Dư Vị Dài Lâu

Chương 9: (H nhẹ)



Sở Tình Từ vẫn luôn là người bình thường, từ nhỏ nàng đã có những suy nghĩ không giống bạn cùng trang lứa, theo chiều tăng dần về tuổi tác, những suy nghĩ biến thành tính cách và kiến thức. Nàng đã biết mình thích nữ từ rất sớm, không phải chưa từng thử tiếp xúc với phái nam, chỉ có điều mỗi một lần nàng cưỡng ép bản thân mình làm những chuyện thông thường phù hợp trong mắt người bình thường, mỗi một tế bào chống cự và phản nghịch trong thân thể sẽ tạo thành mâu thuẫn.

Ghét đàn ông, thích đàn bà tựa hồ đã trở thành một loại bản năng của cơ thể. Mối tình đầu của Sở Tình Từ là năm 16 tuổi, giống như đại đa số tình yêu tuổi trẻ ngày đầu, nàng cũng thích một học tỷ học cùng trung học. Chỉ có điều giờ khi nhớ lại, ngay cả dáng vẻ của người ta như thế nào nàng cũng không nhớ ra được. Sở Tình Từ thích tự do, không câu nệ, tình yêu của nàng luôn luôn giữ chủ trương đôi bên cho nhau khoảng không gian lớn nhất có thể, nói qua mấy người bạn gái cũ, cuối cùng cũng đều vì tình cảm trở nên lạnh nhạt mà chia tay nhau, sau đó, Sở Tình Từ không tìm bạn gái cố định nữa, chỉ tìm bạn giường cố định, lúc thân thể cần coi như bạn tình giải quyết nhu cầu sinh lý.

Sở Tình Từ có chủ nghĩa không kết hơn, dù hôn nhân đồng giới đã được hợp thức từ lâu, nàng cũng chưa từng có tâm tư tìm người để thành gia lập thất. Trong mắt nàng, hôn nhân là một loại trói buộc vô hình, nếu như không phải là thật sự quá yêu, căn bản không cần thiết phải thực hiện. Bởi vì bố mẹ hy vọng nàng có thể có một đứa con, sau khi trì hoãn hồi lâu, Sở Tình Từ mới nghĩ đến tiến hành thụ tinh ống nghiệm, sinh ra Sở Tầm, như vậy cũng coi là có cái giao phó với hai ông bà lão.

Chỉ có điều dù có con nhưng cũng chẳng thể kích thích ra bao nhiêu tình mẹ trong Sở Tình Từ, từ khoảng Sở Tầm 10 tuổi trở về trước, cô vẫn do bố mẹ Sở Tình Từ chăm sóc, sau đó lúc trước khi lên trung học mới được Sở Tình Từ đón về. Quan hệ của mẹ con hai người không hề kém, hai người là mẹ con, có thể bề ngoài vẫn sống chung theo kiểu mẫu nhưng lại càng giống một đôi chị em gái hơn.

Vậy thay đổi từ lúc nào chứ? Đại khái chính là từ lúc gặp phải thiếu nữ, tất cả những quỹ đạo cố định đều xảy ra thay đổi một cách khó hiểu. Ban đầu Sở Tình Từ cũng không có hứng thú gì với Tạ Du Sanh, chỉ cảm thấy đây là một cô gái ưu tú, vô cùng xuất sắc, khí chất và tướng mạo đều vô cùng tốt, quan hệ giữa cô và con gái nàng cũng không hề tệ, khiến cho Sở Tình Từ hài lòng hơn bất cứ một người bạn nào khác bên cạnh con gái.

Sau đó, ánh mắt thiếu nữ nhìn nàng có thay đổi, cô trở nên có khát vọng muốn chiếm làm của riêng, muốn trở thành người mới. Sở Tình Từ biết thiếu nữ dối với mình có một loại tình cảm khác, nhưng nàng không hề đánh vỡ, chỉ chờ đối phương nhạt phai mệt mỏi với mình rồi cũng kết thúc. Thế nhưng kéo dài đến một năm, ánh mắt thiếu nữ nhìn nàng càng ngày càng nhiệt tình, đó là một loại tình cảm từ bên ngoài dần chuyển vào trong, từ càn rỡ biến thành thu liễm lại.

Cô vẫn dùng ánh mắt nhiệt tình như trước nhìn nàng, chẳng qua là trong đó lại có thêm tình cảm khiến cho người ta chẳng thể đoán ra. Cô sẽ cố ý tìm cơ hội để ở riêng với nàng, biết dùng một năm tiền lương của cô để tặng nàng một món quà sinh nhật. Cái xích chân bạch kim xinh đẹp đó, sau khi nhận Sở Từ Tình cũng chưa từng đeo lên, nhưng giờ đã có một năm tròn không tháo xuống.

Sở Tình Từ cho rằng thiếu nữ sẽ nhanh chóng chấm dứt chuyện thầm mến mình mà lại chẳng ngờ Tạ Du Sanh luôn luôn kín đáo lại chủ động tỏ tình với nàng, rõ ràng khẩn trương tới mức muốn bật khóc nhưng lại quật cường nhìn nàng chằm chằm, mong chờ có được một đép án. Khi đó, nhịp tim của Sở Tình Từ có tăng nhanh hơn một chút, nàng thừa nhận mình cũng không ghét thiếu nữ, thậm chí hơn nửa năm trở lại đây còn bị cô hấp dẫn. Vì vậy, Sở Tình Từ chấp nhận lời tỏ tình mà với người khác có lẽ là vô cùng hoang đường, sau nhiều năm xa rời chuyện tình cảm đã có một bạn gái cố định là bạn học của con gái mình.

"Dì Sở đang nghĩ gì thế?" Tạ Du Sanh thấy Sở Tình Từ nhắm hai mắt tựa vào trong lòng mình, môi hơi cong lên, đoán là nàng nghĩ đến chuyện tốt đẹp như vậy liền không nhịn được mà hỏi nàng.

"Đang nghĩ tới Tiểu Sanh." Cảm thấy Tạ Du Sanh đang dùng tay vuốt ve mặt mình, thân thể Sở Tình Từ còn mềm hơn cả trước đó, nàng thoải mái làm tổ trên đùi Tạ Du Sanh giống như một con mèo nữ vương bị thuần phục, chậm rãi tản đi sự kiêu ngạo của nàng để nũng nịu với mình.

"Tối nay ở lại đây sao?" Tạ Du Sanh cực kì thích trạng thái này của Sở Tình Từ, bình thường trong mối quan hệ của hai người, người đàn bà luôn ở vị trí chủ đạo, thành thục, rất ít khi khoe mẽ với cô, Dù căn nhà này là do Tạ Du Sanh thuê, nhưng cũng là lần đầu tiên cô có không gian nhỏ của mình, cũng là lần đầu tiên cô và Sở Tình Từ tới đây, cô luôn muốn lưu lại cái gì đó để hồi tưởng.

"Tiểu Sanh hy vọng tôi ở lại?"

"Ừ, nếu như tối nay dì không có việc gì, vậy thì..."

"Được, có điều tôi chẳng mang cái gì cả, Tiểu Sách phải phụ trách chuẩn bị xong cho tôi." Sở Tình Từ nằm trên đùi Tạ Du Sanh thư giãn thân thể một chút, lại xoay ngươi đối mặt với bụng của Tạ Du Sanh, cà cà trên đó một chút. Tạ Du Sanh sờ mái tóc dài của nàng xong, hai người lại dính nhau một hồi mới gọi điện để siêu thị mang ít đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn tới, buổi tối, Tạ Du Sanh phụ trách xuống bếp, Sở Tình Từ hỗ trợ, làm bốn món ăn một món canh đơn giản/

Sau khi ăn cơm xong, Tạ Du Sanh rửa bát ở phòng bếp rồi vào phòng ngủ tìm Sở Tình Từ, cô mới đẩy cửa đi vào đã thấy người kia đang đưa lưng về phía mình, cởi áo sơ mi và quần dài trên người xuống. Sở Tình Từ nhìn thế nhưng thực ra lại là người có chút ngấm nhầm, điểm này đã bị Tạ Du Sanh phát hiện từ sớm. Rất nhiều mặt của nàng bề ngoài thì có vẻ dịu dàng ôn nhu nhưng cũng sẽ có vài hành động và thói quen phong tình.

Sở Tình Từ thích đồ lót quyến rũ, kiểu dáng cũng rất đa dạng phức tạp, thời điểm hai người gặp mặt, thường sẽ chọn màu đen, mà nàng trời sinh lại yêu mặc quần áo màu trắng. Một đen một trắng, vĩnh viễn là hai màu sắc tương phản kiệt tác nhất, cũng là màu sắc Sở Tình Từ quen mặc nhất. Âu phục quần tây trắng phau, bên trong là áo sơ mi màu trắng, mỗi lần Sở Tình Từ mặc như vậy đều khiến cho người ta có cảm giác ưu nhã giàu kinh nghiệm, hiểu biết mà lại dịu dàng.

Nhưng sau khi trút bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, bên trong lại là áo lót đen hết sức hấp dẫn. Kiểu áo chụp nửa bọc lấy phần trắng nõn đầy đặn của nàng, phân nửa là lớp vải có thể nhìn xuyên thấu rõ ràng, nửa còn lại miếng xốp mềm mại. Lớp vải xuyên thấu thậm chí có thể nhìn rõ quầng nhũ hồng như ẩn như hiện của nàng. Nàng nghe thấy tiếng cô đi vào nhưng lại chẳng hề dừng động tác cởi quần.

Nửa cong người, sau eo lõm xuống hai hõm eo vừa sâu vừa tròn, nhìn qua đẹp nhưng lại rất đáng yêu. Quần lót và đồ lót là kiểu gióng nhau, chỉ có điều so với áo lót, quần lót càng lớn mật hơn. Ở mặt bên quần lót là dây thắt lưng, chỉ cần kéo nhẹ một cái, tấm vải mỏng manh đơn bạc kia sẽ rơi ra. Vải vóc bọc phần mông mượt mà vểnh cao của nàng, thịt mông xinh xắn lộ ra hơn nữa, trên chỗ trắng nõn đó thậm chí còn lưu lại dấu răng do hôm qua cô bị ma xui quỷ khiến cắn lên đó.

Thấy cảnh này, Tạ Du Sanh chỉ cảm thấy trên mặt mình có ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ. Cô không nghĩ rằng mình sẽ vô tình gặp cảnh Sở Tình Từ đang thay quần áo, trong lúc nhất thời cảm thấy bản thân hẳn là nên nói xin lỗi rồi đi ra ngoài, nhưng lại cảm thấy, hai người cái gì cũng làm rồi, mình làm như vậy ngược lại càng kì quái. Tạ Du Sanh đỏ mặt đứng ở đó, lúc này, Sở Tình Từ cũng cởi chỉ còn lại đồ lót như vậy, nàng quay đầu lại, ánh mắt nhu hòa quét tới, con ngươi màu nâu xám ẩn giấc nụ cười.

"Tiểu Sanh nhìn lén tôi, thật xấu." Sở Tình Từ cố tình tỏ vẻ tủi thân, làm như Tạ Du Sanh thực sự biến thành một tên trộm vặt thích nhìn lén, nhưng miệng nàng nói như vậy chứ lại chủ động đi tới ké tay Tạ Du Sanh, đè lên trên dây buộc của quần lót. Mùi trà đậm đà trên người Sở Tình Từ lúc này đã tỏa ra ở mức cao nhất, Tạ Du Sanh chỉ cảm thấy đầu óc ù ù, tạp âm vọng trử lại, lặp đi lặp lại những lời thủ thỉ Sở Tình Từ nói.

"Tiểu Sanh, cởi ra giúp tôi, chúng ta tắm chung." Giọng Sở Tình Từ vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, tản ra bên tai, thanh âm này giống như một con thỏ hoạt bát chui vào trong lỗ tai, còn tung tăng nhảy qua nhảy lại ở bên trong. Cô ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt nửa khép của Sở Tình Từ, đôi mắt phượng ở thời điểm này là quyến rũ người ta nhất.

"Được." Tạ Du Sanh nâng tay phải lên, mơ mơ màng màng định kéo đầu dây nhỏ của nàng ra, đúng lúc này, Sở Tình Từ đột nhiên khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay phải của cô rồi lại kéo tay trái của cô qua đó rút.

"Dùng tay trái, tôi sợ tay phải của Tiểu Sanh mệt, lát nữa lại không thể chăm chỉ làm việc." Sở Tình Từ biến giọng nói trở nên mập mờ, như thể trước hết muốn cho Tạ Du Sanh biết ý nghĩa chân chính của bốn chữ tay phải làm việc này. Cô đỏ mặt, liếc nhìn Sở Tình Từ bằng ánh mắt quở trách liền thấy sắc mặt của đối phương cũng hơi đỏ nhạt, nhưng tuyệt đối không giống với mình. Sở Tình Từ đỏ mặt là do động tình gây ra.

Tạ Du Sanh ra tay, dùng tay trái rút nút buộc kia ra, mảnh vải nhỏ mỏng manh đó tuột xuống, đúng lúc có chút sắc tình đang nở rộ giữa hai chân Sở Tình Từ. Tạ Du Sanh nhìn Sở Tình Từ khom người kéo mảnh vải kia đi, sau đó ném lên trên ghế salon. Hai người đi vào phòng tắm, đồ mặc ở nhà rộng thùng thình trên người Tạ Du Sanh rất nhanh đã bị Sở Tình Từ cởi ra, hai người đứng dưới vòi sen bị xối tới ướt đẫm, ôm xiết lấy nhau thật chặt.

"Tiểu Sanh, tối nay em tới trước." Sở Tình Từ xoa xoa một chút dầu gội trong tay, xoa ra bọt màu trắng rồi nhẹ nhàng xoa lên trên tóc của Tạ Du Sanh. Nàng vốn dĩ lùn hơn Tạ Du Sanh một chút, cộng thêm nàng thích đi chân trần khi tắm, không thích đi dép, tự nhiên lùn đi nhiều hơn so với Tạ Du Sanh có đi dép. Thấy nàng ngước đầu, mắt lộ ra ý cười, còn vì mình mà xoa bọt dầu gội, Tạ Du Sanh đỏ mặt gật đầu một cái, Sở Tình Từ liền chủ động áp sát, dùng phần rậm dày trên xương mu của mình nhẹ nhàng cọ sát lên chân cô.

"Tiểu Sanh, thích không?" Giọng Sở Tình Từ có hơi khàn khàn, rõ ràng là giúp mình tắm nhưng lại có ý đồ quyến rũ mình rõ ràng. Khắp nơi trong phòng tắm tràn đầy hơi nước trắng mỏng, Tạ Du Sanh cúi đầu nhìn khuôn mặt tựa như trái đào của Sở Tình Từ, không nhịn được đè nàng lên tường, hôn nàng.

Lúc đang dây dưa, Tạ Du Sanh nghe được tiếng cười yếu ớt của Sở Tình Từ, người kia thuận theo, vùi mình trong ngực nàng, nhắc mới nhớ, lần đầu tiên hai người thân mật, Sở Tình Từ cũng để tùy cô như vậy, dạy cô nên lấy lòng nàng ra làm sao. Nhưng giờ, Tạ Du Sanh đã sớm không cần người dạy nữa.

Cô muốn nói với dì Sở, mình đã nắm giữ phương pháp ăn hiếp nàng từ sớm, tối nay, tay phải sẽ không mệt.