Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 52: Vương phi gặp nạn



Lãnh Ly nhìn về phía Càn Phong thấy hắn đang ngẩn người liền biết hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng ngại thân thể nàng còn suy yếu nên cũng không đề cập tới.

Lãnh Ly thấy Càn Phong ngày càng ưng ý, vừa trung thành tận tâm có văn võ song toàn lại có cả cơ trí. Người như vậy ở bên cạnh Hách Liên Liên không còn gì tốt hơn.

"Ai, xem ra suy nghĩ nghỉ ngơi thêm một hồi là không thể nào. Càn Phong, chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức động thủ đi."

"Cái này. . . Vương phi, thân thể của ngài còn có thể chống đỡ sao?"

Lãnh Ly phất phất tay đi tới mép giường đá: “Giờ ta ngoài sáng, địch trong tối, dùng vũ lực hẳn không thể nào, chỉ có thể cùng hắn đấu trí. Chờ ngươi mở cơ quan ở giường đá liền canh giữ chỗ cầu thang, nếu hắn dám đi lên ngươi liền giải quyết hắn, chuyện phía dưới giao cho ta, ngươi không cần lo lắng, thành thật canh ở bậc thang là được rồi."

Càn Phong mở ra cơ quan giường đá, nói khẽ: "Vương phi điện hạ, không bằng dẫn cả ta đi đối phó với hắn đi."

Lãnh Ly lắc đầu, làm động tác im lặng rồi cầm bó đuốc thẳng hướng hắc ám mà tới. càn phong đành phải cầm dao gϊếŧ cá đứng ở cầu thang, dựng thẳng tai, tập trung tinh thần cao độ, chỉ sợ bỏ qua động tĩnh gì.

Bên dưới thạch thất, đèn đuốc sớm đã bị người Tây Sơn dập tắt từ lâu. Lãnh Ly mỗi bước đều vô cùng cẩn thận, một bên tay châm sáng những ngọn đèn thị nữ bên hành lang, một bên lưu ý động tĩnh xung quanh. Chỉ sợ một chút mất tập chung liền rơi vào phục kích, nhưng đi hết hành lang Lãnh Ly cũng không thấy người Tây Sơn kia xuất hiện, điều này lần nữa khẳng định trong gian thạch thất này có cơ quan để kẻ kia ẩn thân. Phát hiện này khiến Lãnh Ly càng thêm cẩn trọng. đến khi toàn bộ gian thạch thất đã được Lãnh Ly thắp sáng mà hắc y nhân kia vẫn chưa xuất hiện.

Từ lúc bước vào thạch thất đến giờ đã hơn nửa canh giờ. Tinh thần của Lãnh Ly căng thẳng tột độ khiến cơ thể có chút không chịu nổi, chỉ sợ trước khi hắc y nhân kia tấn công Lãnh Ly đã tự sụp đổ.

"Càn Phong, ngươi xuống đây đi." Lãnh Ly thực sự không có niềm tin vào khí lực của mình có thể ở trong này kiên trì đến khi kẻ kia xuất hiện

Với Càn Phong còn tưởng rằng Lãnh Ly gặp cái gì nguy hiểm, ba chân bốn cẳng xông vào thạch thất, thấy nàng hoàn hảo không chút tổn hại tựa ở trên tường nghỉ ngơi, mới thở một hơi. Sau lại vội vàng tới chỗ tiểu thúc thấy hơi thở vẫn ổn định, trái tim treo lơ lửng lúc này mới có thể rơi xuống.

"Vương phi điện hạ, người Tây Sơn kia đâu?"

Lãnh Ly lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết: "Ta nghĩ trong này hẳn có mật thất để hắn trốn, lần trước khẳng định cũng như vậy nên lúc chúng ta xuống mới không thấy."



Càn Phong gật gật đầu: "Vương phi điện hạ, hiện tại chúng ta phải làm gì?"

Lãnh Ly vịn vách tường sau lưng đứng thẳng người, có chút mệt mỏi nói: "Ta hiện tại thực mệt mỏi, ngươi canh chừng bên cạnh nhớ đề cao cảnh giác, kẻ kia không biết khi nào sẽ bất ngờ xông ra. Nhân lúc ta hồi phục thể lực kiểm tra mạch tượng những người này một chút."

Dứt lời, liền từ người bên cạnh bắt đầu, từng bước từng bước nhìn đi qua, Càn Phong bên cạnh cầm chặt con dao, nhìn chăm chú tình huống chung quanh.

Sau nửa canh giờ, Lãnh Ly kiểm tra xong một lượt: tổng cộng 17 người trong đó hai người đã chết từ lâu, bốn người tình trạng nguy kịch nếu không giải độc kịp thời hẳn không thể sống quá ba ngày. Tình huống thực sự là hỏng bét!

Lãnh Ly thở dài một hơi thật sâu, lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên kiên định mười phần, "Càn Phong, bắt đầu tìm mật thất đi."

Càn Phong từ trên mặt Lãnh Ly liền biết tình huống phi thường không lạc quan. Hai người chia ra mỗi người một bên chậm rãi tìm kiếm, sau một lượt vẫn không có thu hoạch gì. Hai người tính bắt đầu một lượt nữa, đột nhiên, Lãnh Ly nghe được một tiếng động lạ giống như âm thanh hòn đá chuyển động.

Lãnh Ly vội vàng "Xuỵt" một tiếng, hướng Càn Phong nháy mắt, Càn Phong hiểu ý, hai tay nắm chặt đao, con mắt không ngừng hướng bốn phía đảo qua đảo lại.

Tựa như là phát giác hành động hai người, thanh âm kia vừa vang lên liền cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng mà cho dù chỉ có một tiếng vang, Lãnh Ly cũng đã nghe ra thanh âm từ địa phương nào truyền tới.

Lãnh Ly nắm một nắm bột độc nấp sau bức tường đá lại ra hiệu cho Càn Phong đứng sau lưng mình phòng khi nàng hạ thủ không thành thì Càn Phong cũng có thể nhảy ra đánh hạ hắc y nhân đó.

Thanh âm chỉ đình chỉ trong chốc lát rồi lại vang lên lần nữa âm thanh còn có chút lớn, Lãnh Ly có thể thấy rõ bức tường mình đang canh giữ bắt đầu chậm rãi chuyển sang một bên.

Chờ vách tường hiện ra một cái khe hở, Lãnh Ly nhanh chóng ném một nắm bột độc vào trong sơn động, bóng đen nhanh chóng né qua một bên nhưng đã quá muộn. Chỉ nghe trong thạch thất truyền đến một tiếng gào khóc long trời lở đất: "A ——!"

Biết Lãnh Ly đã đắc thủ, Càn Phong nhảy ra đẩy bức tường đá lộ ra mật thất có thể chứa được 3 người trưởng thành. Bên trong hắc y nhân hai tay cấu lấy mặt nằm lăn lộn dưới đất, gương mặt bởi vì đau khổ không chịu nổi mà trở nên mười phần dữ tợn, dưới ánh đèn u ám, lộ ra hết sức khủng bố.



Càn Phong tiến lên đem tay chân hắn đều trói chặt, Lãnh Ly cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng nghiêng người liền có thể tránh thoát? Ha ha, ngươi cũng quá coi thường ta đi! Lần trước ngươi tránh thoát, ta đã phát hiện thân thủ của ngươi thập phần nhanh nhẹn, cho nên ta đã đổi loại độc phấn khác, chỉ cần ngươi hít phải cũng sẽ đau khổ không chịu nổi!"

Càn Phong liền hỏi: "Vương phi điện hạ, hiện tại chúng ta phải làm sao?"

Lãnh Ly thở dốc một trận, chờ khí tức bình ổn xuống mới hỏi: "Nói! Các người rốt cuộc hạ cổ độc gì lên những người Đông Hải này? !"

Người này ban đầu cũng thật cứng miệng đòi sống đòi chết cũng không nói thẳng khi Lãnh Ly châm cho hắn vài châm mới đau khổ gào lên:”tha cho ta! Ta thật sự không biết, ta chỉ canh giữ bọn họ thôi. Bọn họ chúng độc gì chỉ đảo chủ mới có thể biết. làm ơn, cho ta giải dược, ta đau sắp chết rồi.”

Lãnh Ly thấy hắn không giống như đang nói láo, liền cho hắn giải dược, ra hiệu với Càn Phong đánh hắn bất tỉnh rồi trói chặt ném vào bên trong mật thất đông thời chặn lấy vách tường.

Làm xong đây hết thảy, hai người mới một lần nữa trở về mặt đất.

Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, ngọn lửa cũng bị dập tắt, chỉ còn sót lại một ít tia lửa, Càn Phong đành nằm bò trên mặt đất, cẩn thận dùng miệng thổi khí lại thêm chút cỏ khô vào đống lửa rồi đốt lên.

Lãnh Ly nằm trên đống rơm bên cạnh, quay mặt về hướng cửa động nói với Càn Phong đang bận bịu phía sau: "Đêm nay đi ngủ sớm đi, ta nghĩ người Tây Sơn sáng sớm mai sẽ đến. Ngày mai hẳn sẽ là một trận chiến khốc liệt. "

Càn Phong cũng phụ họa nói: "Quả thực, người Tây Sơn nhất định sẽ tới đây giao lương thực trước khi bão lớn ập đến. Vương phi điện hạ có thương tích trên người, đêm nay nên nghỉ ngơi cho tốt ta sẽ canh gác như vậy chuyện gì cũng có thể kịp thời phát hiện”.

Lãnh Ly gật gật đầu, đổi chỗ với Càn Phong . Nằm trong sơn động đảo mắt nhìn sơn động bốn phía, chỉ thấy các loại đồ ăn cùng nước ngọt, quần áo tùy ý chất đống, liền nói: "Càn Phong, thừa dịp hiện tại, ngươi đem mọi thứ đều dấu dưới giường đá. Ta chỉ ngủ ba canh giờ, sau đó ngươi liền đánh thức ta. Chúng ta đem nơi này thanh lý lại một lần xóa hết dấu vết, chờ người Tây Sơn đến nhân lúc bọn họ mất cảnh giác chúng ta liền đánh khiến bọn họ trở tay không kịp!" Tuy nói như thế, Lãnh Ly trong lòng kỳ thật một điểm tin tưởng đều không có.

Không nói tình trạng cơ thể của nàng có thể trải qua được giày vò hay không, chính là số lượng người Tây Sơn đến đã một vấn đề. Nếu như chỉ một hai người, Lãnh Ly còn có nắm chắc, sợ nhất là đến một thuyền người, khi đó Lãnh Ly cùng với Càn Phong cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.

Càn Phong giấu tất cả mọi thứ dưới giường đá, lúc trở lại thì Lãnh Ly đã ngủ rồi, lửa trại có chút yếu ớt, hắn cho thêm một nắm củi vào đống lửa, tựa vào cửa hang, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài.

Mưa dần nhỏ lại, xem ra đến sáng sớm ngày mai liền có thể tạnh hoàn toàn.