Dục Tu Ký

Chương 236: Đồng tố Mộ Đình



Lúc này hắn mới giật thót, vội cúi đầu xuống bắt chước những người xung quanh, nhưng khuôn mặt không dấu nổi vui mừng.

 

“Thì ra Du Tần huynh ấy vẫn…”

 

“Không biết Hà Dạ Tư có đồng hành cùng huynh ấy không…”

 

“Còn nữa, tại sao Du Phụng lại đột nhiên…. ”

 

“Mặc kệ đi, mọi chuyện rồi sẽ sớm sáng tỏ, chỉ cần Du Tần cùng Hà Dạ Tư an toàn không có mệnh hệ gì là được rồi a !”

 

“Bây giờ, ta chỉ còn….”

 

Hắn đang miên man suy nghĩ thì hai trung niên nhân đi đầu đã ngồi vào hai kim toạ. Ngươi ngồi bên trái đảo một vòng.

 

- Tham gia thịnh tiệc hôm nay của, Triệu mỗ vô cùng vinh dự thông báo. Thông Thời Các còn có một vị khách quý đến chung vui với chúng ta….

 

Nói đến đây, ông ta nhìn về lão nhân ngồi bên cạnh chắp tay.

 

…… trưởng lão Du Phong Hiến – Băng Cung… Bách Băng giới !

Bên dưới, nhất thời tất cả mọi người khuôn mặt ai nấy đều bất ngờ hít một ngụm lãnh khí.

 

Tất cả mọi người bên dưới chẳng ai ngu ngốc cả, đại điển của Thông Thời Các, từ trước đến nay, Băng Cung luôn nể mặt tham dự, nhưng người đại diện tham gia cao nhất chỉ là Tả sứ, Hữu sứ mà thôi.

 

Lần này đích thân trưởng lão tham dự, chắc chắn đã có dị biến gì đó.

 

Hiển nhiên các tu sĩ bên dưới cũng không hề hay biết Du gia…. đã chiến thắng Đường gia. Băng Cung đã chính thức chấm dứt nội chiến dai dẳng. Lúc này trưởng lão Du Phong HIến mới không còn cố kị mà rời khỏi Băng Cung tham gia đại điển.

 

Qua một hai hô hấp, bên dưới đều nhất tề chắp tay cúi đầu thể hiện tôn kính. Ngay cả bốn vị trưởng lão bên trên cũng đứng lên mà cúi đầu chắp tay.

 

Bởi tất cả tu sĩ bên dưới đều biết, Du Phong Hiến… chính là một trong ba trưởng lão quyền lực nhất của Băng Cung, cự đầu thống lãnh Bách Băng giới, xúc tu vươn ra khắp giới lân cận.

Một thế lực có căn cơ sâu hơn, tồn tại trước cả Thông Thời Các.

 

Chưa nói đến việc Triệu lão tổ mang ơn Băng Cung, từ phàm nhân cho đến tu sĩ, từ già cho đến trẻ, tất cả mọi người ở Kim Sa giới đều biết, nguồn nước mà mấy ngàn năm qua họ sử dụng….

 

….đều đến từ Băng Cung !

 

Ở Kim Sa giới này, dường như ai cũng đã từng thấy qua cảnh tượng các đoàn cự điêu khổng lồ kì dị của Bách Băng giới, băng qua sa mạc mà kéo trên mình các khối băng khổng lồ đến các thành trì của Kim Sa giới, duy trì sự sống cho các cư dân nơi đây.Dục Tu Ký - Chương 236: Đồng tố Mộ Đình

 

Chính vì vậy, cái cúi đầu này là sự tôn trọng đến từ thực tâm của tất cả tu sĩ bên dưới.

Lý Quý ánh mắt loé lên, đảo qua hai nhân ảnh đang ngồi trên vị trí trên cao kia.

 

Triệu Cao Vương khác xa với tưởng tượng của Lý Quý, ông ta là một trung niên nhân thoáng nhìn cũng quá 70, râu tóc bạc trắng kéo dài xuống bụng, khuôn mặt đã in hằn dấu vết thời gian. Cả người cao ráo, dáng ngồi thẳng tắp. Mang lục y đặc trưng của Kim Sa giới mà trùm kín đầu. Từ dưới nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt sâu của ông ta như có tinh quang chớp loè.

 

Bên cạnh, vị trưởng lão Du Phong Hiến của Thông Thời Các thì nhìn qua cũng khác xa với tưởng tượng của hắn. Ông ta nếu so sánh với phàm nhân cũng trạc 65, mang một bộ hắc y kì lạ, bên trên đầu trọc có vô số hình xăm quỷ dị thoáng nhìn vô cùng hung dữ. Bên dưới bộ râu cũng bạc phơ kéo dài quá cằm.

 

Nhưng thứ khiến hắn tặc lưỡi, chính là bên trong đan điền của hai người này, một người có chín viên cầu bóng loáng sắc vàng như vô hình lập loè tia chớp. Còn một người thì lại có tám viên cầu xanh thẫm trong suốt đang chầm chậm lơ lửng trong làn sương.

Khuôn mặt Lý Quý biến sắc.

 

“Nửa bước Huyền Ma….. cùng Ma Quân tầng 8 đại thành. Hai lão già này….

 

…. Thật đáng sợ !”

 

“Đây chính là đại diện cho những tu sĩ đứng đầu của tứ cấp tu chân giới… không ngờ Lý Quý ta cũng có ngày… gặp qua các nhân vật phong vân này….”

 

 

 

“Chẳng biết nếu Triệu Cao Vương đột phá thành công Thiên Ma mà tiến vào Huyền Ma, đan điền có bộ dạng gì a !”

 

 

 

“Nếu thấy bên trong, quả thật có rất nhiều gợi ý cho việc tăng tiến tu vi sau này…”

 

Nghĩ đến đây, hắn tự cười mình.

 

“Giờ chỉ mới Thiên Ma tầng 2, chưa gì mà đã nghĩ đến Huyền cảnh… quả là mơ mộng hão huyền a !”

 

Đang miên man thì bất ngờ Triệu Cao Vương đứng dậy, chắp hai tay sau lưng nhìn xuống hàng kim toạ đầu tiên.

 

- Nhưng trước khi vào đại điển ta….

….. phải giải quyết một việc.

 

Chỉ thấy ông tay quay ra sau.

 

- Du vân tôn… nói lại đầu đuôi cho ta.

 

Nghe đến đây, tất cả mọi người bên dưới đều im bặt, cũng biết hẳn là có đại sự xảy ra. Lý Quý vừa nghe Triệu Cao Vương gọi tên Du Tần liền giật thót. Ngưng thần khuôn mặt vô cùng chăm chú.

 

Ở phía sau, Du Tần nghe vậy liền chắp tay, đi đến phía trước. Ánh mắt có chút hung tợn, chỉ tay đến nhân ảnh nữ tử duy nhất ngồi trên Kim Toạ ở hàng ghế trưởng lão.

 

- Triệu tổ bá, chính Tiêu Mộ Đình này là người đã trăm phương ngàn kế hại chúng ta.

 

- Bên trong Hậu Sa thành, còn bài bố bắt giam ta một năm trời. Hơn nữa, vị thân đệ đệ của ta, cũng là khách khanh Hộ Pháp của Băng Cung dường như cũng trúng độc thủ của nàng ta, cả năm qua ta khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không rõ sống chết thế nào.

Hàng kim toạ đầu tiên, dù mang vải đỏ che kín mặt, nhưng qua ánh mắt có thể thấy Tiêu Mộ Đình khuôn mặt khẽ động, nhăn lại vô cùng khó coi.

 

Triệu Cao Vương dường như đã nghe qua việc này, bên dưới chiếc mũ trùm kín đầu, khuôn mặt không chú cảm xúc.

 

- Tiêu nhi, hắn nói….

 

….có đúng không ?

 

Tiêu Mộ Đình nghe vậy vội cả kinh đứng dậy quỳ xuống, giọng nói ngập ngừng.

 

- Nghĩa phụ, hắn nói….

 

….hắn nói…. không sai.

 

Triệu Cao Vương ngửa mặt lên, liếc xuống.

 

- Ngươi….có gì giải thích không ?

 

- Nghĩa phụ, tiểu nữ… tiểu nữ…. thật sự… không hề hay biết thân phận thật sự của….

 

- Ngươi tráo trở !

 

Chưa dứt lời đã thấy Du Tần quay phắt lại.

 

- Rõ ràng ngươi đã biết rõ thân phận của ta, nhưng vẫn giam giữ. Hơn nữa còn ra sức cho người tìm kiếm hạ sát huynh đệ ta !

 

Thấy Triệu Cao Vương nhướng mày. Tiêu Mộ Đình giật thót.

- Nghĩa phụ, mãi hai tháng trước, ta mới thật sự biết thân phận của nam tử kia. Nghĩa phụ minh giám, nếu tiểu nữ biết hắn là hộ pháp Băng Cung, ta nào dám to gan mà….

 

Bên dưới, không khí vô cùng yên tĩnh, thậm chí ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Ai nấy vô cùng tập trung quan khán tình hình phía trước. Mỗi người đều có tâm tư của riêng mình.

 

Lý Quý nghe đến đây hiển nhiên lòng đầy tiếu ý, lời của Du Tần cũng chính là sự nghi hoặc của hắn. Phần nào giải toà một bụng oán khí mà Tiêu Mộ Đình gây ra cho hắn mấy năm qua.

 

- Vì sao ngươi lại hạ sát vị Hộ Pháp kia ?

 

Thấy Triệu Cao Vương mở miệng không nhanh không chậm hỏi. Tiêu Mộ Đình sắc mặt vô cùng khó coi.

 

Nàng ta không thể nói ra sự thật, hiện tại đang là trưởng lão của Thông Thời Các, làm sao Tiêu Mộ ĐÌnh có thể mở miệng tiết lộ mình đang gây dựng thế lực Hợp Hoan Tông. Việc này chẳng khác gì vô ơn bội nghĩa… ăn cây táo rào cây sung.

Nhưng nàng cũng quên mất một việc, một người quyền lực che trời, sống quá ngàn năm thì tâm cơ nào có đơn giản, tỷ như Triệu Cao Vương, khi mở miệng chất vấn một vấn đề nào đó….đa phần là ông ta…

 

…. đã biết rõ ngọn ngành. Âu chỉ là ông đang chờ…. lời thú nhận mà thôi !

 

- Ta… ta… nghĩa phụ ta….

 

Khuôn mặt Triệu Cao Vương thở dài, vô thức liếc qua Du Phong Hiến cùng Du Tần, sau đó mới nhìn về phía Tiêu Mộ Đình có chút thất vọng.

 

Chưa kịp mở lời thì bên cạnh, một vị trưởng lão khác đã đứng dậy chắp tay. Đây là một người râu tóc đen nhánh dài quá cằm, bộ dạng giống văn nhân. Cũng chính là người trước đây ở thành Đông, thu thập chứng cứ công kích Tiêu Mộ Đình.

 

- Triệu công, ta có việc này cần bẩm báo, mong người ân chuẩn.

 

Nghe đến đây, không chỉ Triệu Cao Vương mà tất cả mọi người đều giật mình, Tiêu Mộ Đình thoáng qua một tia bất an, bên cạnh, hai vị trưởng lão khác thì đang cúi gằm thoáng qua tiếu ý, chẳng biết nghĩ gì.

- Được, mời Phi trưởng lão !

 

Thấy Triệu Cao Vương gật đầu, ông ta mới chắp tay.

 

- Triệu công, không phải ta có ác ý, nhưng là trưởng lão, cống hiến cả đời cho Thông Thời Các, có những việc ta không thể không nói.

 

- Thời gian qua người bế quan. Tiêu trưởng lão lơ là việc công, không hề ở tổng đàn. Đám thành chủ những lúc có việc hệ trọng chẳng biết gặp Tiêu trưởng lão ở đâu.

 

Nghe vậy, Triệu Cao Vương thoáng qua nộ ý liếc nhìn Tiêu Mộ Đình, nàng ta lúc này chỉ cúi gằm mặt. Chẳng biết nói gì cho phải, bởi những lời hắn ta nói dù có chút phóng đại, nhưng cũng chẳng phải không có căn cứ.

 

Tiêu Mộ Đình thật sự rất ít khi ở tổng đàn, đa phần đều thông qua các nhân thủ giải quyết đại sự ở bên ngoài, chứ không phải không ai có thể gặp được như vị Phi trưởng lão này bịa đặt. Nhưng đã đến nước này, càng tô càng đen, càng giải thích chỉ càng bất lợi hơn mà thôi.

Đó là chưa kể ban nãy nàng đã vô tình thừa nhận, sau hơn hai năm mới biết thân phận của hộ pháp của Lý Quý, việc này gián tiếp xác nhận điều Phi trưởng lão nói nàng lơ là… có căn cứ.

 

Tất cả đang lâm vào trầm tư thì cạnh đó, một vị trưởng lão già nua ngồi ngoài cùng lại đứng lên. Lúc này, Tiêu Mộ Đình lúc này sống lưng đã lạnh ngắt.

 

- Triệu công, thứ lỗi cho ta nhiều chuyện. Nhưng thành Tây đang đồn ầm lên Tiêu trưởng lão phát sinh tư tình, trầm mê một tiểu tử thương nhân đến từ Mễ Hê thành. Mấy tháng qua cùng nam tử kia ân ái không hề rời khỏi trang viên, cũng chẳng quản đến việc công. Ai đến cũng không tiếp !

 

Nghe đến đây, Triệu Cao Vương mí mắt giật giật mấy cái, động nộ không cần nói.

 

Bên dưới, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi. Ở đằng sau, Du Phụng ánh mắt thâm trầm chẳng biết nghĩ gì, còn Du Tần thì cười cợt vô cùng đắc ý.