang là loại quan hệ kia sao?"
Katherine cười đến sáng lạng:" Quan hệ gì cơ?"

Isabel rụt cổ:"..."

Bỗng chốc không muốn hỏi nữa.

Cái biểu cảm này rợn rợn kiểu gì ấy.

Erwin ngồi đối diện nhìn qua cô và Levi yên tĩnh bên cạnh đánh giá một chút, sau đó cúi xuống không có ý định nói thêm.

Katherine cũng chả thèm để ý, trong đầu anh ta nghĩ cái gì sao cô biết được, nhất quán ăn xong chén cháo rồi tính.

Có thực mới vực được đạo, vả lại cô đã nhịn từ sáng tới giờ rồi còn đâu?!

Sắp chết đói đến nơi rồi, còn ai lo mấy chuyện đó nữa!

Bữa ăn này trải qua suông sẻ không tưởng, Erwin đương nhiên không có ý định tò mò về chuyện của mấy người họ, chậm rãi ăn xong rồi căn dặn mọi người cố gắng dưỡng sức đầy đủ, ngày mai phải trong trạng thái tốt nhất rời tường thành.

Đến lúc Katherine ăn xong thì xung quanh cũng chỉ còn lác đác vài người, cô bưng khay vào sau bếp dọn dẹp rồi cũng quay về phòng mình.
' Lạch cạch '

Cửa phòng đóng lại, Katherine ngã người nằm dài trên giường, thanh âm ẩn ẩn mệt mỏi:" Tiến độ của ta tới đâu rồi?"

Tam U ngữ khí hào hứng:" Gia báo cho cô biết, chúng ta đã gần đạt được mục đích rồi, 98% lận đó!"

Thấy nó phấn khởi như vậy làm cô cũng vui lây, cười nhạt nói:" Chắc chỉ ngày mai nữa là hoàn thành."

Cá nhỏ như sực nhận ra điều gì đó, khẽ phát biểu:" Này, cô biết tại sao tiến độ lại nhanh đầy hơn mấy năm trước không?"

Katherine:"..." Ta mà biết thì còn chờ ngươi hỏi sao?

Tam U hỏi xong lại tự trả lời:" Bởi vì cô đã cứu quá nhiều người thoát khỏi tử nạn, thế nên tiến độ nhiệm vụ của chúng ta mới nhanh đến vậy."

" Ngày mai chỉ cần tiêu diệt được 7 con khổng lồ, sát nghiệp được tiêu trừ sẽ đầy!"

Katherine nhướn chân mày:" Thật sao?"
Tam U chắc chắn:" Tất nhiên, gia đã sai bao giờ đâu?"

Cô chớp chớp mi mắt, bỗng nhiên muốn tâm sự với nó:" Không hiểu tại sao, nhưng ta có cảm giác trận này Trinh Sát Đoàn sẽ chiến thắng."

Nói đoạn, Katherine rầu rĩ cười nhạt:" Còn ta sẽ chết."

"..."

Cá nhỏ chân thành nhìn cô, lên tiếng an ủi:" Sẽ không, gia nhất định dùng biện pháp tốt nhất để bảo kê cái mạng nhỏ này của cô!"

Thấy Tam U kiên định như vậy, Katherine bỗng chốc cảm động:" Được rồi, chắc là do ta lo lắng thôi, ngươi đừng sợ."

Tam U thở phào nhẹ nhõm:" Nếu vậy thì tốt, cô nhanh chóng vào trạng thái đi nhé, hiện tại tắm rửa, xem kế hoạch rồi ngủ một giấc là khỏi suy nghĩ linh tinh."

Hù chết gia rồi.

Giá trị sát nghiệp được tiêu trừ vẫn còn chưa đầy, làm sao có thể chết như thế chứ!

Ước mơ làm Thiêu Đạo của nó phải làm sao?!
Thức ăn cao cấp của nó phải làm sao?!

Nghĩ đến viễn cảnh mọi cố gắng bao nhiêu năm biến mất xém dọa nó phát bệnh tim.

Không được, không được, tuyệt đối không được.

Katherine nào có ngờ trong lòng Tam U đang lo lắng chuyện lên làm Thiên Đạo, nếu mà biết được thì cô không hấp xả nó là còn nhân nhượng rồi.

Lăn người qua lại một hồi, Katherine đột ngột duỗi chân ngồi dậy, vào trong phòng tắm rửa rồi tiến hành xem xét kế hoạch.

So với bình thường thì có nhiều điểm thay đổi, đội hình đương nhiên vẫn được giữ nguyên như cũ, dù cho bọn Reiner đã từng là binh sĩ của quân Trinh Sát gần một năm nhưng chưa chắc đã hiểu hết.

Lấy cái đầu của Erwin ra mà nói, thứ bọn chúng không biết còn nhiều lắm.

Đến binh trưởng như cô mà anh ta còn giấu, huống chi mấy đứa tân binh như vậy, giờ Katherine nhìn vào bản đồ mà còn không hiểu Erwin đang làm gì cơ mà.
Anh ta đem bản thân lên tuyến đầu thì cũng thôi đi.

Lại lôi theo cô làm gì?!

Khùng đến nơi rồi có phải không?!

Âm thầm phun tào trong lòng một hồi, Katherine tựa như bị phá vỡ tâm trạng, quăng đống giấy tờ trên tay qua một bên, khẽ than thở:" Thật sự không hiểu nỗi."

Đám trong thành Sina quả thực nói không sai.

Erwin người này, có bệnh.

Mà cũng chẳng phải loại bình thường, bệnh này chuyển biến nặng đến mức ai cũng cứu không nổi anh ta nữa.

Màn đêm bao phủ vùng ngoại ô khiến khung cảnh yên tĩnh khó hiểu, cô khoác áo choàng leo lên nóc nhà, bầu trời giống như được phủ một lớp bột mịn sáng lấp lánh, tinh tú tràn ngập khiến Katherine tựa thấy được tương lai đầy mong đợi của nhân loại.

Rất đẹp đẽ, duy mĩ.

Làm cho người ta không thể nào dời nổi tầm mắt.

"... Không biết còn có thể thấy bao nhiêu lần." Người nọ tựa như đang lẩm bẩm với chính mình, sau đó chậm chạp thiếp đi.
...

Sáng sớm mây giăng đầy trời, Katherine mở mắt tỉnh dậy, cả người răng rắc hai tiếng xương khớp mỏi nhừ, tác hại của việc nằm trên nóc nhà cả đêm đây mà.

Trời tờ mờ eo óc sáng, lúc này dương quang rõ ràng còn chưa hiện hữu, Trinh Sát Quân bên dưới đã lục đục chuẩn bị rời thành.

Cô vuốt vuốt đầu tóc lại gọn gàng đôi chút, sau mới quay người trở về phòng vận lại quân phục đàng hoàng, đeo lên Thiết bị cơ động Lập thể quen thuộc.

Đáng lẽ ra bọn họ phải rời thành từ chiều hôm qua rồi, thế nhưng vì Erwin đột ngột đổi ý nên mới ở lại bàn bạc cách tác chiến kĩ lưỡng hơn.

Thao tác chuẩn bị thì hoàn thành rồi đó, mà điều quan trọng hơn là tụi Reiner chắc đã mang Eren cao chạy xa bay rồi.

Tam U cũng đã nói qua với cô, tiến độ cứu Eren bị thụt lùi quá nhiều, không biết có xảy ra chuyện kịch tính gì không.
Con cá này cũng cứng miệng phết, chuyện liên quan tới Trinh Sát Đoàn, ấy vậy vẫn không hé răng một chữ.

Katherine ngẫm nghĩ một chút rồi sửa soạn tập hợp.

Bóng dáng bận rộn của tất cả binh sĩ trong Trinh Sát Đoàn lọt vào tầm mắt, cô chậm chạp cảm thấy ý chí của mình hơi vì bọn họ mà run rẩy.

Katherine không nhịn được rũ mi mắt cảm thán.

Lúc trở về, sẽ còn đầy đủ như thế này ư?

Cô đột nhiên không dám nghĩ đến khung cảnh tang hoang bạc bẽo đó.

Dù cho có thế thì đã sao?

Tia hi vọng cuối cùng của nhân loại còn đang đợi, tư cách đâu để bọn họ vì sợ hãi mất đi sinh mạng mà bỏ mặc?

Laser từ trong đám ngựa hưng phấn nhìn về phía cô gái hí lên, hai chân nôn nóng lảy nảy đập xuống đất khiến âm thanh lộp cộp vang vọng, Katherine vươn tay đón lấy đầu nó, hùng mã dụi đầu vào tay cô, hừ hừ khẽ hai tiếng.
Katherine nắm lấy dây cương rồi dùng lực phóng lên lưng nó, thuận tiện cưỡi đến vị trí được chỉ định ở phía trên.

Thân ảnh thấp bé quen thuộc của người nọ tiến vào tầm mắt cô giống như một thói quen, ánh nhìn của anh toát ra lạnh lẽo khó tả, thanh âm vẫn như vậy trầm thấp:" Câu trả lời kia sau khi trở về nhất định phải cho tôi."

Katherine cúi thấp đầu đối diện với anh, ngữ khí kiên định:" Được."

Tầm mắt người nọ mông lung không rõ ràng, thanh quản tựa đang run rẩy:" Nhất định phải trở về."

Nhất định phải về.

Bao lâu cũng được, tôi đợi em.

Katherine trong lòng như có một tảng đá nặng đè lên, từng chữ từ kẽ răng dùng lực thốt ra:" Em hứa, nhất định sẽ về."

Một người chưa bao giờ hứa bất cứ điều gì như cô, hiện tại lại dùng nó để đối diện với trận chiến mà bản thân không có niềm tin nhất.
Thế nhưng...

Cô không thể bỏ lại anh một mình.

Levi ánh mắt toát lên tia ôn nhu hiếm có:" Tôi tin em."

Dùng mạng của tôi để tin.

Nếu như em không còn, tôi sẽ không sống nữa.

Cho nên... em nhất định phải về.

Katherine khóe mắt bốc lên hơi nóng, quyết tuyệt quay người thúc ngựa tiến về phía trước, cô nối gót Erwin đứng trước cổng thành cao dày, thanh âm hùng hồn tráng lệ tràn ngập không gian.

" Rời thành!!"

Lần trinh sát này không có tên, không có niên hiệu, đường đột nhưng lại là một trong những cuộc trinh sát quan trọng cốt yếu nhất.

Eren Yeager, chúng tôi đến đón cậu trở về!

...