[Đồng Nhân][Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 49: Sự cố môn bay



Đúng như Jessica nghĩ, lão Filch thực sự phê cô thực hiện nhiệm vụ không đạt chuẩn rồi rít gào tăng thêm thời gian lao động cho cô nhưng cô lại phản bác lại. Rõ ràng cô không vi phạm hay làm trái với nội quy trường học, vì thế lão ta không thể xử phạt cô bằng bất cứ hình thức nào.

Cuối cùng vẫn là giáo sư Slughorn đến giải vây cho Jessica.

Giáo sư cười tủm tỉm trấn an lão Filch: "Thầy cứ đem trò Jones cho tôi xử lý, thầy Filch. Dù sao trò ấy cũng là học sinh nhà tôi."

Tuy rằng không tình nguyện nhưng đối với lão Filch mà nói, giáo sư Slughorn vẫn là một trong những giáo sư có tầm ảnh hưởng lớn với lão. Cho nên, lão cũng chỉ có thể hung tợn trừng mắt với Jessica rồi bất đắc dĩ thả cô đi với giáo sư Slughorn.

"Con cảm ơn thầy, giáo sư." Jessica quả thực rất cảm kích với giáo sư Slughorn.

"Thầy Filch giao rất nhiều nhiệm vụ, con thực sự không đủ khả năng hoàn thành hết toàn bộ."

"Trò không cần phải khách khí với ta như vậy đâu, Jessica. Giúp đỡ học sinh nhà Slytherin vốn là trách nhiệm của ta." Giáo sư Slughorn cùng Jessica vừa đi về phía trước vừa nói.

"Nhưng mà, hai ngày sắp tới này trò cũng nên cẩn thận một chút. Sắp tới ta nhận được lời mời tham dự một ít hoạt động của Hiệp hội Ma dược sư, không thể ở Hogwarts."

"Hiệp hội Ma dược sư ạ?" Jessica cũng từng nghe qua về hội này rồi nhưng không có rõ lắm.

"Đó là một tổ chức tập trung nhiều bậc thầy độc dược. Nếu muốn đạt được thành tích trong lĩnh vực độc dược này, trước hết phải lấy được sự tán thành từ các thành viên trong hiệp hội." Nói đến đây, giáo sư Slughorn càng cười sáng lạn.

"Severus không nói qua với trò sao? Trò ấy đang chuẩn bị thi lấy giấy chứng nhận ma dược sư cấp B."

"Dạ, cấp B ấy ạ?"

"Trong cuộc thi O.W.Ls năm ngoái, trò ấy đã phát huy tốt thực lực của bản thân. Lần đầu tiên trong lịch sử trường Hogwarts, trò ấy không đạt chứng nhận dưới thân phận học sinh mà được chứng nhận luôn là Ma dược sư cấp D." Trên mặt giáo sư Slughorn tràn đầy vẻ tự hào, hiển nhiên, ông vô cùng hài lòng với thành tích Snape đạt được. Dù sao, vô luận là ai nhắc đến Snape, trước đấy đều phải khen ông dạy giỏi.

"Mà ta lại nghe nói, trong kỳ nghỉ hè, trò ấy lần nữa lại thành công thi lấy chứng nhận Ma dược sư cấp C. Cho nên, việc trò ấy bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi lên cấp B cũng khá là bình thường... Trước mắt, đây là giấy chứng nhận cao nhất mà trò ấy có khả năng lấy được. Đến cấp A và cấp S sẽ được nhận bằng khen Phù thủy có cống hiến lớn cho lĩnh vực Độc dược."

Jessica thực sự không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn lúc nghỉ hè, anh thế nhưng lại hoàn thành được nhiều việc như vậy! Nhưng mà, vì sao mình lại không được biết? À đúng rồi, lúc đó mình với anh ấy còn đang cãi nhau mà nhỉ...

Nhìn cô học sinh bên cạnh đột nhiên trầm mặc xuống, giáo sư Slughorn cũng không rõ Jessica đang nghĩ gì, ông chỉ đơn giản nghĩ rằng cô có chút mất mát. Thấu hiểu lòng người, giáo sư Slughorn dùng bàn tay đầy đặn của mình vỗ bả vai Jessica, cười tủm tỉm nói: "Không cần gấp gáp, Jessica. Trò vẫn còn nhỏ, còn nhiều thời gian. Ta nghĩ, chờ đến năm năm, trò có thể thi thử chứng nhận Ma dược sư cấp E... Nó cũng không phải là quá khó, chỉ cần đạt được tới tiêu chuẩn điểm O trong kì thi N.E.W.Ts là được."

"A, con sẽ cố gắng, thư giáo sư." Jessica sửng sốt nhưng cũng vui vẻ chấp nhận hiểu lầm. Đây là chuyện giữa cô và Snape, cô không muốn có thêm người thứ ba biết chuyện.

"Như vậy, hoạt động ngày mai của giáo sư sẽ có rất nhiều người tham gia phải không ạ?"

"Không, đương nhiên là không..." Giáo sư Slughorn dường ngư rất cao hứng với câu hỏi của Jessica.

"Hoạt động ngày mai là chương trình của nội bộ hội, chỉ mời những người quan trọng tham gia cho nên sẽ không xuất hiện quá nhiều người."

"Giáo sư, ngài thật là giỏi..." Jessica bắn ra ánh mắt sùng bái.

Tiếp tục trò chuyện với giáo sư Slughorn một lúc nữa, cô lễ phép tạm biệt giáo sư để rời đi.

Liên tục vài ngày sau, Jessica đều không có cơ hội bắt gặp Snape, dường như thiếu niên tóc đen kia cố ý trốn tránh cô. Nhận ra được điều này, Jessica vô cùng buồn bực. Cô thậm chí còn chẳng hiểu được vì sao Snape lại tức giận như vậy. Không phải theo lý thuyết, người nên tức giận phải là cô sao?

Một mình sải bước trên hành lang, Jessica sờ sờ trán mình, hình như nó có chút nong nóng. Từ sau lần biến hình kia, cô liền đặc biệt lưu ý một số đặc điểm sức khỏe của bản thân và phát hiện ra, mỗi lần, chỉ cần buổi sáng sốt nhẹ như này, chắc chắn buổi tối cô sẽ lại biến hình.

May mắn, cô ở một mình một phòng, nếu không để người khác nhìn thấy cô có thể biến hình như vậy thì không biết sẽ lại phát sinh thêm chuyện gì nữa. Mấy ngày hôm nay bài tập được giao thực sự quá nhiều, mà cấm túc cũng không vì thế mà gián đoạn hay bỏ dở, cho nên Jessica căn bản không có chút thời gian rảnh nào để tới Thư viện để tìm hiểu về vấn đề của mình.

Thôi thì học xong tiết bay này đi Bệnh thất xem luôn đi, luôn sốt nhẹ cũng không phải chuyện hay, Jessica thầm nghĩ. Nhanh chân chạy ra khỏi tòa thành, cô thực sự không muốn đến muộn tiết bay.

Hôm nay, giáo sư Hooch vẫn tràn trề tinh thần như mọi ngày, mang theo mười hai vạn phần cẩn thận, bà cưỡi chổi chỉ huy từng nhóm học sinh bay lên không trung. Đối với bà mà nói, tiết học hôm nay không quá thoải mái lắm, bởi vì tiết này, hai nhà Slytherin và Gryffindor học chung. Mà chỉ cần hai nhà này học chung cùng một tiết, chắc chắn sẽ xảy ra náo loạn... mặc kệ là học sinh năm mấy.

Bất quá, hôm nay sẽ hoàn hảo thôi, giáo sư Hooch lạc quan nghĩ. Nhìn đám học sinh chia làm hai bên trái phải, tự luyện tập trong phạm vi nhà, bà cảm thấy có lẽ hôm nay không cần khẩn trương như vậy.

"Jones, muốn đua thử không?" Bulstrode ngồi trên chổi của mình, cằm hơi nâng lên.

"Tao không thèm dùng cây Nimbus 1700 của tao, dùng luôn chổi của trường cũng được... Tao không muốn bị người khác coi là thắng không có vinh quang."

Jessica liếc Bulstrode một cái rồi chuyển chổi bay sang hướng khác, không định chấp nhận khiêu chiến. Hiện tại, trạng thái sức khỏe của cô không tốt lắm, sốt nhẹ vẫn đang tiếp tục, tay chân cũng có chút bủn rủn vô lực, căn bản không có thích hợp tham gia hoạt động nguy hiểm này.

Thực ra, nếu bình tĩnh mà xem xét thì mấy cây chổi Shooting Star đúng thật không nhanh lắm nhưng đổi lại thì khá là an toàn. Nhưng bởi vì mấy cây chổi này tuổi thọ đại khái cũng tầm 65 tuổi rồi cho nên tính ổn định khi bay cũng giảm dần. Cho dù giáo sư Hooch đã chú ý bảo dưỡng chúng nhưng chung quy vẫn xuất hiện một số vấn đề nhỏ.

Nhưng cũng may, từ năm hai, đa phần các gia đình có điều kiện đều lựa chọn sắm chổi riêng cho con. Cứ như vậy, những cây chổi Shooting Star sớm đã bị thay thế. Tuy nhiên, cũng có một bộ phận gia đình không đủ điều kiện sắm chổi riêng như nhà Jessica, họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể thành thật sử dụng chổi bay do trường phát.

Cho nên mới nói, nếu Bulstrode thực sự cây Nimbus 1700 kia thi đấu cùng Jessica thì chắc chắn cái gì cô nàng cũng không cần làm, chỉ cần nắm chắc cán chổi là đã có thể thắng rồi. Đấy cũng chính là lý do vì sao cô nàng đề nghị dùng Shooting Star. Cô nàng không muốn chỉ cần dựa vào chổi là có thể dành được chiến thắng.

"Sao vậy Jones?" Bulstrode tăng tốc, tiến lên chặn đường Jessica. Cô gái tóc vàng hồ nghi quan sát, đánh giá Jessica như thể trên mặt cô có gì kỳ quái.

"Mày thế mà không dám chấp nhận khiêu chiến sao?"

"Tôi đang rất mệt, Bulstrode." Jessica thở dài trả lời.

Qua một năm ở chung, Jessica và Bulstrode sớm đã không còn đối địch nhau ác liệt đến mức giương cung bạt kiếm như hồi mới gặp. Hiện tại, hình thức hai người ở chung càng ngày giống như đối thủ, thường hay cạnh tranh, phân chia cao thấp với nhau chứ không có thủ đoạn ti bỉ gì để tấn công nhau cả.

"Tch, thật là nhàm chán." Thấy Jessica nói như thế, Bulstrode cũng không bắt ép cô nữa mà cưỡi Nimbus 1700 bay đi tìm đối thủ khác.

Slytherin bên này đang thi đấu thì Gryffindor bên kia cũng vậy. Chẳng qua, động tĩnh bên Gryffindor lớn hơn bên bọn họ chút, toàn lập nhóm ba nhóm năm đấu với nhau. Cho nên, đấy cũng là lý do sao giáo sư Hooch lại chú ý bên đấy đến vậy. Dù sao, xác suất một nhóm người gặp chuyện không may cũng cao hơn hai người nhiều.

Jessica nhàm chán bay trên không trung, hơi dùng chút khí lực điều khiển chổi đứng yên, sau đó hướng mắt về phía trận thi đấu của Slytherin. Lúc này, Bulstrode mới nhận lấy cây Shooting Star từ tay Brandbane, cô nàng đang cùng đối thủ nói gì đấy, hình như là đang thương lượng về phương thức và quãng đường của trận đấu.

Rất nhanh, hai người đã thỏa thuận xong, cùng bước về phía chổi cỉa mình để chuẩn bị. Sau khi Brandbane làm trọng tài hô bắt đầu, hai người đều nhanh chóng bay lên không trung, không thèm quan tâm tốc độ của những cây Shooting Star mà phi nhanh về phía trước.

Theo Jessica quan sát thấy, chắc hẳn bọn họ muốn biến trận thi đấu này trở lên chuyên nghiệp hơn chút, bởi vì quãng đường thi đấu không thẳng tắp như bình thường đám học sinh bọn họ hay thi mà còn phải xoay tròn ở một số trụ ghi bàn thường dùng trong thi Quiditch và thực hiện một số động tác khó. Xem ra, Bulstrode không đơn thuần thi đấu chỉ để dành chiến thắng còn muốn luyện tập cho buổi thi tuyển thành viên Quiditch sắp tới.

Nếu để đánh giá một cách khách quan thì kỹ thuật bay của Bulstrode cũng không tệ, cô nàng có khả năng tham gia vào đội Quiditch của nhà. Chỉ cưỡi Shooting Star đời cũ mà đã phát huy được như vậy, nếu thay bằng cây Nimbus 1700 kia thì thực lực khủng bố của cô nàng còn có thể phát huy đến mức nào.

Lúc này, Bulstrode đang đắc ý cười phi ở phía trước, đối thủ của cô nàng đã bị bỏ lại phía sau, cách cô nàng hơn hai cán chổi. Đối với Bulstrode mà nói, chiến thắng sắp sửa chào đón cô nàng. Chỉ cần vòng qua cây cột gần chỗ Jessica đang đứa nữa thôi là cô nàng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để phi về đích.

Có lẽ do muốn nhanh chóng bỏ xa đối thủ hoặc do muốn khoe khoang kĩ thuật bay với Jessica, cô gái tóc vàng lại tăng tốc độ nhanh hơn nữa, chuẩn bị làm động tác xoay người kinh điển để trở về.

Dường như đã đạt tới giới hạn cao nhất, cây Shooting Star bắt đầu rung rung mất khống chế, muốn hất phù thủy đang ngồi trên nó rơi xuống.

Thấy tình hình như vậy, sắc mặt Bulstrode liền trở lên trắng bệch, hai tay gắt gao bám lấy cán chổi, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Phải biết rằng, vì để trận thi đấu lần này trông chuyên nghiệp và chính thức hơn, bọn họ đã tự ý tăng độ cao lên tiêu chuẩn Quiditch, bỏ xa độ cao mà giáo sư Hooch đã quy định trước. Nói cách khác, nếu từ độ cao này rơi xuống, cho dù không ngã chết, chỉ sợ cũng sẽ bị gãy tay gãy chân, bị thương.

Nam sinh bay phía sau định vươn tay bắt lấy Bulstrode nhưng bởi vì cây chổi của cậu ta cũng đã đến giới hạn, không thể khống chế tốt nên khi chỉ còn cách Bulstrode một cánh tay, cậu ta đã bị cây chổi hất văng về hướng khác.

Lúc này, những người khác vây xem cũng đã phát hiện ra điều bất thường, tiếng hét kinh ngạc không ngừng vang lên.