Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 32: Xao động



Phòng tắm Thiên trạch nằm cạnh lối đi đối diện phòng ngủ của Đường Nhiễm. Từ cửa kính mờ của phòng tắm, dọc theo lối đi nhỏ đi một đoạn vào trong mới có thể đến giường lớn và tủ quần áo. Đường Nhiễm chỉ quấn khăn tắm đi ra, hiển nhiên là muốn vào trong phòng ngủ thay quần áo.


Một cô gái ướt sũng không hề phòng bị ở ngay trước mặt, không cần đến gần cũng có thể thấy theo cửa phòng tắm mở ra, hương thơm tràn ngập trong không khí.


Dưới cảnh tượng này, Lạc Trạm không xác định mình còn có thể sắm vai "Người máy" mà không bị bại lộ hay không.


Cho nên anh quyết định giả dạng làm không khí ―― chờ cô từ bên cạnh đi vào phòng ngủ bên trong, anh sẽ chờ cơ hội rời đi.


Kế hoạch này không có vấn đề gì, nhưng Lạc Trạm quên mất cô gái bên cạnh này có cái mũi cực kì nhanh nhạy.


Vì thế khi Lạc Trạm nín thở mắt nhìn thẳng, cô đột nhiên dừng lại không báo trước.


Chóp mũi cô nhẹ nhàng mấp máy, tựa hồ ở trong không khí ngửi ngửi, sau đó cô chậm rãi nghiêng đầu, không xác định hỏi: "...... Lạc Lạc?"


Lạc Trạm: "............"


An tĩnh vài giây, "Người máy" nhận mệnh mà rũ mắt xuống.


Thanh âm máy móc hơi chấn vang trong không khí ẩm ướt đầy hơi nước từ phòng tắm, mang theo giọng khàn khàn từ tính ――


"Tôi ở đây, thưa chủ nhân."


Xác định suy đoán của mình, Đường Nhiễm ngẩn ra vài giây mới lấy lại tinh thần, "Sao ngươi vào được?"


Ẩn dưới hàng mi khép hờ, cảm xúc trong con ngươi đen nhánh thâm thâm thiển thiển mà phập phồng. Có chút gian nan mà khắc chế những tâm niệm không theo lý trí, thanh âm máy móc cật lực duy trì bình tĩnh không dao động:


"Chủ nhân không ở, cảm ứng nguồn nhiệt."


Đường Nhiễm bừng tỉnh gật đầu, cô cong mắt cười rộ lên, không do dự mà khen: "Lạc Lạc thật lợi hại."


"......"


Cuộc đời  Lạc tiểu thiếu gia luôn lười nhác không đứng đắn, lần đầu tiên phát hiện da mặt mình mỏng như vậy, bị cô khen một câu là có thể vô địa tự dung*.


* hết sức hổ thẹn, không biết trốn vào đâu. Chỉ muốn độn thổ cho xong.


May mà Đường Nhiễm không dây dưa cái đề tài này, mà nói với anh như một người sống sờ sờ: "Vậy ngươi chờ ta một lát, ta thay quần áo, xong nhanh thôi."


"Vâng." Lạc Trạm nghĩ đến cái gì, cảm xúc trong mắt lắng xuống, anh rũ mắt đáp, "Thưa chủ nhân."


"......"


Lạc Trạm trở lại  phòng khách Thiên trạch, đứng ở bên bàn vuông đợi vài phút, Lạc Trạm liền nghe thấy lối đi nhỏ hướng phòng ngủ  truyền đến một chút thanh âm.


Anh ngước mắt nhìn qua.


Ước chừng mười giây sau, từ lối đi nhỏ lộ ra thân ảnh cô gái mặc váy ngủ màu trắng.


Lạc Trạm đoán, váy ngủ màu trắng này đại khái lại là người mà Đường Nhiễm thân mật gọi a bà mua cho cô, thẩm mĩ cùng cái tạp dề Hello Kitty hồng nhạt kia không sai biệt lắm ――


Váy ngủ trắng tinh, tay áo có một chút bồng bềnh, cổ áo rộng, trên cổ tay áo và đuôi váy có viền ren hoa hồng.


Bên hông không có thiết kế gì, vòng eo mảnh khảnh bị giấu hoàn toàn ở trong váy ngủ. Hướng về phía trước thật ra có thể nhìn ra độ cong của bộ ngực nhỏ hơi hơi phồng lên.


Bất quá chỗ không rời được mắt vẫn là khuôn mặt trắng hồng diễm lệ sau khi tắm cùng xương quai xanh lộ ra trước chiếc cổ áo ren rộng.


Lạc Trạm trước kia nghe các nam sinh INT nhàn hạ vui đùa, nói cái gì "Xương quai xanh sát"* "Thoái ngoạn niên"*, anh còn nhiều lần khịt mũi coi thường, không để bụng.


*có một xương quai xanh đẹp và quyến rũ.


*Thoái ngoạn niên<腿玩年>: chân chơi cả năm, là một thuật ngữ trên internet, xuất phát từ câu "Nhìn đôi chân đó là chơi cả đêm rồi." Câu này xuất phát từ bộ phim xã hội đen Hồng Kông năm 1999 "Dragon on the Edge". Ý nghĩa trực tiếp của câu này là một lời khen cho đôi chân đẹp hoặc một dáng người đẹp, và sau đó dần dần bị chuyển thành chế nhạo trên Internet.


Hôm nay chính mắt thấy hai lần, mới biết được loại dao cùn này từng chút từng chút mài trên đầu quả tim, rốt cuộc có tư vị khiến người ta luyến tiếc không thể nào quên được.


Lạc Trạm áp xuống dục vọng khẽ khụ một tiếng, dời đi ánh mắt.


Lúc này, Đường Nhiễm đã đến trước mặt anh.


"Lạc Lạc, không làm ngươi chờ lâu chứ?" Cô bất an hỏi.


Thanh âm máy móc trầm mặc hai giây: "Thời gian của tôi thuộc về chủ nhân, chủ nhân không cần áy náy gì hết."


Đường Nhiễm khẽ cong mắt, cười: "Nhưng thời điểm chờ một người là khổ sở nhất...... Ta không thích cái cảm giác này. Cho nên hy vọng Lạc Lạc cũng sẽ không bị đối đãi như vậy."


Bị cảm xúc nào đó trong lời nói của cô chọc đến, Lạc Trạm giật mình tại chỗ.


Chờ anh hoàn hồn, cô gái mấy ngày này dần dần quen thuộc  với "Người máy" đã vòng qua anh, đi đến bàn vuông ngồi xuống.


Lạc Trạm xoay người, hơi hơi hé miệng, quyết định bảo trì sự ngây thơ của một cái "Người máy": "Chủ nhân vừa mới làm cái gì vậy."


"Tắm rửa a." Cô không hề hoài nghi mà nhẹ giọng đáp.


Tầm mắt Lạc Trạm đảo qua mái tóc ướt dầm dề phía sau cô, "...... Tóc lau khô rồi sao?"


"Không có," Đường Nhiễm có chút tiếc nuối mà nói, "Bởi vì ta nhìn không được, a bà lo lắng ta dùng máy sấy quá nguy hiểm, cho nên không cho ta dùng."


"Để tôi giúp cô đi."


"......?"


Đường Nhiễm ngừng lau tóc, qua một hai giây mới có chút kinh ngạc mà ngửa đầu, "Lạc Lạc còn có công năng này sao?"


"Vâng." Lạc tiểu thiếu gia mặt không đỏ tim không đập đáp lại.


"Vậy...... được thôi," Trong thanh âm cô mang theo ý cười, "Cảm ơn Lạc Lạc."


"Được phục vụ chủ nhân là vinh hạnh của tôi."


Lạc Trạm đi qua, ngừng ở phía sau Đường Nhiễm. Khoảng cách gần như vậy, hương vị trên người cô sau khi tắm như hoa súng quyện với mùi hương trái cây càng thêm rõ ràng.


Mùi hương như là có thực thể, vòng quanh người anh, còn trêu chọc anh đến tinh thần hoảng hốt.


Lạc Trạm hơi rũ mắt, chần chờ mà nâng tay lên――


Cô đem khăn lông dài để lên đỉnh đầu, để hai bên rũ xuống, lẫn vào trong mái tóc dài đen nhánh, giống hai lỗ tai dài rũ xuống.


Lạc Trạm đem ngón tay thon dài phủ lên khăn lông, trúc trắc vụng về chậm rãi xoa xoa.


Cảm giác được cái tay kia cứng đờ không quen, Đường Nhiễm nhịn không được cười cười, đôi mắt cong giống trăng non, thanh âm cũng hoạt bát rất nhiều.


"Lạc Lạc, người khai phá công năng lau tóc hẳn là chưa thực hiện qua đúng không, ngươi rõ ràng là đang sờ đầu a?"


Xác thật là cuộc đời Lạc tiểu thiếu gia lần đầu tiên lau tóc cho người ta, có điểm không được tự nhiên mà rũ mắt xuống.


Động tác tay anh trở nên nhẹ nhàng hơn.


"Về sau...... Tôi sẽ cải tiến, thưa chủ nhân."


.


Cô gái mặc váy ngủ bị Lạc Trạm xuất phát từ tư tâm, trước đó khuyên về phòng ngủ nghỉ ngơi sớm một chút.


Cho nên khi Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa đi vào cửa Thiên trạch, ngoài ý muốn thấy Lạc Trạm đứng ở bên ngoài.


Đàm Vân Sưởng sửng sốt, sau khi tiến vào nhìn xung quanh một lượt.


Lạc Trạm nghe thấy động tĩnh, đè thấp giọng nói: "Cô ấy đã ngủ."


Đàm Vân Sưởng ngẩn người: "Sớm như vậy đã ngủ hả."


Lạc Trạm liếc qua, "Không phải anh nói sáng mai muốn cô ấy dậy sớm sao?"


Cảm nhận được lời này có một chút lạnh lẽo, Đàm Vân Sưởng trong lòng ủy khuất, hắn ai oán mà nhìn về phía Lạc Trạm: "Không phải cậu nói muốn đi sớm sao, hiện tại sao còn trách anh?"


"Là chúng ta đi sớm, không phải cô ấy."


Đàm Vân Sưởng càng làm ra một bộ ủy khuất: "Chủ nhân của cậu là người, anh cùng Thiên Hoa không phải người sao? Trạm ca cậu cũng quá nặng sắc nhẹ ――"


Nói còn chưa dứt lời, bị Lạc Trạm đi lên một phen che miệng lại.


"Suỵt," Khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, sâu trong ánh mắt ẩn một chút ánh sáng nhạt, "Đừng quấy rầy cô ấy."


Đàm Vân Sưởng: "............"


OJBK*, so sánh với cô thì bọn họ thực sự không phải người.


*OJBK: một từ thông dụng trên internet, là viết tắt của O几把K, nghĩa là OK nhưng theo cách thô lỗ, hai từ 几把 được thêm vào ở giữa có nghĩa là miễn cưỡng và bất lực.


Lạc Trạm trở lại xe vận chuyển hàng hóa bên ngoài đại viện Đường gia. Trước khi lên xe, nương theo ánh đèn trong xe, Đàm Vân Sưởng kỳ quái mà đánh giá Lạc Trạm.


Lạc Trạm sau khi lên xe có thói quen dựa vào trong xe, đến khi phát hiện tầm mắt Đàm Vân Sưởng, anh giật giật mi mắt, "Có việc gì?"


Đàm Vân Sưởng nói: "Vừa mới ở Thiên trạch Đường gia anh đã muốn hỏi, tối hôm nay sao trông cậu thực......"


"Thực gì." Lạc Trạm không có hứng thú mà rũ mắt.


Đàm Vân Sưởng cân nhắc từ ngữ một chút, "Thực, xao động?"


Lạc Trạm: "."


Thu được ánh nhìn lạnh băng từ người nào đó, Đàm Vân Sưởng vô tội biện hộ: "Không tin cậu hỏi Thiên Hoa."


Lái xe Lâm Thiên Hoa vô cớ bị gọi, do dự rồi thành thật gật đầu, "Trạm ca, khóe mắt cậu có hơi đỏ lên."


Đàm Vân Sưởng nói tiếp: "Nào có khóe mắt? Tôi cảm giác là đến cổ cũng hồng, giống như, giống như ――" Đàm Vân Sưởng mắc kẹt, vài giây sau hắn vỗ đùi, cười gian: "Giống như lần đầu tiên xem xong 'tiểu điện ảnh'*, sức chịu đựng rất lớn!"


*电影 (Tiếng anh: The Dream Boyz): tên một bộ phim được phát hành vào ngày 12 tháng 2 năm 2015. Tui không biết nội dung là gì, ai tò mò có thể xem thử :)))


Lạc Trạm: "......"


Lạc Trạm lãnh đạm mà cười nhạt, nhắm mắt dựa lại.


Đàm Vân Sưởng: "Ai, tổ tông, cậu này không phải chột dạ chứ? Chẳng lẽ cậu thật sự ở Thiên trạch chờ đến quá nhàm chán, tự cầm di động xem 'tiểu điện ảnh'? Vậy có gì tốt không chia sẻ một chút đi?"


"......" Lạc Trạm nhẫn nhịn, không nói chuyện.


"Không chia sẻ cho thì thôi," Đàm Vân Sưởng một bộ người từng trải, "Bất quá lần đầu tiên xem xong buổi tối dễ có mộng xuân, nhưng cậu kiềm chế chút, chúng ta ngày mai còn phải chạy đường dài đấy."


Lạc Trạm không thể nhịn được nữa mà mở mắt ra, con ngươi đen nhánh lạnh nhạt.


Anh lạnh băng băng mà nhếch khóe miệng, ngữ khí trào phúng.


"Từ nhỏ đến lớn, cái dạng mỹ nhân gì mà tôi chưa thấy qua? Mộng xuân? Anh cho rằng tôi là anh sao?"


Nhớ tới mức độ bị theo đuổi của người này, cảm thụ được áp lực nghiền ép, Đàm Vân Sưởng tức giận lại vô lực mà quay đầu lại.


.


Sáng hôm sau, Đường Nhiễm quả nhiên tỉnh dậy rất sớm.


Sáng sớm Thiên trạch càng thêm an tĩnh, bên ngoài một tia thanh âm cũng không nghe được. An tĩnh đến có điểm thanh lãnh, cô vẫn một mình ghé vào bàn vuông, chờ Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa tới đón.


Không biết bao lâu sau, Đường Nhiễm nghe được bên ngoài Thiên trạch truyền đến hai thanh âm nói chuyện với nhau. Trong đó một người tựa hồ chính là Đàm Vân Sưởng.


Cô ngồi thẳng người, hưng phấn như một con thú nhỏ kìm nén không được muốn "xuất động".


Cô ấn nút then cửa điều khiển từ xa.


Cuộc trò chuyện mơ hồ ban đầu trở nên rõ ràng khi cánh cửa mở ra.


Trong đó một thanh âm hơi oán giận: "Không phải đều là buổi tối mới đến sao, sao sáng sớm cũng tới vậy?"


Đàm Vân Sưởng nói: "Thật ngại quá đại ca, chúng tôi hôm nay xác thật có chút chuyện, cần mời cô bé tới phòng thí nghiệm một chuyến."


Nhân viên an ninh: "Được rồi, tôi ở chỗ này chờ, mấy người vào đi."


Đàm Vân Sưởng: "Được được, phiền toái anh."


Nhân viên an ninh: "Ấy từ từ ――"


Đàm Vân Sưởng: "Làm sao vậy?"


Nhân viên an ninh: "Người mang mũ lưỡi trai cạnh cậu là ai, hình như không phải người lần trước tới phải không?"


"Ha," Đàm Vân Sưởng cười nói, "Phòng thí nghiệm chúng tôi nhiều người lắm. Người tối hôm trước tới đây tôi không dám đánh thức, vạn nhất lái xe mệt nhọc, nhỡ xảy ra chuyện thì sao?"


"Được rồi, vậy mau đón người đi, đừng chậm trễ nữa."


"Không thành vấn đề."


Vài giây sau, Đường Nhiễm nghe thấy cửa Thiên trạch bị đẩy ra. Cô ngừng ở trước huyền quan, cảm giác được có người đến gần.


Đường Nhiễm lộ ra ý cười thanh thiển: "Buổi sáng tốt lành, cửa hàng trưởng."


"...... Buổi sáng tốt lành."


Người đến gần dừng lại vài giây, giơ tay, xoa xoa đầu cô.


Hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng quyện với sương sớm, nước tuyết lạnh lẽo, từng tia từng tia. Quấn quanh tiến vào mái tóc dài của cô.


Thanh âm gần trong gang tấc kia lộ ra khàn khàn quen thuộc, còn có ý cười lười nhác lại lãnh đạm ――


"Cô bé."