Dục Tu Ký

Chương 235: Đại Điển



Theo hướng dẫn của đám hạ nhân đứng rải rác bên trong Triệu phủ. Rốt cuộc cũng tiến vào một gian nhà vô cùng rộng lớn.

 

Chưa bước qua cửa đã nghe tiếng cười nói, tiếng đàn hát đan xen với nhau vô cùng náo nhiệt. Khác hẳn với không khí yên tĩnh bên ngoài.

 

Vừa bước vào, hắn đảo mắt một vòng liền tặc lưỡi đứng khựng lại như thất thần.

 

Miệng hít một ngụm khí lạnh.

 

- Pháp bảo không gian ?

 

- Con mẹ nó…

 

…. thật xa hoa a…Dục Tu Ký - Chương 235: Đại Điển

 

Nơi này chính là một gian lầu các bài trí hoa lệ, nhưng kì lạ là ngoại trừ các cây cột chống đỡ ra, cũng không có bất cứ một cánh cửa hay bức tường nào.

 

Xung quanh có thể thấy rõ chính là bầu trời về chiều chập tối tối kéo dài vô tận không thấy điểm cuối, cũng chẳng thấy đường chân trời.

Nếu để ý còn thấy có không ít ngôi sao ở xa xăm còn đang lấp lánh nữa.

 

Cảnh tượng này tạo cho những người đang ở bên trong cảm giác hệt như đang ngồi ở trên bầu trời, cùng với làn khói lập là trên hồ nước hệt như tham gia thịnh hội trên bồng lai tiên cảnh vậy.

 

Chỉ thấy bên trong đèn hoa vô cùng rực rỡ, khách nhân đông đúc đủ mọi trang phục đang ngồi xung quanh một hồ nước lớn. Người thì ngồi ăn uống, người thì chỉ trỏ nói chuyện, kẻ ra người vào vô cùng nhộn nhịp.

 

Ở giữa hồ nước, có vô số nhân ảnh giai nhân tuyệt sắc đang nhảy múa đàn hát, bất chợt hắn liếc lên trên.

 

Khuôn mặt chợt loé lên dị sắc.

 

Bởi trong các nữ tử đang nhảy múa, có hai nhân ảnh quen thuộc.

 

Lý Quý hô hấp có chút bất thường.

 

“Hàn Kỳ Siêu, Hạ Như Ảnh ?”

 

“Hai trong tứ phá tử của Linh Tức hội này cũng tham gia, ắt hẳn các nữ tử đang nhảy múa bên cạnh kia….

…. Cũng là người Hợp Hoan Tông ?”

 

“Vây hẳn là Tiêu Mộ Đình….cách đây không xa”Dục Tu Ký - Chương 235: Đại ĐiểnDục Tu Ký - Chương 235: Đại Điển

 

- Đại nhân… đại nhân !

 

Một nam tử bên cạnh gọi kéo Lý Quý từ trong miên man trở về với thực tại.

 

Hắn vội định thần, mỉm cười nhìn sang. Đối phương là một trung niên nhân trạc sáu mươi, tu vi Thiên Ma sơ kì, bộ dạng hiền lành đang chắp tay.

 

- Khách nhân, chẳng hay người tham gia đại điển một mình hay có đi cùng ai, để ta tiện bố trí chỗ an toạ cho người a ?

Lý Quý nghe vậy thoáng qua suy nghĩ.

 

“Trước đây Đình Đình có nói qua sẽ mang ta gặp các khách hàng tiềm năng, nếu hiện tại mở miệng ngồi một mình, nàng ấy phát giác…. cũng có chút không phải phép”

 

“Nói sao đi nữa, dù có gặp được Tiêu Mộ Đình, nhưng phải đợi đại điển kết thúc mới hành động được, nơi này cũng quá đông người đi….”

 

Nghĩ đến đây hắn mỉm cười chắp tay.

 

- À đạo hữu. Ta đi cùng một nữ tử tên Đình Đình, chẳng hay nàng ta đã đến chưa a ?

 

Trung niên nhân này gật đầu, cầm lấy một ngọc giản ngưng thần. Không lâu sau khuôn mặt mới mỉm cười.

 

- Khách nhân à, hiện vẫn chưa có người nào đến tên là Đình Đình cả a !

 

Nghe vậy, Lý Quý vô thức nhướng mày.

 

“Vô lý, Đình Đình đã dặn dò ta xuất phát đúng giờ, còn nàng đã rời đi trước ta hơn 3 canh giờ. Làm sao có thể….”

Hắn chợt quay ra sau, đảo mắt một vòng. Vẫn không thấy bất cứ một khuôn mặt quen thuộc nào thì có chút khó hiểu.

 

“Phải chăng… vẫn chưa đến nơi ?”

 

Đang miên man thì đã thấy lão nhân cất lời.

 

- Khách nhân cũng chớ lo lắng, ta sẽ bố trí cho người một chỗ riêng lẻ trước, nếu vị Đình Đình kia đến ta sẽ bố trí đến chỗ người a.

 

Nghe vậy Lý Quý cũng định thần, gật đầu mấy cái.

 

Trung niên nhân này bố trí cho hắn một chỗ khá xa khán đài, việc này cũng chẳng có gì lạ. Đầu tiên là khách nhân tham gia rất đông, nhưng dường như chẳng có ai là không có quyền lực cả.

 

Hắn thậm chí còn nghe phong phanh, nam tử đang ngồi kề cận cạnh mình, chính là thành chủ của Hậu Sa thành, thì cũng bất ngờ không thôi.

 

Nhưng việc này thật ra cũng chẳng có vấn đề gì, tu sĩ dù sao thính lực lẫn thị lực vô cùng tốt. Mặt khác, Lý Quý cũng không muốn ngồi ở vị trí quá gây chú ý.

Mặt khác, nhìn các khách nhân ăn mặc sang trọng khác hẳn mình, ai nấy tu vi đều là Thiên Ma Trung Kì, Hậu Kì thì càng lúc càng tò mò hơn về gia thế của Đình Đình. Cũng chẳng biết rốt cuộc làm thế nào mà nàng ta có thể cho một thương nhân vô danh, tu vi chỉ là Địa Ma như hắn tham gia đại điển long trọng này.

 

Có thể thấy, Lý Quý hắn….

 

…. Tu vi thấp nhất trong tất cả khách nhân đang tham dự nơi này. Thậm chí còn thua xa tít tắp cả hạ nhân bố trí chỗ ngồi ban nãy.

 

Dần dần, đã có một vài khách nhân gần đó chỉ trỏ xì xầm về hắn, khuôn mặt không được hài lòng cho lắm.

 

Khuôn mặt Lý Quý chợt cúi gằm nhăn húm, chẳng có tâm tư đâu uống linh tửu trên bàn.

 

- Con mẹ nó, ta quả thực không muốn gây sự chú ý. Nhưng một Địa Cảnh ngồi giữa đại điển thế này…. thật là…

 

….quá gây chú ý a !

Qua chừng chưa tới nửa khắc.

 

Bất chợt, bên trên khán đài có dị động, khiến hắn phải đánh mắt lên.

 

“Đến rồi, đến rồi”

 

“Mấy vị đại nhân đến rồi !”

 

“Lần này chẳng biết có bao nhiêu kim toạ a !”

 

“Lão tổ đã xuất quan chưa nhỉ ?”

 

“Ắt hẳn là rồi a !”

 

“Vừa tròn hai mươi năm, rốt cuộc mới nhìn thấy được lại được Triệu lão tổ”

 

“Ngươi hai mươi năm, còn từ trước đến giờ ta vẫn chưa thấy được đấy a”

 

“Ngươi vừa tấn cấp đà chủ, hiển nhiên bây giờ mới được gặp rồi”

 

“Nhưng vì sao không chuẩn bị trước kim toạ mà gần đến giờ mới đem ra a ?”

 

“Hơn 800 năm trước, Triệu lão tổ tổ chức đại điển, nhưng có hai vị đồng minh đến gần phút cuối phản bội, để trống hai kim toạ, việc tổ chức đại điển với hai kim toạ để trống khi đó khiến Thông Thời Các vô cùng mất mặt, chính vì vậy nên mới có chuyện này”

“Ai dà, thì ra còn có câu chuyện như vậy. Thật sự thì vị trí bên trên quá nổi bật, khách quan bên dưới nhìn lên hai chiếc ghế trống cũng có chút….”

 

“Kót…. Két….”

 

Chỉ thấy có mấy số tốp tu sĩ, cứ bốn người một tốp bê một chiếc ghế hoàn toàn bằng vàng ròng, trạm trổ vô số viên ngọc lấp lánh bên trên đến. Đếm tới đếm lui vừa đủ sáu chiếc ghế như vậy.

 

Hai chiếc ghế nằm ngay trung tâm bên trên, bốn chiếc ghế hai trái hai phải. Đều quay mặt về phía khán đài phía trước.

 

“Này… này… tại sao vị trí cao nhất lại có tận….”

 

“Đúng vậy, sao lại có đến hai kim toạ a”

 

“Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy đấy….”

 

“Một ghế chắc chắn là của Triệu lão tổ, nhưng ai có thể ngồi ngang hàng với ông ấy a ?”

“Ngươi cứ bình tĩnh một chút, đằng nào chẳng biết a”

 

“Đấy… đến rồi !”

 

Tiếng xì xầm bàn tán chợt dứt, Lý Quý đang vểnh tai lên nghe thì vội định thần, liếc về phía trước.

 

Chỉ thấy bốn nhân ảnh mang huyết y sẫm màu lần lượt tiến ra bốn kim toạ bên dưới ngồi xuống.

 

Hắn thấy rõ ràng đó là ba nhân ảnh trung niên nhân, một người mập mạp, một trung niên nhân râu tóc đen nhánh quá vai, và một lão nhân tóc tai bạc trắng. Nhưng toàn bộ chú ý của hắn lại là đặt lên nữ tử đi thứ nhì.

 

Nữ nhân này mang huyết y rộng thùng thình, mặt cũng có một tấm vải đỏ che đi, chỉ để lộ đôi mắt. Hắn vội nheo mắt sử ra hắc nhãn thì thì cả bốn người đều đã ngồi lên kim toạ, đưa lưng về phía sau.

 

Lý Quý có ngu ngốc mấy cũng biết, nhân ảnh nữ tử kia chính là một trong bốn trưởng lão của Thông Thời Các, cũng là nữ tử duy nhất, người mà hắn thiên tân vạn khổ tìm kiếm….

…. Tiêu Mộ Đình !

 

“Ù U U U U”

 

“Thùng thùng ….. thùng… thùng…..”

 

“Ù U U U U”

 

Chưa kịp suy nghĩ gì thì tiếng tù và đã thổi lên. Cùng với đó là tiếng trống vang vọng khắp trời.

 

Những tiếng động này lớn đến mức, ngay cả Thiên Cảnh sơ kì như Lý Quý cũng phải phong bế thính lực, nhăn mặt nhíu mày.

 

Liếc lên chỉ thấy tràng cảnh kia chỉ do hai nam tu sĩ Thiên Ma Đại Thành, một người cầm tù và trạm trổ tinh xảo, một người thì đang đánh xuống một chiếc trống đồ đằng phức tạp tạo ra, nhất thời hắn tặc lưỡi.

 

- Tù và cùng chiếc trống kia đều là pháp bảo tốt a, dường như đều có tác dụng với tinh thần. Tiếng động vừa nổi lên, cả người ta máu huyết đã sôi sục. Thứ này vang vọng không biết bao xa, nếu sử dụng trên chiến trường quả là không có gì để chê.

Lý Quý cũng không biết rằng, tiếng tù và cùng tiếng trống này không chỉ ra khỏi pháp bảo, lan khắp Triệu phủ, mà còn lan rộng đến từng ngóc ngách của Triệu Hạ Thành.

 

Dân chúng bên ngoài, từ tu sĩ cho đến phàm nhân, ai nấy nghe tiếng động này bắt đầu đốt đèn, có kẻ thì hô hào, có người thì chắp tay hướng về phía trung tâm như cầu khẩn gì đó. Nhưng đa phần ai nấy nghe thấy tiếng tù và này từ già đến trẻ, nam đến nữ đều vui mừng, đổ ra đường tiệc tùng nhảy múa.

 

Lý Quý hiển nhiên không hề hay biết cảnh tượng bên ngoài.

 

Chỉ thấy lúc này, một toán người nữa tiến ra ngoài vị trí trung tâm. Hai lão nhân đi trước, môt nam tử một nữ tử theo sau.

 

Vừa thấy tràng cảnh kia, tất cả mọi người đều giật thót, nhất tề quay người lại nhìn về phía trước. Toàn bộ cúi người xuống, đưa hai tay lên cao đồng thanh hô vang.

“Lão tổ xuất quan, chiến vô bất thắng, thiên thu vạn đại ! ”

 

“Lão tổ xuất quan, chiến vô bất thắng, thiên thu vạn đại ! ”

 

Tất cả mọi người đều cúi đầu, nhưng chỉ có duy nhất một người không cúi, chính là… Lý Quý.

 

Bởi lúc này hắn thấy rõ ràng, hai nhân ảnh đi cuối cùng, chính là….

 

.

 

.

 

Du Phụng cùng….. Du Tần !