Dư Vị Dài Lâu

Chương 12



Trước khi bị thư kí Trương gọi lên, Tạ Du Sanh đã làm xong chuẩn bị nếu bị Sở Tình Từ phát hiện, cô biết chuyện mình công tác ở Sở thị không thể gạt được Sở Tình Từ, dù sao cô cũng sẽ phải trở thành người bên cạnh nàng, sớm muộn cũng bị nàng thấy, chỉ có điều Tạ Du Sanh không thể ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.

Cô có chút bứt rứt bất an đứng bên cạnh bàn, nhìn Sở Tình Từ cúi đầu tra cứu văn bản, trong lòng không ngừng đánh trống. Cô không biết Sở Tình Từ có trách mình gạt nàng hay không, hoặc là mang chuyện bản thân cô một tháng nay quá bận rộn không thân mật với nàng tính một thể. Tóm lại, bất kể là chuyện nào cũng không giống chuyện tốt lắm.

"Dì Sở..." Tạ Du Sanh nhỏ giọng gọi, cô tới đây đã nửa giờ, vậy mà từ đầu đến cuối Sở Tình Từ chẳng hề nói chuyện với cô, nên biết, Sở Tình Từ bình thường rất dịu dàng với cô nhưng khi phát cáu thì vẫn rất đáng sợ.

"Hử? Tạ tiểu thư, ở Sở thị, cô phải gọi tôi như thế nào?" Sở Tình Từ nghe được giọng nói có chút thận trọng của Tạ Du Sanh, thầm hừ lạnh trong lòng. Giờ mới biết gọi mình? Vậy một tháng ở công ty sao không chủ động tìm mình chứ?

"Sở tổng, thực sự xin lỗi, em không nên giấu diếm dì." Tạ Du Sah nghe được kiểu í này của Sở Tình Từ, đương nhiên đoán ra được nàng chắc chắn đang cáu kỉnh, vào lúc này, Sở Tình Từ chính là chú mèo cần được chủ nhân dỗ dành, phải vuốt lông nàng mới được.

"Ha? Không nên giấu diếm tôi? Không nên giấu tôi len lén chạy tới Sở thị hay là không nên giấu tôi kết giao thêm không ít bạn tốt?" Sở Tình Từ nói xong câ này cũng tự cảm thấy mình chua. Thực ra nàng cũng không hề phản đối việc Tạ Du Sanh kết bạn, chẳng qua là thiếu nữ quá ưu tú, luôn thu hút những người khác nhau đến, khiến cho Sở Tình Từ lúc này sinh ra cảm giác nguy cơ và không vui vẻ, giống như trân quý mình giữ gìn lại bị rất người ao ước muốn cướp đi.

Tạ Du Sanh không trả lời hồi lâu, bởi vì cô cũng không giỏi tranh cãi, cũng không quá thành thạo cách nói lời ngon tiếng ngọt. Vào lúc này, khi nghe được những lời chất vấn chua chua của Sở Tình Từ, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm và ghen tức từ đối phương, cảm giác hốt hoảng cũng đổi thành ngọt ngào. Đối với Tạ Du Sanh mà nói, mọi cử động của Sở Tình Từ đầu rất đáng yêu. Người ngoài khi nghe thấy cô nói Sở Tình Từ đáng yêu, sợ là sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, nhưng trong mắt Tạ Du Sanh, không còn ai có thể đáng yêu hơn Sở Tình Từ.

"Đừng nóng giận được không? Em không hề có ý, em chỉ muốn chứng minh bản thân mình, cũng muốn gần dì hơn một chút." Tạ Du Sanh đánh bạo đi tới bên cạnh bàn, nhẹ nhàng ôm lấy Sở Tình Từ từ phía sau. Thiếu nữ chủ động thân mật khiến cho những bất mãn trong lòng Sở Tình Từ vơi đi quá nửa, có điều, nàng vẫn không quên lí do chính để mình gọi cô đến đây.

"Đây là kế hoạch do em viết đúng chứ?" Sở Tình Từ mở văn bản trong máy tính lên, sau khi nhìn rõ, Tạ Du Sanh gật đầu, cô không ngờ bản kế hoạch của mình lại xuất hiện trước mặt Sở Tình Từ, trong lúc nhất thời có cảm giác múa rìu qua mắt thợ trước mặt đại thần, có hơi ngượng ngùng.

"Là do em viết, có rất nhiều chỗ vẫn chưa được ổn lắm." Tạ Du Sanh đỏ mặt nhỏ giọng nói, Sở Tình Từ nghe xong cười một cái. Nàng vẫn biết người yêu nhỏ nhà mình rất lợi hại nhưng cũng rất khiêm tốn, "Đúng là có chút sơ hở, nhưng ý tưởng rất tốt, tôi cũng rất thích, cô Tạ (*), hôm nay tôi gọi cô tới, thực ra là muốn thưởng co cô." Sở Tình Từ cong khóe miệng, trong lòng đã tính toán xong xuôi nên làm gì để tiến hành cái gọi là khen thưởng.

(*) nguyên văn 谢策划.

Nàng chắc chắn phải thưởng Tạ Du Sanh, chỉ có điều phẩn thưởng này là cho cô với tư cách nhân viên lên kế hoạch chứ còn người yêu Tiểu Sanh phải trừng phạt thật tốt mới được.

"Dì Sở... em... a!" Tạ Du Sanh hỉ muốn nói mình không thích bị nghiêm trị (*), chỉ hi vọng Sở Tình Từ không tức giận nữa là tốt rồi, nhưng lời mở đầu của cô đã bị cắt ngang, cô bị xoay lại trong chớp mắt, bất ngờ bị áp lên trên bàn làm việc ở sau lưng. Đồ trên bàn rất nhiều, Tạ Du Sanh không thể ngồi lên trên, cũng chỉ có thể để mông tựa vào cạnh bàn, Sở Tình Từ trước mặt lấn tới.

"Sở thị luôn luôn thưởng phạt phân mình, chính vì thế... Tiểu Sanh, tôi muốn cho em một phần khen thưởng đặc biệt." Sở Tình Từa vừa nói chuyện vừa khôi phục vẻ ôn nhu trước đó. Hai tay nàng đặt gọn bên hông cô, vuốt ve một cách nhẹ nhàng mà lại chậm rãi, tay phải sau đó tìm được dây khóa kéo của đầm bó ở bên cạnh,rẹt một tiếng, dây khóa kéo yếu ớt đáp lại thành tiếng rồi mở ra. Tạ Du Sanh như thể đoán được nàng sẽ làm gì, vội vàng lắc đầu.

"Dì Sở, đây là... đây là phòng làm việc của dì." Mặt Tạ Du Sanh mắc cỡ tới đỏ bừng, cả khuôn mặt biến hóa như trái táo đỏ thắm, mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng cô cũng không thực sự đẩy nàng ra: "Nhưng chẳng lẽ Tiểu Sanh cũng chưa từng nghĩ tới hay sao? Chưa từng nghĩ em tới Sở thị rồi sớm muộn cũng sẽ có một ngày chúng ta làm loại chuyện này ở phòng làm việc, Tiểu Sanh từng nghĩ tới chứ?" Sở Tình Từ cũng không cởi triệt để, kéo dây khóa kéo ra chỉ để bản thân dễ thực hiện động tác hơn.

Nàng vén chiếc đầm bó đang bao quanh vùng mông của Tạ Du Sanh lên trên, lộ ra quần lót màu trắng bên trong. Ngược lại với Sở Tình Từ, quần lót của Tạ Du Sanh đa số đều là màu nhạt, cái quần hôm nay vừa hay là cô mua vì nàng. Kiểu thuần trắng rất hợp với Tạ Du Sanh, phần trước mặt vì muốn thoáng khí nên thiết kế có đường viền hoa cùng với những lớp lưới liên tiếp nhau, song vào thời khắc này, nó hoàn toàn trở thành bàn đạp của sự khiêu khích.

Ở giữa các tầng vải mỏng manh đó, rừng rậm u tối của thiếu nữ thoắt ẩn thoắt hiện, dường như đang tản ra ý quyến rũ mình. Quần lót bao quanh vị trí mơn mởn nhất của thiếu nữ, Sở Tình Từ không nhịn được đưa tay qua đó, dùng bàn tay nhẹ nhàng nắn bóp, chậm rãi di chuyển cọ xát, nhiệt độ nơi đó rất thoải mái, mà sự vuốt ve của nàng hiển nhiên cũng khiến Tạ Du Sanh hết sức hưởng thụ.

"Dì Sở... Em không khóa cửa, mình đừng làm ở đây được không?" Tạ Du Sanh nhạy cảm với những đụng chạm của Sở Tình Từ nhất, chỉ mới bị tay của người đàn bà vuốt ve qua lớp quần lót mà cô đã hơi ươn ướt động tình. Quần lót nho nhỏ bao quanh cánh hoa vì động tình mà hơi sưng sưng, nơi đó lấp đầy hai bên quần lót tới căng tròn, duy chỉ có một khe hở rõ rãng ở giữa.

Hình ảnh như vậy cực kì giống cảnh tượng trong phim nóng, có thể xuất hiện trên người Tạ Du Sanh, Sở Tình Từ chỉ có thể nhìn thấy tình cảm đơn thuần từ đó chứ không phải tình dục, bởi vì thân thể thiếu nữ chỉ nở rộ vì một mình nàng, người chưa quen biết cô thì ngay cả cơ hội tưởng tượng cô trong cái tư thế kiểu này cũng không có.

"Ngoan, sẽ không có ai vào đâu, để tôi khen thưởng em cho thật tốt." Sở Tình Từ nhẹ nhàng dỗ dành, ý đồ để thiếu nữ hoàn toàn đi vào trạng thái. Chân cô vẫn còn căng thẳng, có sự khẩn trương chẳng thể nào nói rõ được. Sở Tình Từ dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng xoa miết vị trí giữa quần lót vải bông, miếng vải nho nhỏ kia xuất hiện vết ướt màu xám tro, mới đầu cùng lắm chỉ là một vòng tròn, nhưng theo động tác xoa miết của nàng mà càng ngày càng rộng ra.

"Dì Sở." Tạ Du Sanh nhắm mắt, nhìn tưởng như kháng cực, nhưng thực chất lại đang đắm chìm trong sự hưởng thụ. Ngũ quan và gương mặt của thiếu nữ, ngay cả khí chất cũng có sự trong trẻo lạnh lùng giống nhau như đúc, cô cực kì giống nét mực tàu lãnh đạm không dính khói lửa nhân gian, một màu đen thuần túy không thể bị bất cứ thứ gì tiêm nhiễm. Chỉ có nàng mới có thể tùy tiện điều khiển tâm trạng cùng với tất cả các giác quan của cô.

Từ lúc vào công ty cô có chút khác đi, mái tóc hàng ngày xõa được cài lên, lộ ra vẻ trưởng thành giàu kinh nghiệm, giày cao gót trước kia thời thượng hợp mode giờ đổi thành kiểu dễ phối hợp với âu phục hơn. Dù có như vậy nhưng thiếu nữ vẫn là thiếu nữ, cô vẫn mãi là cô gái thuộc về nàng, toàn thân đều là sự non nớt và khêu gợi mà nàng thích, dĩ nhiên, còn có cả sự khêu gợi (*) đó nữa.

(*) tác giả dùng hai từ 情色liên tục.

"Nơi này rất đáng yêu." Sở Tình Từ dùng tay nhẹ nhàng ấn vào múi thịt bị quần lót trắng bao lấy, nơi đó có hơi nóng lên, sau khi bị ấn mềm nhũn đến mức có thể đàn hồi, dáng vẻ nhạy cảm không chịu được. Sở Tình Từ hơi dùng sức xoa nắn, Tạ Du Sanh ngay lập tức không chịu nổi cong người lên, hai tay run rẩy, không còn sức của cô nhẹ nhàng khoác lên bả vai nàng, đôi con ngươi xinh đẹp sau khoảnh khắc rưng rưng lại càng sáng ngời.

"Dì Sở, rất khó chịu." Tạ Du Sanh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói, quần lót đã ướt đẫm, dính sát vào chỗ giữa hai chân, thực sự không thoải mái. Nghe Tạ Du Sanh nhỏ giọng khẩn cầu như vậy, Sở Tình Từ cũng không làm khó cô nữa, thẳng tay kéo mảnh vải nhỏ không chịu được áp lực kia ra. Trong lúc lôi kéo, chỉ bạc mịn màng dính dấp, sau đó, tầm mắt của Sở Tình Từ hơi sụp xuống, một tia ngạc nhiên và háo hức lóe lên trong mắt nàng.

"Tiểu Sanh cũng rất nhạy cảm còn gì, tự kéo váy mình lên được không? Dì muốn hôn em một cái." Sở Tình Từ dùng lời dịu dàng nhất, những câu nói ra lúc này đều là câu từ phóng đáng nhất, Tạ Du Sanh hiểu, tư thế như vậy, góc độ như vậy thì chỗ Sở Tình Từ muốn hôn là chỗ nào. Cô biết mình nên từ chối, không nên làm loại chuyện này ở chỗ bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào như phòng làm việc, nhưng... thực sự nhớ nhung, muốn dì Sở, muốn nàng cho cô lên đỉnh.

"Dì Sở." Tạ Du Sanh nhỏ giọng gọi Sở Tình Từ, nhưng cũng không hề nói tiếp, thiếu nữ hiểu chuyện chủ động kéo váy lên, lộ ra cơ thể phụ nữ trưởng thành của cô. Chỗ đó ướt át, tản ra mùi vị mập mờ khao khát. Dù là thiếu nữ nhưng chỗ này lại hoàn toàn đối nghịch. Đóa hoa mềm mại đã nở, không kịp chờ đợi thêm chảy ra hoa mật quyến rũ người khác, dụ dỗ nàng đi hái.

Sở Tình Từ muốn, thời khắc này nàng đại khái chính là ong mật, nếu không sao nàng lại biết khao khát mật hoa như vậy. Nếu nàng là người, vậy nguyên nhân chính là do thiếu nữ quá mức hút hồn mới có thể hại nàng mất khống chế. Mặc kệ là như thế nào, Sở Tình Từ hiện giờ chỉ cảm thấy đói khát, nàng xuống khỏi ghế, quỳ trên tấm thảm mềm mại, sau đó tách đôi chân nhỏ dài của thiếu nữ ra, hé miệng ngậm cánh hoa thịt.