Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 139



Vào khoảnh khắc ký ức quay về, Hạ Mạc không khỏi sinh ra cảm giác Trang Chu mộng hồ điệp, đã có lúc cậu không phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực. Trước khi khôi phục ký ức, cậu vẫn luôn sống trong giấc mơ của Thẩm Nặc ở thế giới này mười, hai mươi năm với thân phận một người bình thường, thời gian kéo dài, cuộc sống nhỏ giọt, hỉ nộ ái ố gần như tạo thành một cuộc đời hoàn chỉnh.

Ngay khi phong ấn vỡ vụn, cậu bỗng phát hiện tất cả những gì mình đã từng trải qua chỉ là một giấc mơ, khoảnh khắc chốc lát khiến cậu sinh ra chút nghi ngờ.

Nhưng cũng chỉ là chốc lát mà thôi.

Phong ấn bị phá vỡ đồng nghĩa với việc người của Song Loa Hoàn đã đuổi đến thôn họ Hạ, dù trong số những người tới có Mẫn Vũ hay không, thời gian còn lại cho cậu không còn nhiều, thậm chí nếu Mẫn Vũ hiện thân, thời gian của cậu càng thêm ngắn.

Giờ phút này cậu đã hoàn toàn xác định Thẩm Khiêm chính là hình tượng hóa ma niệm của Thẩm Nặc. Ma niệm đã hiện thân, cậu cũng đã gieo Mộng Chủng vào Thẩm Nặc, muốn tìm tung tích của Thẩm Khiêm thông qua Mộng Chủng không khó, ký ức cậu sống lại, năng lực cũng sống dậy theo, chắc chắn cậu có thể giết chết Thẩm Khiêm. Nhưng điều khó giải quyết lúc này là cậu cho dù giết chết Thẩm Khiêm, ma niệm trong lòng Thẩm Nặc cũng không hoàn toàn bị loại bỏ.

Ma niệm này không phải ma niệm kia.

Thẩm Khiêm là ma niệm Mẫn Vũ cấy vào Thẩm Nặc, thông qua miêu tả trước đó của Thẩm Nặc và suy đoán của cả hai, ma niệm Mẫn Vũ gieo lên Thẩm Nặc là hủy diệt và giết chóc, nhưng từ các biểu hiện trong giấc mơ có thể thấy so với hủy diệt thế giới, rõ ràng Thẩm Khiêm thích cướp người với Thẩm Nặc hơn.

Nếu nói theo một cách mặt dày mày dạn khác, Thẩm Nặc đã yêu cậu đến đọa ma, cho nên cuối cùng mới dẫn tới tình huống Thẩm Khiêm chịu ảnh hưởng mà yêu cậu sâu đậm.

Nói thật trước khi đi vào giấc mơ, Hạ Mạc đã nghĩ tới vô số khả năng, thậm chí còn nghĩ tới tình huống có khi nào ma niệm sẽ hình tượng hóa thành phân thân của Mẫn Vũ, có được năng lực của Mẫn Vũ hay không, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không ngờ rằng ma niệm lại biến thành em trai sinh đôi của Thẩm Nặc. Dù đây là giấc mơ của Thẩm Nặc, nhưng đứng ở góc độ công bằng mà nói, Thẩm Khiêm có ngoại hình giống Thẩm Nặc như đúc, chỉ là gã thành công hơn hắn.

Không thể phủ nhận rằng cả Thẩm Nặc lẫn Thẩm Khiêm trong giấc mơ đều vô cùng xuất chúng, nhưng Thẩm Nặc thích cuộc sống bình lặng ấm áp, Thẩm Khiêm lại theo đuổi chủ nghĩa mạnh mẽ. Với tiêu chuẩn hiện giờ, Thẩm Khiêm thành công, mạnh hơn Thẩm Nặc trên đủ mọi phương diện.

Thẩm Nặc là chủ giấc mơ, dù hắn đã bị Hạ Mạc thôi miên, phong ấn ký ức, hắn cũng phải mạnh mẽ hơn Thẩm Khiêm mới đúng, nhưng ma niệm hóa thân thành Thẩm Khiêm thành công hơn hắn. Giấc chiêm bao này là của Thẩm Nặc, có rất nhiều đoạn tiến triển đều thay đổi theo tiềm thức của hắn, dù là ma niệm cũng không thể vượt qua sự tác động của tiềm thức.

Kết quả như vậy chứng minh một vấn đề, Thẩm Nặc không đủ tự tin, hắn lo sẽ có người ưu tú hơn, mạnh mẽ hơn cướp đi Hạ Mạc từ tay hắn.

Nhưng Hạ Mạc không hiểu nổi, vì sao người này lại có ngoại hình giống hệt Thẩm Nặc? Chẳng lẽ Thẩm Nặc ghen tuông tới nỗi chính mình cũng không tha?

Hạ Mạc không biết rằng sự thật chính là như thế.

Lúc còn ở trong hư vô, Thẩm Nặc ghen tới nỗi không muốn quay về cơ thể mình. Đa số những gì thể hiện trong tiềm thức Thẩm Nặc là chút bí mật của sinh hồn không thể cho ai biết. Hạ Mạc không bao giờ biết được dù là sinh hồn hay cơ thể Thẩm Nặc, vào những lúc hắn không gắng gượng nổi nữa, sự tồn tại của cậu đã giúp hắn đi tiếp. Với Thẩm Nặc mà nói, Hạ Mạc không chỉ là người yêu mà còn là trụ cột tinh thần, là tín ngưỡng, là tất cả của hắn.

Chỉ cần có thể sống cạnh Hạ Mạc, hắn có thể từ bỏ tham vọng, bằng lòng sống cuộc sống bình thường. Nhưng một khi hắn phát hiện Hạ Mạc có thể sẽ thích những người khác, hắn tình nguyện hủy diệt toàn bộ thế giới.

Thứ thật sự đẩy giấc mơ vào cảnh tận thế không phải là loại thuốc chữa ung thư không rõ nguồn gốc của Thẩm Khiêm mà là sự quấy nhiễu trong tiềm thức của Thẩm Nặc.

Đây mới là điều đáng sợ.

Ma niệm do Mẫn Vũ cấy vào người Thẩm Nặc còn chưa kịp hành động, bản thân Thẩm Nặc đã sinh ra tâm ma, mà tâm ma của hắn còn tẩy não cả ma niệm Mẫn Vũ gieo lên.

Giết chết ma niệm thì dễ, nhưng Hạ Mạc không biết phải làm sao mới loại bỏ được tâm ma của Thẩm Nặc. Tâm ma xuất phát từ việc yêu cậu, cậu không thể bảo Thẩm Nặc đừng yêu mình nữa, hoặc trái lòng nói với Thẩm Nặc cậu không yêu hắn được? Nếu cậu dám làm như thế, chỉ sợ Thẩm Nặc sẽ lập tức hóa ma cho cậu xem.

Hạ Mạc đặt tay lên ngực tự vấn, dù trong giấc mơ hay trong hiện thực cậu đều yêu Thẩm Nặc, nhưng nếu tình yêu có thể cân đo đong đếm, tình yêu của cậu so với Thẩm Nặc quả thật nhỏ bé không đáng kể. Ít nhất cho tới lúc này, cậu tin nếu không có Thẩm Nặc, dù đau khổ cậu vẫn có thể sống tiếp, nhưng nếu không có cậu, Thẩm Nặc sẽ khiến cả thế giới chôn cùng.

Đúng là đồ ngốc.

Hạ Mạc đứng trong bóng đêm thở dài. Gần như cùng lúc đó, tiếng bước chân vang lên phía sau cậu, Thẩm Nặc cầm chiếc áo khoác phủ lên người Hạ Mạc, ôm lấy cậu từ sau lưng, dịu dàng hỏi: “Em sao thế?”

Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, vì có sự xuất hiện của zombie, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cả thế giới đã chìm trong cảnh hoang tàn của tận thế. Trong giấc mơ, người làm nhận nuôi bọn họ đã bị zombie tấn công mà chết, hai người họ sống nương tựa lẫn nhau, trốn thoát khỏi thành phố. Nhưng vì Thẩm Nặc và Thẩm Khiêm có gương mặt giống nhau như đúc, trên đường chạy trốn, phần lớn những người sống sót đều hận bọn họ, thậm chí có không ít kẻ quá khích muốn giết chết cả hai.

Vì thế bọn họ không thể không rời xa đám người kia.

Trong giấc mơ họ chỉ là người bình thường, không có năng lực đặc biệt, nhưng vì Thẩm Nặc là chủ giấc mơ, dưới sự điều khiển của tiềm thức, vận may của bọn họ cực kỳ cao, luôn có thể hóa nạn thành an. Tuy trên đường đi gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng những nguy hiểm đe dọa tới tính mạng đều không có, hơn nữa bọn họ có thể tìm được tiếp viện, xăng, thức ăn, nước, thậm chí là chỗ trốn an toàn vào những lúc khốn cùng. Mấy tháng thoáng cái trôi qua, so với những kẻ chạy nạn giãy giụa sinh tồn trong tận thế, bọn họ nhẹ nhàng như đang đi du lịch.

Xét cho cùng, dù tâm ma Thẩm Nặc muốn hủy diệt toàn bộ thế giới, hắn vẫn không thể để Hạ Mạc chịu khổ cực.

Tuy bây giờ cậu không thể đáp lại đủ cho tình yêu sâu đậm của người thương, nhưng cậu có thể thử khiến hắn yên tâm hơn, giúp hắn thấy tự tin hơn với tấm lòng ấy.

Thân là một nhà biên kịch dự bị, làm gì có ai không biết nói lời âu yếm?

Hình… hình như cũng không biết cho lắm.

“Thẩm Nặc, nếu trên thế giới này có người giống tôi như đúc, anh có yêu người kia không?”

Giấc mơ khác với hiện thực, Hạ Mạc và Thẩm Nặc gần như có thể xem như là bạn từ tấm bé lớn lên bên nhau, vì vậy trong giấc mơ, người thân và Hạ Mạc đều gọi hắn là Nặc, rất ít khi gọi cả họ lẫn tên. Bây giờ Hạ Mạc có được ký ức đầy đủ, theo thói quen gọi cả tên lẫn họ của hắn.

Thẩm Nặc nghe vậy thì không khỏi rùng mình, không hiểu vì sao Hạ Mạc lại trịnh trọng như vậy, hắn lắc đầu không chút chần chờ: “Không đâu, Mạc, em trong lòng tôi là độc nhất vô nhị. Trừ em ra, tôi sẽ không yêu bất cứ ai khác.”

Hạ Mạc nắm chặt tay Thẩm Nặc, mười ngón tay cuốn lấy nhau, nghiêm túc nói: “Tôi cũng vậy.”

Trái tim Thẩm Nặc đập mạnh, vào khoảnh khắc kia, toàn bộ bất an trong lòng hắn đều bị cuốn trôi, cảm xúc vui sướng khiến cơn mưa tầm tã bên ngoài dần vơi ngớt, nhiệt độ trong phòng có dấu hiệu tăng trở lại.

Có tác dụng rồi!

Hạ Mạc dùng bản lĩnh gặp rồi sẽ không quên càn quét các loại kịch bản, điên cuồng tìm hết lời ngon tiếng ngọt trong phim, còn chưa kịp nói ra, bên ngoài bỗng có tiếng zombie gào rống vọng đến. Thông qua Mộng Chủng, Hạ Mạc có thể thấy rõ hàng trăm ngàn con zombie tụ tập quanh khu trấn bọn họ trốn, bọc kín không một kẽ hở. Ở phía xa xa có càng nhiều zombie ùn ùn ùa tới. Ký ức quay về giúp Hạ Mạc dễ dàng phát hiện Thẩm Khiêm trong biển zombie kéo dài không thấy cuối.

Zombie trong giấc mơ được sinh ra từ tâm ma của Thẩm Nặc, nhưng chính Thẩm Nặc không ý thức được chuyện này, hơn nữa hắn lại là chủ giấc mơ, giấc mơ sẽ thực hiện theo tiềm thức của hắn, tạo thành logic nhân quả. Vì vậy giấc mơ mới tạo ra cảnh thuốc của Thẩm Khiêm gây nên đại dịch zombie.

Thẩm Khiêm là hình tượng hóa của ma niệm trong giấc mơ, tuy rằng gã bị hạn chế ở thế giới này, nhưng gã là một cá thể độc lập, dù Thẩm Nặc là chủ giấc mơ cũng không thể quấy rầy tới những hành động của gã.

Theo tình huống logic, Thẩm Khiêm là kẻ khởi nguồn cho zombie, gã có được năng lực điều khiển chúng. Mà những con zombie kia được sinh ra từ tâm ma Thẩm Nặc lại bị ma niệm điều khiển, bản chất của chúng đã không còn là một thành phần của giấc mơ, xuyên qua Mộng Chủng, Hạ Mạc có thể nhìn thấy từng luồng ma khí nhè nhẹ quanh người chúng.

Dù đang nằm mơ, Thẩm Khiêm vẫn dựa vào logic nào đó để điều khiển zombie, theo lý mà nói, số ma khí biến thành zombie có thể cung cấp năng lượng cho Thẩm Khiêm bất cứ lúc nào, thậm chí còn tạo cơ hội cho Thẩm Khiêm trốn thoát.

Muốn hoàn toàn tiêu diệt Thẩm Khiêm thì cần phải giết hết số zombie này đã.

Hạ Mạc âm thầm điều khiển Mộng Chủng, trong giấc mơ khổng lồ, ở nơi Thẩm Khiêm không biết, hàng trăm triệu con zombie bất ngờ hóa thành từng luồng khói đen biến mất khỏi thế giới trong mơ.

Cùng lúc đó, trong hang ổ của Hoàng Đại Tiên, trận pháp trục ma do Hạ Mạc kết hợp từ truyền thừa nhà họ Mạc và truyền thừa tộc Mộng Mô phát ra ánh sáng trắng lóa.

Thành công rồi!

Chuột Con và Đại Hắc cùng làm bạn bên cạnh bà Mạc đồng thời nhìn chằm chằm trận pháp, ngay khi trận pháp lóe sáng, chỉ thấy cơ thể Thẩm Nặc túa ra một lượng khói đen thật lớn, lúc trận pháp chạm vào luồng khí đó, ánh sáng bùng lên, cuối cùng hóa thành một cái lồng trong suốt bọc lấy cả Thẩm Nặc lẫn Hạ Mạc.

Khí đen trào ra khỏi cơ thể Thẩm Nặc càng lúc càng nhiều, trận pháp không thể cắn nuốt hết một lúc số ma khí đó, dưới luồng ánh sáng, ma khí càng tích tụ, màn ánh sáng bao phủ càng không cho chúng nó mảy may chạy thoát, thiên lôi bao phủ thôn họ Hạ vẫn chưa hề phát hiện. Cũng may không bị Thiên Đạo phát hiện, bằng không Hạ Mạc và Thẩm Nặc chắc chắn sẽ phải hứng sét cùng đám Mẫn Tế.

Không bao lâu sau, ánh hào quang biến thành cái kén khổng lồ đen nhánh, bên trong chứa ma khí vô cùng nồng, hoàn toàn che khuất tầm mắt nhóm bà Mạc. Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, miếng ngọc chứa đầy kim quang trên cổ Hạ Mạc phát ra ánh sáng vàng, vô số công đức biến thành kim quang, tạo một lớp màng sáng bọc lấy Hạ Mạc, không để ma khí xâm nhập vào người cậu.

Nơi vùng tỉnh ở quê Hạ Mạc, trong khách sạn xa hoa, một người mặc áo đen kín mít bỗng đứng bật dậy, dưới lớp áo đen, sắc mặt Mẫn Vũ còn đen hơn bầu trời sấm chớp mưa bão ban khuya.

Là ai, rốt cuộc là ai động vào ma niệm gã cấy lên thể thí nghiệm số một?!