[Đồng Nhân][Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 44: Điềm báo dị biến



Trong thùng xe, bốn người đều ăn ý bảo trì trầm mặc, Snape rút ra quyển sách tùy thân tiếp tục đọc, mái tóc bết đầy dầu cũng tùy ý rủ xuống hai bên sườn mặt che đi gương mặt của anh. Mà Jessica vừa không muốn nhìn nụ cười giả tạo của Black, vừa không muốn trừng mắt nhìn Bulstrode nên chỉ đành xoay người nhìn Vong Mã đang bay bên ngoài, quan sát bộ cánh vỗ đều đều của chúng.

"Jones, mày đang nhìn gì vậy?"

Người đầu tiên không chịu nổi không khí áp lực này là Bulstrode, bởi vì lúc này Black cũng không biết từ nơi nào lấy ra một quyển sách mà cẩn thận nghiên cứu. Dù sao, năm nay cũng đang có một cuộc thi gọi là O.W.Ls đang chờ chào đón cậu. Vì lý do đấy, Bulstrode đành phải tìm một người quen để nói chuyện, tránh cho bản thân nhàm chán đến điên.

"Tôi đang nhìn Vong Mã." Jessica lưu luyến đem ánh mắt thu về. Chỉ trong thời gian ngắn, cô đã bị dáng bay của Vong Mã mê hoặc. Dường như nó có một nét độc đáo rất riêng có thể thu hút, hấp dẫn ánh mắt của người khác.

"Mày có thể nhìn thấy Vong Mã?" Bulstrode cũng hỏi một câu y hệt Snape.

"... Một loài sinh vật lớn như vậy, sao tôi không thể nhìn thấy." Jessica có chút hết chỗ nói, sao tự dưng cậu ta lại phản ứng giống anh Snape như vậy? Hay là nói, vì sao không thể nhìn thấy Vong Mã?

"Vậy mày nói thử xem nó có hình dạng gì?"

Hiển nhiên, Bulstrode không quá tin tưởng lời Jessica nói. Con nhỏ này cũng chỉ bằng tuổi mình, làm sao nó lại có thể chứng kiến được cái chết, cũng như hiểu được ý nghĩa của cái chết? Không phải nói bố mẹ và anh chị em của Jones vẫn còn sống sao?

"Ừm... Nó có đầu rồng, thân ngựa, còn có một đôi cánh dơi." Jessica miêu tả lại những gì cô nhìn thấy, trong lòng cũng không muốn Bulstrode cho rằng mình nói dối.

"Nghe thì cũng giống..." Bulstrode nhỏ giọng nói thầm.

Cảm nhận được xe ngựa có xu thế giảm tốc và hạ xuống, Bulstrode cũng ngừng nói. Dù sao cũng đã đạt được mục đích, cô cũng chẳng còn lý do gì phải trò chuyện với Jones nữa.

Bốn người lần lượt nối đuôi nhau ra khỏi xe ngựa, tự giác xếp vào hàng dài học sinh nhà Slytherin cùng đi vào Đại sảnh đường. Đồng thời, Jessica cũng thấy hàng dài nhà Gryffindor bên kia cũng chậm rãi tiến vào như nhà mình.

Bũi môi, Jessica hơi cúi thấp đầu xuống, không muốn bị bất cứ học sinh Gryffindor nào nhìn thấy... bao gồm cả Lily. Trong trường hợp này mà tiến lên chào hỏi thì đối với cả hai người đều không có lợi. Bất quá, Jessica cũng không sợ đánh nhau, dù sao phía trước cũng là Đại sảnh đường, chắc hẳn các giáo sư đều đã ngồi ở đấy rồi.

Cho dù bây giờ nhà Gryffindor có khơi mào đánh nhau thì lấy phong cách của nhà Slytherin từ xưa đến nay cũng chỉ thấp giọng mắng, chứ không rút đũa phép chiến đấu. Như vậy, đợi đến lúc bọn sư tử ngu xuẩn lớn tiếng thu hút các giáo sư đến đây, bọn họ tự nhiên sẽ nhận được nhiều lợi ích nhất có thể.

Tuy nhiên, sự việc không giống Jessica nghĩ như vậy, giáp mặt nhau ở cửa Đại sảnh đường, cả hai nhà đều bắn cho nhau những ánh mắt chết chóc nhưng lại không phát sinh xung đột gì, cho dù là cãi nhau cũng không có. Dù sao huynh trưởng nhà Gryffindor - Remus Lupin vẫn còn cấm đoán, xử phạt đang đợi, mà nhóm học sinh nào đó luôn gợi chuyện của nhà đấy cũng vậy nên bọn họ cũng chẳng muốn gây thêm phiền toái. Còn Lily - người không thích khiêu khích, kiếm chuyện đối với tình huống hòa bình đến bất ngờ của hai nhà ngày hôm nay rất vừa lòng.

Về phần Slytherin bên này, bởi vì Narcissa Black và LaiMons đều đã tốt nghiệp, hai huynh trưởng tân nhiệm đều mới chỉ năm năm, tuy rằng bọn họ cần nhanh chóng thiết lập uy nghiêm nhưng đây lại không phải là nơi phù hợp.

Cho nên, vì những lí do đấy, dưới tình huống cân bằng đến quỷ dị, hai nhà luôn thủy hỏa bất dung lại im lặng, hòa bình tiến vào Đại sảnh đường.

Jessica đem hết lực chú ý tập trung lên bữa tối. Đối với lễ phân nhà của tân sinh viêm năm nhất, cô cũng không quá hứng thú, thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng ăn no. Không biết vì sao, gần đây cô rất nhanh đói, lúc ở nhà, cô thậm chí còn có thể ăn đến sáu bữa trên ngày.

Nhưng mà, chuyện tiếp theo mới thực sự kỳ quái. Vô luận ăn nhiều như thế nào, cân nặng của Jessica cũng không có tăng. Chính vì lý do đấy mà cô càng thêm yên tâm lớn mật ăn nhiều hơn. Elise nói là do Jessica đang trong tuổi dậy thì nên ăn nhiều hơn chút, cho nên bà chẳng những không ngăn cản mà còn thay đổi đa dạng các món ăn, thỏa mãn các nhu cầu của con gái đang trong tuổi lớn.

Sau khi ăn tối xong, tất cả học sinh Slytherin đều trở về phòng sinh hoạt chung, huynh trưởng đem thời khóa biểu năm mới phát cho mọi người. Đối với riêng Jessica mà nói, cô không chỉ nhận được thời khóa biểu như mọi người mà còn được tặng kèm theo cả lịch cấm túc với các giáo sư.

Oan thán trong lòng một tiếng, Jessica nhanh chóng nhìn lướt qua bảng giờ giấc một lượt liền phát hiện từ bảy giờ đến chín giờ thứ hai và thứ tư cô phải chịu cấm túc với giáo sư; còn từ mười giờ sáng đến năm giờ chiều thứ sáu phải theo lão Filch làm lao động.

Nghĩ lại hình phạt này sẽ kéo dài đến Giáng sinh, Jessica không nhịn được muốn rên rỉ vài tiếng nhưng ngại vẫn còn ở phòng sinh hoạt chung, cô vẫn duy trì cái gọi là lễ phép, nở một nụ cười công nghiệp, đứng dậy cầm theo hai tấm da dê rồi về phòng.

Trở về phòng, vừa nằm lên giường, cô liền ngủ. Cô linh cảm sắp tới sẽ không thể đi ngủ sớm như này.

Giống như Jessica nghĩ, sau khai giảng, cuộc sống hàng ngày của cô càng thêm bận rộn. Mỗi ngày, ngoài phải làm bài tập của các môn học dài và đầy phức tạp, cô còn phải rút ra thời gian thực hiện cấm túc.

Điều duy nhất đáng để vui mừng là không phải chỉ mỗi cô phải chịu sự tra tấn này mà còn có cả nhóm sư tử ngáo đá nhà Gryffindor kia. Bất quá, có lẽ do lo lắng sự an toàn hoặc do nguyên nhân khác, tóm lại giáo sư McGonagall không phân năm người làm cùng một chỗ. Điều này làm cho Jessica hoàn toàn yên tâm. Cô không thích lúc làm việc còn phải cảnh giác với mấy con sư tử nguy hiểm luôn ở bên cạnh như hổ rình mồi. Cô hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần bọn họ muốn, nhất định họ có thể chỉnh cô một cách lặng lẽ mà không để người khác biết.

Cho nên, đối với tình huống trước mắt, Jessica rất vừa lòng. Biết bốn người bọn họ cũng không vui vẻ giống mình là được rồi, không cần thiết phải tận mắt nhìn thấy.

Nhìn lịch biểu, cấm túc hôm nay phải ở cùng với giáo sư Sprout, Jessica thở dài một hơi, bước nhanh về hướng nhà kính. Nói thật, công việc của buổi cấm túc ngày hôm nay cũng không quá vất vả hay khó khăn, bởi vì chủ nhiệm nhà Hufflepuff - giáo sư Ponoma Sprout là một vị giáo sư hiền lành. Chào hỏi với giáo sư đang bân rộn, Jessica liền đeo găng tay, bắt đầu tập trung làm việc. Xem kinh nghiệm làm công với giáo sư năm ngoái, chỉ cần cô hoàn thành tốt yêu cầu công việc, giáo sư Sprout sẽ rất dễ nói chuyện. Bà sẽ cười tủm tỉm mời Jessica ăn chút điểm tâm, còn có thể nói cho cô một ít kiến thức về thảo dược. Những kiến thức ấy đều không được nhắc đến trong sách giáo khoa, hoàn toàn là kinh nghiệm nhiều năm của bà.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, tuy nhiên trước khi giáo sư Sprout kịp mời điểm tâm, bụng Jessica đã kêu lên một cách vang dội. Nhìn Jessica ngại ngùng đỏ hết mặt mũi lên, giáo sư Sprout hiểu ý chỉ cười khẽ rồi cởi găng tay ra, ý bảo Jessica không cần để chuyện vừa nãy trong lòng.

"Không sao đâu, trò không cần ngại ngùng. Lúc ta bằng tuổi trò cũng luôn cảm thấy ăn không đủ no." Vừa lòng nhìn thành quả làm việc của Jessica, giáo sư Sprout cảm thấy công việc hôm nay đã hoàn thành, vì thế giống như mọi lần, bà mời Jessica vào văn phòng mình rồi mang lên một đĩa bánh ngọt. Đương nhiên, cũng không thể thiếu thức uống kinh điển của Hogwarts, nước bí đỏ.

Sau khi được giáo sư Sprout mời, Jessica cũng không khách khí. Bởi cô biết trước mặt bà không cần quá câu nệ. So với các nữ sinh khác luôn rụt rè ăn điểm tâm, giáo sư Sprout lại thích những nữ sinh như Jessica từng miếng dứt khoát ăn hết điểm tâm hơn.

"Cũng không biết tại sao, gần đây con luôn cảm thấy đói..." Jessica uống một ngụm nước bí đỏ để xuôi hết chỗ bánh quy trong miệng rồi lại nói tiếp "Thậm chí có mấy lần con còn đói đến tỉnh lúc nửa đêm."

Giáo sư Sprout nghe vậy liền nhăn mặt, nhíu mày. Đây không phải chuyện gì tốt, ở trong Hogwarts tuyệt đối không thể phát sinh chuyện này. Nghĩ lại thì, một đứa nhỏ, thế nhưng lại bị đói bụng đến mức đấy ở ngay trong trường học... Ôi Merlin, chuyện này thật đáng sợ.

Nghĩ nghĩ, giáo sư Sprout quyết định nói cho Jessica một bí mật nhỏ. Tuy rằng, chuyện này không quá hợp với quy định cho lắm nhưng dù sao cũng chẳng có gì mấy, mấy đứa nhỏ lớn hơn chút cũng biết bí mật này rồi.

Mặc kệ như thế nào, mấy đứa nhỏ no bụng vẫn là quan trọng nhất, giáo sư Sprout luôn tin chắc là vậy. Vì thế, trong ánh mắt nghi hoặc của Jessica, giáo sư Sprout nói cho cô một bí mật nhỏ mà gần như một nửa học sinh Hogwarts đều biết, về vị trí phòng bếp cùng cách vào phòng. Nếu lúc đầu nghe, Jessica nghe còn có chút khó hiểu, nhưng sau khi biết đằng sau bức tranh giáo sư đang kể thông tới đâu, ánh mắt cô liền sáng lên. Này quả thật quá tuyệt vời, thực sự là đưa than trong ngày tuyết.

Với mười hai vạn phần cảm kích, Jessica cảm ơn lòng hảo tâm của giáo sư Sprout, sau đó trong ánh mắt hiền lành của bà, cô liền rời đi, trực tiếp đến phòng bếp cách đó không xa.

Dựa theo lời giáo sư Sprout nói mà gãi nhẹ hình quả lê trong bức tranh, Jessica mở được cửa đến một phòng lớn có trần nhà cao. Theo Jessica quan sát, căn phòng này cùng Đại sảnh đường khá giống nhau, đều rất lớn và có nhiều bàn dài được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, càng làm cho cô có cảm giác như đang ở Đại sảnh đường. Lúc này, có ít nhất hơn một trăm sinh vật Jessica chưa từng nhìn qua cũng không biết tên đang đứng ở phòng bếp. Bọn họ đều tươi cười, cúi đầu chào hỏi với Jessica.

"Xin chào tiểu thư đáng kính, xin hỏi, cô cần cái gì ạ?" Một gia tinh¹ đi tới, dùng một giọng nói khàn khàn, khá là đặc biệt hỏi Jessica, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

"Ách, tôi nghĩ tôi cần một ít điểm tâm mang về phòng. Gần đây tôi luôn cảm thấy đói." Jessica vừa dứt lời, lập tức có vài gia tinh nhanh chóng bê một cái khay vội vàng chạy tới. Phải mất một lúc sau, Jessica mới phát hiện họ đều mặc đồng phục giống nhau. Nói là bộ đồng phục cũng hơi quá, bởi nó chỉ là một cái khăn khá giống khăn bàn có in biểu tượng Hogwarts.

"Thật tuyệt!" Jessica nhìn vài miếng bánh Mince pie² trên đĩa cùng một ly sữa lớn lộ ra một nụ cười vui vẻ "Thật sự rất cảm ơn các ngươi."

Nghe được lời cảm ơn của Jessica, các gia tinh đều rất cao hứng. Bọn họ cúi đầu tạm biệt Jessica rồi quay lại công việc trước đó, chỉ còn lại gia tinh ban đầu đón tiếp cô ở lại.

"Tiểu thư còn có gì phân phó sao ạ?"

"Uhm..." Jessica nghĩ nghĩ, có chút do dự, không biết yêu cầu này của cô có chút quá phận không.

"Nếu được, các ngươi có thể mỗi ngày, sau giờ giới nghiêm, đưa một phần ăn khuya đến phòng tôi được không? Gần đây tôi rất hay đói bụng..."

"Đương nhiên có thể ạ! Học sinh Hogwarts đói bụng là một điều sỉ nhục với chúng tôi!" Nghe thấy Jessica nói cô thường xuyên ăn không đủ no, gia tinh kia lộ ra bộ dáng vô cùng sợ hãi, hai tay không ngừng vân vê góc áo.

"Xin tiểu thư yên tâm, mỗi buổi tối chúng tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn khuya, đến khi cô hủy bỏ phục vụ mới thôi."

"Vậy xin nhờ các ngươi. Rất cảm ơn!" Cảm ơn các gia tinh xong, Jessica cao hứng bê đĩa bánh và cốc sữa đi về phòng.

Ở phòng ngủ, Jessica hưởng thụ bữa ăn khuya no nê xong liền lên giường ngủ say.