Dư Vị Dài Lâu

Chương 20



Sở Tầm chưa từng nghĩ đời này của mình sẽ trải qua một chuyện khó tưởng tượng như vậy, loại chuyện này ngay cả nằm mơ cũng không xuất hiện, nhưng lại phát sinh một cách chân thực trước mắt cô. Mắt thấy Tạ Du Sanh ôm Sở Tình Từ, mà người bình thường như một nữ vương kia lại vùi đầu trong ngực bạn tốt của mình như một con mèo con. Hai người không mặc bất cứ một cái gì, chăn trùm lên hai thân thể đang chồng lên nhau, tổng hợp lại từ không khí trong phòng và quần áo xốc xếch, trước đó hai người đã làm gì căn bản không cần suy nghĩ.

Đại khái là do động tĩnh Sở Tầm gây ra quá lớn đánh thức hai người trên giường, Tạ Du Sanh mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy Sở Tầm còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, cho đến khi cô thấy đôi mắt ửng đỏ của đối phương cuối cùng mới nhận thức được rằng đã xảy ra chuyện lớn.

"Tiểu Sanh, cậu và mẹ mình... hai người, bắt đầu từ khi nào?" Sở Tầm nhìn Sở Tình Từ đứng dậy, dửng dưng liếc nhìn mình một cái rồi lại dùng chăn che kín thân thể của Tạ Du Sanh, Sở Tầm nhìn cảnh này lại bị kích thích muốn bật cười. Thực ra cô cũng đã cảm nhận được từ rất sớm sự chú ý mẹ cô dành cho Tạ Du Sanh vượt xa hơn bất cứ một người bạn nào khác của cô. Thường ngày khi nững người bạn kia tới nhà, thái độ của Sở Tình Từ luôn là không nóng không lạnh, có thể coi thường thì sẽ coi thường hết mức.

Nhưng đối với Tạ Du Sanh thì khác, nàng thường xuyên ăn cơm cùng, thỉnh thoảng Tạ Du Sanh đi làm thêm quá giờ kí túc xá đóng cửa còn để Tạ Du Sanh tới nhà ở nhờ. Đã có lúc Sở Tầm cho rằng Sở Tình Từ làm như vậy do Tạ Du Sanh là bạn cô,nhưng giờ, dường như tất cả đều không giống như cô nghĩ. Hai người mà cô thân cận nhất lại lừa mình ở cùng nhau, thậm chí còn nói dối cả mình.

"A Tầm, sao cậu đột nhiên quay về, A Tầm, mình và dì Sở...".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2. Chiếc Hộp Ánh Trăng
3. Quái Vật - Hiểu Bạo
4. Vật Lộn Với Ảo Mộng
=====================================



"Câm miệng! Dì Sở? Hai chữ này sao cậu lại nói ra được thế? Hả? Đây là mẹ mình, cậu là bạn mình, Tạ Du Sanh, cậu điên rồi phải không? Lại ở cùng với mẹ mình? Mình làm bạn với cậu, cậu lại muốn làm mẹ ghẻ của mình? Hai người các người sao lại ác độc như vậy!"

Sở Tầm gầm lên, tay cũng giơ cao muốn đập quà mình mua lên giường, nhưng cô vừa mới giơ tay thì đã phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của Sở Tình Từ trên giường. Ngày thường Sở Tình Từ rất ít khi nhìn cô như vậy, đói với người bên ngoài, nàng được ca tụng là nữ vương số một có địa vị không thể lay chuyển trong thương giới, nhưng đối với cô đa số đều là ôn nhu và yêu chiều. Đây là lần đầu Sở Tầm đối mặt với một Sở Tình Từ đã tháo bỏ mặt nạ dịu dàng, chỉ cần đối diện với đôi mắt kia cùng với khuôn mặt không có nụ cười đó, cô liền run lẩy bẩy, động tác ném đồ cũng ngừng lại.

"Làm loạn đủ chưa? Bình thường mẹ dạy con nói như vậy à? Điên xong rồi thì cút ra ngoài." Sở Tình Từ lạnh giọng, dùng giọng gần như là ra lệnh nói ra những lời này. Sở Tầm bị nàng nhìn tới mức tim đập rộn lên, nhất là thái độ tức giận rõ ràng của đối phương càng khiến Sở Tầm quên đi sự tức giận trong lòng. Cô nhìn Sở Tình Từ dịu dàng dùng chăn che kín bả vai Tạ Du Sanh, trong lúc nhất thời lúng túng không biết xoay sở sao, cô tức giận dậm chân, vứt quà xuống dưới đất rồi xoay người bỏ đi.

Cô cảm thấy căn nhà này rất dơ bẩn, không chỉ vì nơi này từ ngoài vào trong đều tràn ngập mùi hương thuộc về Sở Tình Từ và Tạ Du Sanh mà còn bởi vì cô ở đây hoàn toàn giống với một người bị bỏ rơi lại. Bạn thân của cô, mẹ của cô, hai người họ đã giấu cô bao lâu? Cô biết Sở Tình Từ thích chơi, cho tới bây giờ cũng chưa hề để ý tới cuộc sống riêng của nàng, nhưng... người đàn bà này dù có chơi bời với người khác như thế nào chăng nữa cũng không nên ra tay với bạn của cô chứ?

Đầu Sở Tầm suy nghĩ tới đặc cả lại, trở nên vô tri vô giác, cô vô thức ra cửa gọi xe, để tài xế đưa mình đi thẳng về nhà. Nơi này không có hơi thở cuộc sống, hẳn là Sở Tình Từ đã ở cùng Tạ Du Sanh rất lâu rồi. Toàn bộ biệt thự chìm trong yên lặng, dù có quét dọn định kì nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đã bị để không rất lâu, cũng chỉ còn lại mấy dì giúp việc mà cô quen.

Bọn họ thấy Sở Tầm đột ngột quay về, cũng cười hỏi tại sao cô bỗng nhiên trở lại, cuộc sống ở nước ngoài ra sao. Sở Tầm cũng từ miệng bọn họ mà biết được, năm thứ hai khi cô ra nước ngoài du học, Sở Tình Từ cũng dọ ra ngoài, thậm chí chỗ mà nàng dọn tới những người giúp việc trong nhà cũng không biết. Nghĩ đến chuyện Sở Tình Từ và Tạ Du Sanh ở chung đại khái cũng đã được ba năm, mà có lẽ hai người đã có mối quan hệ hỗn loạn đó từ thời gian trước đó, thậm chí còn ở với nhau ngay dưới mắt mình, Sở Tầm cắn môi dưới, trong lòng hốt hoảng, cô rút điện thoại ra, nhìn phần tin nhắn với ông bà ngoại, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không nói chuyện này với hai vị trưởng bối.

Sau khi Sở Tầm bỏ đi, Sở Tình Từ lập tức bảo thư ký Trương phái người theo dõi hành tung của cô, biết cô không hề chạy loạn, sau đó cũng chỉ có về nhà, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng lười quản lý cô. Trong lòng nàng, không có ai quan trọng hơn Tạ Du Sanh, cô gái của mình giờ rất khó chịu, cần sự an ủi của nàng hơn bất cứ một ai khác. Sau khi cúp điện thoại, Sở Tình Từ đi xuống lầu săn sóc Tạ Du Sanh đang quỳ trên thảm sửa sang lại ghế salon.

Gương mặt cô gái có chút tiều tụy ảm đạm, mái tóc dài đen nhánh được cô buộc lại đơn giản ở sau gáy, còn có mấy sợi tóc mai rớt ra, có cảm giác tiêu điều khó hiểu. Cô khép nửa con mắt, không nói một lời, chỉ nhìn ghế salon mới đổi bọc tới ngẩn người, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của nàng mới ngẩng đầu nhìn sang. Rõ ràng rất khó chịu nhưng khi nhìn đến nàng, cô vậy mà vẫn nặn ra một nụ cười yếu ớt.



"Dì Sở." Tạ Du Sanh nhìn Sở Tình Từ đi xuống, miễn cưỡng nở nụ cười gọi nàng, nhưng lại không dám đối mặt với Sở Tình Từ, sợ nhìn lâu thì mình sẽ không nhịn được cảm giác đau đớn. Cho tới hôm nay, Tạ Du Sanh rất ít khi bộc lộ những ưu tư sa sút của bản thân ra bên ngoài, cô đã sớm làm xong chuẩn bị cho một ngày nào đó. Từ lúc yêu Sở Tình Từ, tỏ tình rồi ở chung một chỗ với nàng tới tận bây giờ, Tạ Du Sanh chưa từng giữ lại cho mình một đường lùi.

Là cô yêu Sở Tình Từ trước một bước, là cô tỏ tình và theo đuổi Sở Tình Từ, tất cả mọi chuyện nếu như sai, nếu như không được Sở Tầm cho phép và tiếp nhận. Tất cả đều là cô làm, không có nửa phần liên quan tới Sở Tình Từ. Tạ Du Sanh không ngờ chuyện này sẽ bị Sở Tầm phát hiện bằng phương thứ bết bát nhất như vậy, hết thảy những trách cứ đều là cô nên chịu. Cô áy náy với bạn tốt, nhưng trong lòng lại đớn đau vì những lời nhục mạ của đối phương.

"Những cái này em không cần dọn dẹp đâu, tôi gọi người giúp việc tới, Tiểu Sanh, ăn chút gì trước đi." Sở Tình Từ nhìn bộ dạng quỳ bên cạnh ghế salon ngẩn ra của Tạ Du Sanh, cảm thấy đau lòng không chịu được. Nàng có thể nhận ra Tạ Du Sanh rất khó chịu, không chỉ vì những lời trách cứ lúc nãy của Sở Tầm, mà là vì tâm tư của thiếu nữ tinh tế tỉ mỉ, đương nhiên sẽ vì những chuyện này mà suy nghĩ nhiều, dồn rất nhiều hình phạt vô căn cứ lên người mình. Thiếu nữ vì muốn ở bên cạnh nàng đã gánh chịu rất nhiều áp lực không nên có, Sở Tình Từ không muốn để Tạ Du Sanh vì những chuyện kiểu này mà khổ sở thêm nữa.

"Dì Sở, em không đói bụng." Tạ Du Sanh hiện tại thực sự không có tâm trạng và khẩu vị để ăn gì, cô rất sợ chuyện này sẽ khiến Sở Tầm ghét mình, càng sợ sự ghét bỏ của Sở Tàm sẽ khiến cho tình cảm giữa cô và Sở Tình Từ biến chất. Dù cô biết Sở Tình Từ rất yêu mình, nhưng cô không hy vọng vì tình yêu với mình mà Sở Tình Từ làm ảnh hưởng tới quan hệ mẹ con giữa nàng và Sở Tầm.

"Không đói bụng cũng nên ăn một ít, từ hôm qua tới hôm nay em chưa ăn cái gì cả, thân thể Tiểu Sanh là tôi, đói bụng quá thì làm sao? Chuyện này em không hề sai, coi như với tư cách là một người mẹ, tôi xin lỗi em vì những lời nói vừa rồi của Sở Tầm. Nó có thể chỉ trích tôi, nhưng nó không có tư cách nói một câu không tốt nào với em. Người con gái của tôi từ bao giờ tới lượt những người khác chỉ trỏ? Cứ coi là A Tầm cũng không thể."

Sở Tình Từ đặt bữa tối chuyển phát tới trước, nàng đưa Tạ Du Sanh len lầu, hai người ăn vài thứ đơn giản, cuối cùng cũng vượt qua buổi sáng hoang đường này. Hai người náo loạn cả đêm, mới vừa rồi lại bị đánh thức, nên lúc này khó tránh khỏi tinh thần không tốt. Sở Tình Từ thấy trên mặt Tạ Du Sanh có vẻ tiều tụy chưa đủ giấc và buồn ngủ, nàng đi tới ôm lấy cô, dùng tay vuốt ve mái tóc dài của cô.

"Tiểu Sanh, chúng ta lại ngủ một lúc, chỗ A Tầm chờ mai tôi về rồi giải thích với nó, em đừng lo lắng." Sở Tình Từ không định về ngay bây giờ, nghe thấy nàng muốn lưu lại chăm sóc mình, trong mắt Tạ Du Sanh thoáng qua một tia mừng rỡ nhưng một lát sau lại bị chính cô đè nén xuống.



"Dì Sở, A Tầm bây giờ nhất định là không vui, nếu không dì đi về trước, em... a..." Những lời Tạ Du Sanh nói ra bị Sở Tình Từ dùng miệng chặn lại, đôi môi của người đàn bà đến bất chợt nhưng lại tràn đầy sự trìu mến và dịu dàng. Tạ Du Sanh bị nàng dùng miệng níu lại đến nỗi người như nhũn ra, những tủi thân ủy khuất tích lũy từ sáng sớm giờ phút này được khơi thông toàn bộ, hốc mắt cô ướt mềm, hơi ửng đỏ nhưng cũng không hề khóc, song bộ dạng muốn khóc mà lại cố đè nén càng làm Sở Tình Từ đau lòng.

"Tiểu Sanh, nghe tôi, tôi ở bên cạnh em, ngày mai tôi sẽ về, đừng buồn nữa, tất cả mọi việc còn có tôi mà. Nếu như em khóc, tôi có lẽ sẽ đau lòng muốn chết." Sở Tình Từ nhìn hốc mắt đỏ ửng của Tạ Du Sanh, nàng biết thiếu nữ thích nhất chính là kiên cường chống đỡ, trên mặt lãnh đạm nhưng lòng cũng rất mềm mại. Tạ Du Sanh chưa từng làm gì sai, thậm chí vì ở cùng nàng mà thiếu nữ đã bỏ ra quá nhiều cố gắng, nín nhịn quá nhiều khổ cực. Hôm nay bị Sở Tầm chỉ trích như vậy, Sở Tình Từ có thể gánh vác những chuyện này nhưng không muốn để thiếu nữ đeo tiếng xấu.

"Dì Sở, cảm ơn dì." Nghe Sở Tình Từ an ủi, sắc mặt Tạ Du Sanh tốt hơn rất nhiều, cô ôm chặt Sở Tình Từ, cọ đầu trên bả vai nàng. Cảm nhận được sự thân mật và áp sát của thiếu nữ, Sở Tình Từ nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, đưa cô cùng quay lại nằm trên giường: "Tiểu Sanh, đi ngủ đi, tôi cũng rất mệt." Sở Tình Từ đặt một nụ hôn lên môi Tạ Du Sanh, rồi lại trìu mến hôn lên trán cô.

Vết trương to lớn trong lòng dưới sự trấn an của Sở Tình Từ dần dần khép lại, Tạ Du Sanh chôn mặt trong ngực Sở Tình Từ, hiếm khi thấy mềm như vậy. Nàng cạ trán vào bả vai Sở Tình Từ, cảm nhận sự an tâm người yêu mang lại, lúc này mới chậm rãi thiếp đi. Nhìn khuôn mặt khi ngủ của Tạ Du Sanh, Sở Tình Từ ôm chặt cô, giống như yêu thương một món bảo vật yếu ớt ôm cô gọn vào trong lòng mình.

"Ngủ đi, Tiểu Sanh, có tôi ở đây, ai cũng không được phép bắt nạt em."