Đông Xưởng Truyền Kì

Chương 106: Chiến Thắng.



“Kỵ binh của Mông Cổ bị quân binh của Đại Minh đánh chặn khiến cho bọn chúng càng càng càng rối loạn.Sở dĩ quân Mông chỉ có tài đánh nhanh thắng nhanh,gặp ai cũng giết khiến cho đối thủ phải khiếp sợ trước sự tàn khốc của quân Mông.Khi quân Mông Cổ từng từng tên một bị quan binh của Đại Mình giết thì cục diện đã hoàn toàn đảo ngược.

Quân binh của Đại Minh như vũ bão giết vào cứ địa của Mông Cổ,tộc nhân của các bộ tộc đều chạy tán loạn,các tộc trưởng thì thúc ngựa chạy trước.Kỵ binh của Mông Cổ hoàn toàn bị đánh bại,chỉ còn vài trăm chiến binh Mông Cổ còn sống bị bắt giữ.Quân binh Lục Thần Dật đã làm chủ Mông Cổ,vì để diệt trừ mầm họa ngầm thì Lục Thần Dật chia đại quân thành nhiều đội nhỏ,tiền hàng truy bắt các tộc trường.Tộc trưởng của bộ tộc lớn nhất Mông Cổ,Triều Việt Tiên cũng không còn trong bộ lạc.

Lục Thần Dật khi cho người truy tìm thì chỉ thấy đâu chân ngự dẫn tới 1 bờ sông rồi biến mất.Lục Thần Dật không bỏ cuộc mà tiếp tục truy bắt.Sau nhiều ngày thì cũng chỉ bắt được một nửa số tộc trưởng.Tên có quyền lực nhất Mông Cổ thì hoàn toàn không có thông tin gì.

Lục Thần Dật quyết định đóng quân ở đây 1 thời gian rồi mới quay về Đại Mình báo cáo.Điều này tuy không được những tướng quân khác ủng hộ nhưng vì hắn nắm giữ binh quyền nên không thề không nghe theo.

Lúc này ở Là Miểu Thành,Triệu Vân Mộng đã tới được đây,cô ngước nhìn thành trì thì thấy có chút khủng khiếp.Một máu đỏ của máu vẫn chưa khô hết ở tường thành khiến cho người ta không thể không cảm thán.Triệu Vân Mộng đứng trước cửa thành hét lớn.

-Nguỵ Phong,mau ra đây cho ta.

Binh lính trên cổng thành nghe thấy vậy thì ngó xuống.

-Hỗn xược,tên của đại tướng quân là tên mà ngươi muốn gọi thì gọi sao.

Thị vệ đi theo Triệu Vân Mộng tức giận nói lớn.

-Đây là Nguỵ phu nhân của Nguỵ Phủ,là vợ của Nguỵ đại nhân.Ngươi dám bất kính như vậy sao ?

Binh lính trên thành nghe thấy vậy thì liền cười lớn.

-Mấy ngày nay có không ít tên lừa đảo tự nhận mình là người thân của đại tướng quân.Những tên đó điều bị ngài ấy đánh cho 1 trận đuổi ra bên ngoài.Nếu mà ta cho các ngươi gặp tướng quân thì cái chức vị này cũng mất nốt.

Triệu Vân Mộng trong lòng vốn đang rất tức giận Nguỵ Phong mà còn bị chặn ở ngoài khiến cô ấy càng không thoải mái.Triệu Vân Mộng tiếp tục hét lớn.

-Các ngươi nói với Nguỵ Phong là Triệu Vân Mộng tới tìm.Nếu hắn còn không ra thì nói với hắn rằng đừng tới Triệu Quốc nữa.

Những binh lính trên cửa thành nghe thấy vậy thì cũng gấp gáp đi tới chỗ Nguỵ Phong báo cáo.Hắn ta đang bận bịu với những báo cáo trong thành trì.Trong thành trì có rất nhiều vấn đề cần được giải quyết,vậy nên nhân lúc không đánh trận hắn phải hỏi quyết hết tất cả các vấn đề.

Khi Nguỵ Phong đang đau đầu suy nghĩ bỗng nhiên có người xông vào báo cáo.

-Bẩm đại nhân.

Nguỵ Phong giọng hằn học nói.

-Có chuyện gì mau nói đi.

Người lính truyền đạt lại toàn bộ những gì mà Triệu Vân Mộng đã nói ở dưới cửa thành khiến cho Nguỵ Phong rất bất ngờ.Hắn vội chạy tới cửa thành.Hắn vừa chạy vừa suy nghĩ không biết đối diện như thế nào với Triệu Vân Mộng.Khi hắn tới bên trên cổng thành thì thấy cô ấy đang ngồi cạnh bên cửa.Ngụy Phong liền chạy xuống mở cổng thành.Khi cổng thành mở ra,Triệu Vân Mộng nhìn từ trên xuống dưới cơ thể Nguỵ Phong.Khi cô chắc chắn rằng không có bất kì vết thương nào thì liền nói 1 câu khiến Nguỵ Phong chết lặng.

-Nguỵ tướng quân không bị thương,cơ thể không gầy đi là bao.Chúng ta mau quay về bẩm báo với Nguỵ Tướng.

Nguỵ Phong thấy Triệu Vân Mộng thực sự lên ngựa chuẩn bị rời khỏi đó thì hắn liền từ đằng sau nắm lấy tay cô.Triệu Vân Mộng khi bị Nguỵ Phong giữ lại thì liền nói một câu.

-Nguỵ đại tướng quân,gan của ngài lớn như vậy còn có chuyện gì muốn nói với ta sao.

-Vân Mộng,ta biết là ta đã sai nhưng vì an nguy của muội ta chỉ còn cách làm như vậy.Cho dù cho ta lựa chọn lại thì kết cục vẫn sẽ là như vậy.

-Được lắm,nếu ngài không có chút hối cải nào về những suy nghĩ của mình thì khi về Kinh Thành,chúng ta hòa ly đi.

Triệu Vân Mộng nói xong thì liền lên ngựa về phía Kinh Thành.Các thị vệ trong phủ không dám nói gì chỉ biết lẳng lặng đi theo cô ấy.Nguỵ Phong trong lòng rất khó chịu nhưng chỉ còn cách trấn tĩnh tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Khi Lục Dật Thần báo tin trở về thì Chu Đế liền phái một đội binh mã mang theo ngự y của Ngự Y Các tới biên cương chữa trị cho binh lính.Nguỵ Phong cũng nhận được lệnh về Kinh Thành,sẽ có 1 người khác thay hắn trấn thủ nơi đây.Nguỵ Phong mang trong mình tâm trạng khó chịu trong cả chuyến đi,người dưới trướng hắn không ai dám nói gì chỉ biết tùy cơ ứng xử.Triệu Vân Mộng sau khi nói xong những lời đó thì trong lòng bị cắt thành nhiều mảnh.Cô ấy có chút hối hận về những lời mình nói ra.”