Dục Hòa Cấm

Chương 27: Cha chồng táo bạo lạnh lùng x Con dâu luôn muốn trốn tránh(Hết)



Máu đỏ tươi trào ra từ ngực nàng, nhuộm đỏ cả một vùng rộng lớn trên bộ quần áo màu nâu xám. Nguồn nhiệt của cơ thể biến mất, cơn đau lan khắp tứ chi, nàng ngã vào vòng tay của Bạch Tự, đôi môi anh đào mất đi sắc đỏ thường ngày, trở nên tái nhợt đến đáng sợ.

" Ngươi... giết... người, chạy... ngươi chạy không được..."

Diệp Hinh nắm chặt tay áo, không cho hắn chạy thoát, cho dù có chết nàng cũng không để hắn trốn thoát.

Nhưng Bạch Tự chỉ cười nhạt: " Hinh Nhi, ta không định chạy." Hắn cúi đầu, thân mật cọ cọ cổ nàng.

Sống mũi cao cọ xát vào làn da ngày càng lạnh lẽo của nàng mà mãn nguyện thở dài.

" Chúng ta sẽ cùng nhau lên đường đến hoàng tuyền, để Diêm Vương làm chứng cho hôn lễ của chúng ta."

Hắn nói rồi bế nàng lên khỏi mặt đất, đặt lên giường.

Hai lông mày nhíu chặt lại, Diệp Hinh yếu ớt nhìn xuống chiếc trâm cài trên ngực mình. Khi nàng chuyển sự chú ý sang Bạch Tự thì hắn đã đi rồi, nàng bò xuống giường đất muốn gỡ chiếc trâm trên ngực ra lại sợ khi nhổ sẽ máu sẽ đổ càng nhiều đành chịu đựng mà bò ra khỏi phòng từng chút một.

Ngón tay vừa chạm ngưỡng cửa, một đôi giày đen hiện ra. Bạch Tự quay lại, nàng nhìn lên thì thấy trên tay hắn đang cầm một cây đuốc đang cháy, hắn ngồi xổm xuống nhìn Diệp Hinh.

" Hinh Nhi, nàng muốn đi đâu?"

Hắn nhẹ nhàng hỏi nàng, ôn nhu đưa mái tóc rơi từ trán ra sau tai nàng.

" Ngươi muốn làm gì?"

Thời điểm nhìn thấy cây đuốc, trong lòng nàng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ xấu.

" Hinh Nhi nghĩ thế nào?"

Không, nàng không muốn, nàng không muốn chết một cách thê thảm.

Nhưng nỗi sợ hãi của nàng đã không đổi lấy được lòng thương xót của Bạch Tự, ngọn đuốc rơi xuống đống rơm trước cửa, bùng lên ngọn lửa rực cháy.

Khói đen dày đặc xông thẳng lên trời, ngọn lửa bắt đầu lan về phía cửa khiến Diệp Hinh ho dữ dội, Bạch Tự đau lòng ôm nàng trở về giường đất.

Nàng vùng vẫy nhưng sức lực càng ngày càng yếu, vạt áo trước ngực hoàn toàn đỏ rực một mảng, mùi máu rỉ sắt trộn lẫn với mùi lửa cháy khét, sặc đến cổ họng nàng vô cùng ngứa ngáy ho điên cuồng.

" Thật đáng thương, nếu tối hôm qua Hinh Nhi không làm như vậy, có lẽ đêm nay sẽ không xảy ra loại chuyện này."

Hắn biểu hiện như thể vô cùng tiếc hận giống như bản thân là người đứng xem, lấy tư thái một người đứng xem nhìn hết thảy bi kịch phát sinh, hồn nhiên không hề ý thức được mình là người chủ mưu, thậm chí Diệp Hinh còn nhận thấy niềm vui ẩn giấu trong giọng điệu của hắn.

Kẻ điên vui sướng trên bi kịch mà mình đã tạo ra.

Một lối suy nghĩ bệnh hoạn, điên rồ mà người bình thường không hiểu được.

Quần áo từ từ bị hắn lột ra, khói đen dày đặc càng ngày càng nghẹt thở, ngọn lửa càng lúc càng lớn theo thời gian trôi qua, nàng oán hận nhìn người đàn ông trước mặt.

Mãi cho đến khi hai đùi bị tách ra, côn thịt to lớn đâm thẳng vào hoa huyệt khô khốc của nàng, nàng tức giận hét lên: " Bạch Tự, ngươi chết không được tử tế, ngươi chết không được tử tế!"

Bạch Tự vuốt khuôn mặt tái nhợt của nàng, hắn thì thầm: " Ta chết không được tử tế sao? Không, Hinh Nhi, ta đang ở trên thiên đường."

Hắn đẩy mạnh, lỗ hoa chưa được bôi trơn bị bung ra, hạ thể đau đớn cùng với trái tim kịch liệt đau nhức, nỗi đau đan xen lẫn nhau, những giọt nước mắt tựa pha lê của Diệp Hinh lăn dài trên khóe mắt.

Lửa giống như thẩm phán trừng phạt mối quan hệ trái với luân thường đạo lý của bọn họ, đốt cháy tất cả những gì bẩn thỉu và không thể dung thứ.

" Phanh!"

Xà ngang bị đốt đứt từ trên không rơi xuống phát ra tiếng vang lớn, "Cạch", tiếng gỗ cháy, ngọn lửa này rốt cuộc đã thiêu rụi hết dưỡng khí trong phòng, mất đi lượng dưỡng khí mà nàng phụ thuộc vào. Diệp Hinh nhắm đôi mắt hận thù lại.

Bạch Tự vỗ ngực nàng, ôn nhu và hiền từ, tựa như một người cha đang dỗ đứa con ngủ.

" Hãy ngoan ngoãn ngủ đi, Hinh Nhi, ta sẽ khiến nàng yêu ta. Nếu một lần không được thì hai lần, nếu hai lần không được thì ba lần. Ta tin rằng một ngày nàng sẽ nguyện ý đem trái tim của nàng cho ta. "

Bạch Tự rút chiếc trâm trong trái tim nàng thấp giọng cười, rồi đem chiếc trâm dính đầy máu cài vào mái tóc của nàng.

Hài lòng mà thưởng thức người trong ngực một lúc lâu, hắn ôm nàng, nặng nề nhắm mắt...