Dư Vị Dài Lâu

Chương 2



Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Du Sanh nghỉ lại tại phòng khách này trong nhà Sở Tình Từ, sau khi cô ở lại mấy lần, căn phòng này nghiễm nhiên trở thành không gian nhỏ thuộc về cô. Phòng khách này ngày nào cũng có người giúp việc quét dọn, trong phòng có mùi hương thơm mát, tràn ngập mùi trà nhàn nhạt, giống mùi trên người Sở Tình Từ y như đúc. Bởi vì ai đó thích cái mùi hương này nên cô cũng vậy.

Người đàn bà hẳn là vừa mới tắm xong, thói quen sấy tóc của nàng có lẽ là không sấy khô hoàn toàn, chỉ có sấy chân tóc phía trên còn đuôi tóc cùng lắm là dùng khăn bông hút nước đơn thuần, bày ra trạng thái nửa khô nửa ẩm. Mái tóc màu cà phê màu chìm hơn sau khi dính nước, chồng lên những lọn tóc đen tán loạn trên ga giường của cô, chẳng phân biệt nổi đâu vào đâu.

Hai người đã từng phát sinh chuyện thân mật giữa người yêu rất nhiều lần trong căn phòng này, nhưng lần này dường như có hơi đặc biệt, những lần trước Sở Tầm không hề ở nhà, mà ngay lúc này, bạn thân của cô đang ở phòng đối diện, cô lại đang làm chuyện vô cùng thân mật với mẹ cô ấy, loại cảm giác này có chút ảo giác quay lưng vào đạo đức, dù cô và Sở Tình Từ không phải là loại quan hệ bất chính nhưng cũng đủ để khiến Tạ Du Sanh cảm thấy xấu hổ.

"Mặt đỏ như vậy là đang suy nghĩ gì thế? Dạo gần đây có phải Tiểu Sanh đã có người mình thích, bắt đầu lạnh nhạt với tôi rồi không." Sở Tình Từ không vội vàng làm gì tiếp, đôi ngón tay của nàng rút ra khỏi đóa hoa ướt át, nàng dùng cổ áo của Tạ Du Sanh lau đầu ngón tay bị thấm ướt. Nhìn mặt người thiếu nữ nằm dưới càng đỏ ửng mắc cỡ vì hành động của nàng, đôi môi hơi hé mở, trong mắt lộ ra chút quẫn bách, giống như vội vàng muốn giải thích cái gì đó với nàng.

"Dì Sở, em không có."

"Thực sự không có? Nếu như hôm nay không phải A Tầm tìm em hỗ trợ nó viết luận văn, em cũng sẽ không chủ động tới tìm tôi."

"Chuyện đó là do gần đây trong trường có rất nhiều chuyện bận rộn, em... Em rất nhớ dì, mỗi ngày mỗi đêm đều muốn ở đây."

Tạ Du Sanh ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ướt át nhìn về phía Sở Tình Từ, quan sát đối phương ở khoảng cách gần như vậy, cô phát hiện ra da của Sở Tình Từ được chăm sóc rất tốt, ở thời đại khoa học kỹ thuật tân tiến như ngày nay, tuổi thọ loài người được kéo dài, tuổi của Sở Tình Tư hiện tại tuyệt đối không tính là lớn nhưng cũng không khoa trương đến mức nhìn qua giống người trẻ như vậy. Cô biết hàng năm Sở Tình Từ tốn không ít tiền để bảo dưỡng bản thân, bản thân người này chính là một hình mẫu ưu tú biết tự giới hạn bản thân mình.

Mắt của nàng rất đẹp, ở lần đầu tiên gặp Sở Tình Từ, Tạ Du sanh đã chú ý tới cặp mắt kia trước nhất. Đôi mắt phượng hẹp dài dường như luôn ở trạng thái mỉm cười thờ ơ lạnh nhạt, tình cờ liếc một cái cũng tràn đầy vẻ phong tình. Trong công việc ngày thường Sở Tình Từ rất ít khi cười, lúc không cười, đôi mắt có vẻ sắc mỏng lạnh lẽo, nàng chính là người nắm quyền lực cao cao tại thượng ở tập đoàn Sở thị, là nữ vương trong câu chuyện của mọi người.

Nếu cười, lại trở thành mưa xuân nhu hòa, dịu dàng trùng điệp. Nhưng lúc đối mặt với một mình cô, nụ cười của Sở Tình Từ bớt đi nét ôn nhu, mà thêm vào đó là nhiều chút nghiền ngẫm và trêu chọc, có chút xấu xa mà người ngoài tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ thấy được. Đối với cô, Sở Tình Từ luôn giữ thái độ ôn nhu trộn lẫn với chiều chuộng, nhưng một vài lúc lại lừa gạt xấu xa. Hết lần này tới lần khác, tất cả những gì thuộc về nàng đều khiến cô muốn ngừng cũng không được. Đối mặt với nàng khiến Tạ Du Sanh có cảm giác bị nàng nhìn thấu, không chỉ thân thể mà còn cả trái tim.

"Tiểu Sanh rất biết nói chuyện, nhưng mà vào lúc này, tôi sẽ chỉ cảm thấy em đang cố ý dỗ dành tôi. Còn cả lúc nãy khi ngồi trên bàn ăn, nếu như tôi không chủ động, em cũng sẽ chẳng bóc cua cho tôi, em có biết hay không, rằng tôi sẽ ghen?" Sở Tình Từ nhẹ nhàng đè trên người Tạ Du Sanh, dùng tay đùa bỡn những sợi tóc của cô, cầm một lọn tóc từ từ lướt qua lướt lại phần cần cổ của Tạ Du Sanh, cảm giác hơi buồn buồn khiến Tạ Du Sanh run lên mấy lần, hai tay đặt trên ga giường khẽ nắm chặt rồi lại từ từ buông ra.

"Không có, em chỉ là... không định để A Tầm phát hiện ra, cũng không muốn từ chối cậu ấy." Tạ Du Sanh nhỏ giọng nói, cô biết quan hệ giữa mình và Sở Tình Từ là bí mật cho nên cũng không có can đám lộ ra dù chỉ là nửa phân mập mờ trước mặt Sở Tầm. Ngay cả chuyện bóc cua cho Sở Tầm cũng hoàn toàn do trước giờ cô chưa từng cự tuyệt những yêu cầu mà Sở Tầm nói ra. Người ấy rất giống với người đàn bà trước mặt, những lúc không gặp được Sở Tình Từ, cô chỉ có thể mượn Sở Tầm để vơi bớt nỗi nhớ nhung.

"Cho nên, Tiểu Sanh làm như vậy là yêu ai yêu cả đường đi sao? Tôi ngược lại không sao thích được cái chuyện đó, những lúc A Tầm chạm vào em, tôi không vui, tôi cũng không thích em chú ý đến nó hơn cả tôi. Em ấy à, phải phạt." Sở Tình Từ nói thì dịu dàng ôn nhu nhưng trong mắt mang theo vài phần không vui. Biết nàng lại ăn giấm, Tạ Du Sanh chủ động ôm lấy nàng, tỏ ra mềm yếu đáp lời.

"Em sẽ không yêu ai yêu cả đường đi, cũng sẽ không để ý bất cứ ai vượt qua dì. Dì biết rõ mà, toàn bộ chú ý của em đều đặt trên người dì, thế giới có lớn hơn nữa cũng chẳng đáng để em dừng lại, sẽ càng chẳng có ai có thể khiến em động lòng hơn dì." Tạ Du Sanh đè thấp giọng, cơ hồ như vùi mặt vào ngực Sở Tình Từ để nói ra những lời này, bởi vì quá xấu hổ mà cô không dám nhìn nàng, cả khuôn mặt cũng phồng lên, đỏ ửng, so với bộ dạng lạnh tanh ngày thường của cô nhìn như hai người khác nhau.

"Cứ coi như Tiểu Sanh đã nói vậy nhưng phạt thì vẫn nên phạt." Sở Tình Từ gãi gãi cằm Tạ Du Sanh, dưới cái nhìn soi mói của đối phương lại hôn cô một lần nữa. Hai người dùng chung một vị kem đánh răng, mùi hương bạc hà mát mẻ bắt đầu dây dưa giữa răng và môi. Nụ hôn này sâu hơn nụ hôn trước đó, cảm xúc nóng ran mang tới cũng mãnh liệt hơn, sau khi vừa hôn xong, bên khóe môi Tạ Du Sanh lưu lại một ít nước đọng sáng long lanh, cô không lau mà đưa tay sờ tủ bên cạnh, kéo ngăn kéo ra rồi tìm bao cao su ngón tay để ở trong đó nhưng không thấy.

Cô ngẩn người, sau đó nhíu mày, ảo não suy nghĩ lần trước dùng hết là vào lúc nào. Cô không chỉ thân mặt với Sở Tình Từ trong gian phòng này mỗi một lần, thường ngày cũng sẽ để sẵn bao cao su ngón tay dự trữ ở trong, mà lần trước, sau khi lộn xộn cả một đêm lại quên bổ sung... phát hiện ra sự thật này, sắc mặt của Tạ Du Sanh lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng sau khi nghe được tiếng cười khẽ của Sở Tình Từ thì hoàn toàn biến thành màu đen. Cô quay đầu nhìn lại người đàn bà đang nằm trên người mình bật cười thành tiếng, bất đăc dĩ dùng đầu cọ cọ tóc của nàng.

"Không có rồi, quên bổ sung." Tạ Du Sanh cảm thấy không biết phải làm sao, mặc dù giữa hai người đàn bà cũng không nhất định là không có bao cao su ngón tay thì không được, thế nhưng những người tương đối vệ sinh, nhất là một đêm phải làm nhiều lần như Sở Tình Từ thì rõ ràng bao cao su ngón tay sẽ an toàn hơn.

"Không còn cách nào khác đâu." Sở Tình Từ nghe giọng Tạ Du Sanh buồn buồn, có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự mất hứng của người thiếu nữ. Nàng bất ngờ đứng dậy, dưới động tác ngửa đầu soi mói của Tạ Du Sanh lấy đồ cất bên trong áo khoác ra, một hộp bao cao su ngón tay mới thình lình xuất hiện. Ý thức được đại khái là mình đã bị Sở Tình Từ đùa giỡn, sắc mặt Tạ Du Sanh thoáng đỏ lên, cô dùng ánh mắt quở trách liếc Sở Tình Từ, hoàn toàn không ngờ rằng đối phương sẽ còn có những lúc trẻ con như vậy. Trên thực tế, lúc ở chung với cô, Sở Tình Từ không keo kiệt sự trẻ con của nàng, chỉ khi ở với cô, nàng mới có thể làm những chuyện này.

"Tiểu Sanh, không nên tức giận." Thấy Tạ Du Sanh nghiêng người đưa lưng về phía mình, Sở Tình Từ ôm cô từ phía sau lưng, thu cả người cô vào trong lòng mình. Người đàn bà này cao hơn Tạ Du Sanh một chút, thiếu nữ mảnh khảnh có thể bị nàng vây lại một cách rất dễ dàng. Rái tai bị người sau lưng hôn nhẹ, hơi thở nóng bỏng khuếch đại vô tận bên tai cùng với gò mà, khiến cả người đều nóng ran đến mức không dừng được.

"Không hề tức giận, chỉ là em... đã chờ quá lâu." Tạ Du Sanh quay đầu lại, đôi mắt ướt át rơi lên trên đôi môi của người phụ nữ kia, trải qua hai lần hôn môi nóng bỏng, môi của người kia đã bị mình hôn tới đỏ cả lên. Màu sắc các múi môi của Sở Tình Từ rất nhạt, dễ dàng đánh các màu son môi khác nhau, giờ phút này cặp môi kia bị cô cắn tới sưng đỏ, đẹp tựa như bôi son vậy.

Tạ Du Sanh chủ động ôm lấy, hai người đá văng chiếc chăn đang cản trở bên cạnh ra, cởi quần áo của đối phương xuống để thân thể phô bày trạng thái nguyên thủy nhất, dính sát vào cùng một chỗ. Phần thịt mềm mại trước ngực đè vào nhau, của người đàn bà càng đầy đặn hơn thiếu nữ, hai người cọ sát, thông qua những cái ôm mà đè ép nhau càng mãnh liệt hơn. Nhũ hoa chỉ mới va chạm cùng đồng loại một chút xíu đã dựng lên ngay, toát ra vẻ xinh đẹp của một đóa hồng.

"Tiểu Sanh, hôm nay phải phạt em cho cẩn thận." Ngoài miệng Sở Tình Từ nói như vậy nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn dịu dàng và cưng chiều, nàng vén mái tóc dài lên, đôi mắt màu nâu vào thời khắc này cũng lóe lên nhiệt độ ấm áp. Bị nàng nhìn chăm chú, Tạ Du Sanh cảm thấy toàn thân như nhũn xuống. Hai chân cô bị người đàn bà tách ra, chỉ một khoảng ngắn ngủi, hai ngón tay của người đàn bà đã đeo xong bao cao su ngón tay, chậm chạp đưa vào trong cơ thể khao khát đã lâu của cô.