Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Chương 14: Sự tồn tại đặc biệt nhất



Nếu không yêu Vương Y Bối thì anh sẽ ra sao

Nếu không yêu Vương Y Bối thì anh sẽ ra sao?

Đây chỉ là một giả dụ, nhưng Trần Tử Hàn phải thừa nhận rằng, không cần mất thời gian, mất công sức suy nghĩ, anh lập tức có thể hình dung cuộc sống của mình đằng sau cái giả dụ ấy.

Anh sẽ ở bên cạnh một cô gái nào đó, giống như mọi đôi tình nhân khác hẹn hò, qua lại, khi tiến triển đến mức thích hợp anh sẽ cầu hôn, sẽ làm lễ cưới, rồi sống bên nhau tới lúc chết đi. Giản đơn đến mức không thể giản đơn hơn được nữa. Đương nhiên, tất cả kết quả này chỉ là do cái tiền đề phía trước tạo ra.

Trần Tử Hàn đặt thiệp cưới lên bàn Lộ Ôn Diên. Lộ Ôn Diên nheo mắt nhìn anh rồi mới lười biếng mở tấm thiệp ra. Tên cô dâu không hề xa lạ. Tuy rằng nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Trần Tử Hàn, Lộ Ôn Diên cũng đoán được hỷ sự của anh sắp đến, thế nhưng tốc độ này có phải là hơi nhanh không?

“Trần Tử Hàn, cậu đúng là ghê gớm thật.” Lộ Ôn Diên lắc đầu, ném thiệp mời lên bàn, bờ môi mím lại thành một đường thẳng: “Cậu nói xem có cần lên tầng thượng toà nhà công ty treo một dải băng biểu ngữ “trân ái sinh mệnh, biệt khinh dịch khinh sinh[1] không?”.

[1] Hãy trân trọng và yêu quý mạng sống, không được tùy tiện làm hại bản thân.

Lộ Ôn Diên nói vậy có vẻ quá khoa trương rồi, cho dù trong công ty có nhiều đồng nghiệp nữ thầm thương trộm nhớ Trần Tử Hàn nhưng tuyệt đối sẽ không có ai vì chuyện anh kết hôn mà tự sát cả.

Trần Tử Hàn cúi đầu, anh biết Lộ Ôn Diên cố tình nói vậy. Anh ta khá coi trọng Hạ Lợi, Hạ Lợi không những có tài mà gia thế cũng rất tốt, nếu như Trần Tử Hàn và Hạ Lợi có thể tiến xa về mặt tình cảm thì đây là một chuyện rất có lợi cho Hoàn Quang. Dù gì thì anh ta cũng là thương nhân, đương nhiên mong muốn càng nhiều lợi ích càng tốt.

Lộ Ôn Diên hiểu rõ Trần Tử Hàn là người ngoài mặt không tranh giành nhưng trong lòng vẫn ôm tâm tư riêng, hơn nữa lại rất kiên định, vì thế cũng đành chịu, dẫu sao cũng không thể nhận thiệp mời cưới của người ta mà lại khuyên người ta chia tay được, huống hồ anh ta cũng chẳng có tư cách làm việc đó.

Sau khi thiệp mời của Trần Tử Hàn được phát đi, cả công ty vẫn không tránh khỏi một trận kích động nho nhỏ, ai cũng tỏ ra bất ngờ. Trong lòng các đồng nghiệp nữ, Trần Tử Hàn tuyệt đối là người đàn ông được đánh giá cao, đi xã giao ra chẳng mấy khi uống rượu, biết hút thuốc nhưng không nghiện, làm việc nghiêm túc, không bao giờ tỏ ra kiêu căng hợm hĩnh. Chẳng thấy ai đồn thổi anh có người yêu bao giờ, vậy mà đùng một cái ở đâu chui ra một cô dâu, làm sao không khiến người ta kinh ngạc cho được?

Mọi người tò mò nhất vẫn là về Hạ Lợi, cô ta tốt nghiệp đại học danh tiếng, lại từng đi du học, trước giờ lòng mến mộ dành cho Trần Tử Hàn chẳng hề giấu giếm, hôm nay đột ngột biến thành nhân vật chính của bi kịch “người tôi yêu đi lấy vợ nhưng cô dâu không phải là tôi” khiến quần chúng đứng xem cũng thấy đồng cảm.

Đương sự Hạ Lợi này đang cầm tấm thiệp đỏ, lật đi lật lại xem tỉ mỉ, ánh mắt dừng lại rất lâu trên cái tên xa lạ Vương Y Bối kia, cái tên nghe chẳng thuận tai, dòng họ cũng rất phổ biến, thế nhưng… cô gái ấy lại làm được chuyện mà cô mong ước từ lâu.

Đâu phải Hạ Lợi chưa từng bóng gió thăm dò về đời sống riêng tư của Trần Tử Hàn chứ, lần nào đáp án nhận được cũng là: Trần Tử Hàn còn độc thân. Cô cũng từng nghiêm túc hỏi chuyện tình cảm trong quá khứ của anh, anh chỉ đơn giản đáp, từng có người yêu, sau đó đã chia tay. Giọng điệu của anh lạnh nhạt như vậy khiến cô cảm thấy chẳng cần thiết phải hỏi về cô người yêu cũ kia nữa, chắc chắn anh không còn một chút tình cảm nào với cô ấy nên mới tỏ ra hờ hững như vậy.

Nhưng Hạ Lợi không hiểu rằng, đôi khi người ta dùng phương thức thờ ơ lấy lệ để che lấp đi suy nghĩ thật trong lòng mình, có những thứ không cần thiết phải chia sẻ với người khác.

Hạ Lợi cầm chặt thiệp mời, chỉ là một tấm thiệp hết sức bình thường nhưng cô cứ nhìn mãi, nhìn thật lâu. Cô rất muốn được gặp người con gái kia, muốn biết rốt cuộc cô gái đó xinh đẹp hay thông minh hơn cô, muốn biết bản thân thua kém cô ta ở điểm nào?

Đương nhiên ý nguyện của Hạ Lợi cũng trở thành hiện thực, cô ta gặp được người con gái kia, ở hôn lễ của Trần Tử Hàn. Ánh mắt cô ta không rời khỏi đôi vợ chồng mới, trong lòng cô ta cũng phải thừa nhận, cô gái kia đúng là rất xinh đẹp. Thế nhưng dù thừa nhận như vậy nhưng lòng đố kỵ của phụ nữ vẫn khiến cô phải tìm ra bằng được khuyết điểm trên người đối phương, cuối cùng cô ta rút ra kết luận: Cô dâu hoàn toàn không xứng với Trần Tử Hàn.

Hạ Lợi không ngừng dõi theo cô dâu chú rể. Trần Tử Hàn liên tục thay Vương Y Bối uống rượu, đương nhiên uống thay cũng có luật của uống thay, phải uống gấp đôi bình thường. Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng có cái giá của nó. Nhận thấy sự yêu chiều, thâm tình trong ánh mắt Trần Tử Hàn dành cho cô gái kia, Hạ Lợi nắm chặt ly rượu trong tay, ngả người xuống bàn tiệc, trong lòng thật khó chịu!

“Không ngờ hai người họ sẽ lấy nhau. Chẳng phải trước đây đã chia tay rồi sao?”

“Ai mà biết được, tốt nghiệp xong cũng đâu có liên lạc với họ.”

“Đôi kim đồng ngọc nữ của lớp mình ngày trước đây mà. Giáo viên chủ nhiệm cũ của chúng ta cũng tới chúc mừng nữa kìa.”

Hạ Lợi yên lặng nghe. Hoá ra là mối tình đầu của anh! Hoá ra là “người yêu cũ” trong miệng anh nói ra! Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía họ, vì sao lần trước nghe anh nói lại cho rằng anh không còn tình cảm với cô gái ấy chứ?

Khi cô dâu chú rể đi tới mời rượu, Hạ Lợi nghe thấy mọi người nhất quyết bắt hai người họ phải uống phạt bởi vì quay lại với nhau mà im im không cho ai hay, rõ ràng không coi mọi người là bạn bè. Bọn họ nói rất nhiều thứ, ôn lại chuyện thời cấp ba, rồi trách Trần Tử Hàn giấu giếm tới tận lúc kết hôn.

Trần Tử Hàn không từ chối rượu của bất cứ ai, cô dâu cũng tỏ ra lo lắng cho anh, nhất định không để anh uống thay nữa.

Hạ Lợi lục lọi trong ký ức của mình, chợt nhớ tới một chuyện cũ. Lần đó cô và Trần Tử Hàn đi công tác ở một thành phố ven biển. Dù nơi ở của họ cách biển khá xa nhưng trong lúc công việc ngập đầu, Trần Tử Hàn vẫn dành ra chút thời gian đi ngắm biển. Hạ Lợi cảm thấy rất khó hiểu, vì sao một người trần ổn như anh lại có lúc cố chấp hệt trẻ con đến thế.

Cô vui vẻ hỏi anh, vì sao nhất định muốn đi ngắm biển?

Ánh mắt anh trở nên u ám, anh đáp: “Cô ấy thích…”.

Cô lại hỏi: “Ai thích?”, nhưng anh đã vội vàng nói tránh sang chuyện khác.

Lúc này, Hạ Lợi đột nhiên tỉnh ngộ, ven biển có rất nhiều vỏ sò, mà “cô ấy” kia trong tên có một chữ “Bối”. Những điều rối ren khó hiểu trong lòng Hạ Lợi bây giờ đã được gỡ bỏ, lồng ngực lấp kín nỗi buồn dường như cũng được thông thoáng.

Khi cô dâu chú rễ tới mời rượu, Hạ Lợi vô tư cười thật lớn, uống cạn ly rượu trong tay. Xưa nay cô luôn là một người dứt khoát, vậy thì cũng nên dứt khoát rút lui thôi!

Tiệc cưới kéo dài tới tối muộn, đám bạn học cũ bám lấy Trần Tử Hàn không tha. Hạ Lợi vẫn ngồi chờ, cô hy vọng có được một đáp án! Nhưng đáp án thế nào cô cũng không rõ nữa.

Sau khi tiễn bạn học ra về, Trần Tử Hàn đi tới chỗ Hạ Lợi. Hai người không hề hẹn trước, cũng không phải ăn ý, chỉ vì ánh mắt Hạ Lợi nói rõ rằng, cô đang đợi Trần Tử Hàn.

Trần Tử Hàn đưa cô ra ban công, sau đó hất cằm ra hiệu.

Ban đầu Hạ Lợi cứ nghĩ mình sẽ căng thẳng, nhưng giờ khắc này cô lại thấy lòng mình rất bình tĩnh: “Anh đã từng suy nghĩ tới việc gặp gỡ với người khác chưa?”.

Nếu thật sự câu trả lời của Trần Tử Hàn là “không ai ngoài cô ấy” thì coi như cô đã thua triệt để.

Câu hỏi này không phải lần đầu tiên Trần Tử Hàn được nghe, trước Hạ Lợi, Hướng Thần cũng đã hỏi anh. Lúc ấy anh không biết trả lời thế nào, cũng không có đáp án cụ thể. Nếu nói “không ai ngoài cô ấy” thì có vẻ giả tạo quá, chẳng ai không thể sống thiếu khi thiếu ai được cả. Chia tay rồi cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn cứ phải ngày ba bữa cơm, vẫn phải làm việc sáng đi tối về, sẽ không có chuyện chúng ta không sống nổi nếu đánh mất một người.

“Từng suy nghĩ rồi.” Thậm chí anh còn đi xem mắt. Nhưng lúc ấy, khi nhìn qua ô cửa kính, thấy một cô gái đi lướt qua, anh đã vội đứng dậy rồi đuổi theo. Đơn giản chỉ là vì dáng người của cô gái ấy khiến anh tưởng là Y Bối.

Anh từng cân nhắc tới việc sống một cuộc sống như đại đa số mọi người tìm một cô gái phù hợp rồi kết hôn, bình yên vô sự sống bên nhau cả đời. Có thể cô ấy sẽ là một người trưởng thành, chính chắn hơn Y Bối, xinh đẹp hơn Y Bối, biết đối nhân xử thế hơn Y Bối.

Khi anh từ trong quán cà phê lao ra ngoài đường, cô gái kia đã mất hút. Anh chợt thấy lòng mình trống trải, chợt thất hụt hẫng. Anh hoàn toàn không biết mình muốn gặp cô hay là không muốn gặp cô, chỉ đơn giản muốn biết cô sống thế nào hay là vẫn còn nặng lòng nhớ cô…

“Vậy thì sao cuối cùng vẫn là cô ấy?” Hạ Lợi nhỏ giọng hỏi.

Quá khứ anh không đưa ra được đáp án, hiện tại cũng không rõ ràng lắm. Thậm chí những lời hứa hẹn năm xưa cũng không trở thành sợi dây trói buộc được anh, cô bắt anh tặng mình hoa hồng, bắt anh đưa mình về nhà, nhưng cuối cùng, khi cô một mình rời đi, anh lại không hề tiễn cô.

Trước đây anh không hiểu, còn bây giờ anh đã có thể đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh rồi. Trần Tử Hàn quay sang cười với Hạ Lợi: “Thích ăn táo tàu không?”. Anh miêu tả loại quả đó, trong siêu thị bán bao nhiêu tiền một cân, mùi vị ra làm sao.

Hạ Lợi lắc đầu, rồi lại gật đầu, chung quy vẫn không hiểu sao anh lại hỏi điều đó.

“Em họ của tôi rất thích ăn táo tàu. Lúc còn bé, nó thỉnh thoảng lại tích góp tiền để mua táo ăn, một hào một túi nhỏ. Lần nào nó cũng rất vui vẻ tích tiền, vui vẻ đi mua táo về ăn hết với vẻ rất thoả mãn. Bây giờ khi đã lớn, nó có nhiều tiền rồi, táo tàu bốn tệ một túi bán đầy trong siêu thị, nó có thể mua thứ tao bốn tệ này dễ dàng hơn rất nhiều so với túi tái một hào năm xưa. Nhưng mà nó đi ngang qua quầy táo cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái dù táo rất ngon. Con bé nói, thứ nó thích thực ra không phải là mùi vị của táo mà là cảm giác khi tiết kiệm từng đồng xu, là hương vị hạnh phúc khi mua được táo về ăn.”

Hạ Lợi nghe vậy, dường như đã hiểu ra, cô nhìn Trần Tử Hàn không chớp mắt.

Trần Tử Hàn cười, Hạ Lợi cũng cười đáp lại.

“Chúc anh và… “quả táo tàu” trong lòng anh mãi mãi hạnh phúc!” Hạ Lợi nghĩ, mình cũng cần phải đi tìm người đàn ông coi mình là “quả táo tàu” của anh ấy thôi.

Đúng vậy, Vương Y Bối chính là quả táo tàu có thể mua được bằng một hào, nhưng đó là một hào tiền phải tích góp từng chút một mới có được. Trong siêu thị có rất nhiều táo tàu ngon, nhưng chúng không phải thứ táo cần anh đổ mồ hôi công sức ra để có được, không phải thứ vật phẩm duy nhất không thể thay thế, không phải thứ đồ một khi đã mất sẽ không thể tìm lại. Bời vì, khi nó mất đi cùng một hào tiền kia cũng có nghĩa là nó đã thuộc về quá khứ.

Trần Tử Hàn nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình, người con gái kia, đối với anh mà nói, là sự tồn tại như thế nào?

Chỉ có mình anh biết rõ nhất.

Anh có thể yên ổn sống đến cuối đời với một người phụ nữ khác, có thể tâm sự nỗi lòng với nhau qua điện thoại, nếu cô gái ấy buổi tối gặp chuyện mà anh không ở bên cạnh, thì ngày hôm sau anh sẽ tới gặp cô ấy. Thế nhưng, nếu cô gái ấy là Vương Y Bối, anh biết chắc, anh nhất định sẽ lao ra khỏi nhà dù bến xe đã ngừng hoạt động, anh sẽ lập tức bắt taxi tới bên cạnh cô…

Thực ra, cô không phải là một bộ phận quan trọng không thể tách rời trong sinh mệnh của anh, cô chỉ là người khiến anh “hành động tức khắc” mà thôi. Thế nhưng, trên đời này, chỉ có một người như vậy, duy nhất một người, như vậy cũng đã là quá đủ.

Anh nhìn không rời mắt khỏi chiếc nhẫn trên tay, nụ cười hạnh phúc lấp lánh trên bờ môi.

Vương Y Bối đã đổi một bộ trang phục khác nhẹ nhàng hơn, đi đến bên cạnh anh, khẽ vỗ vào bờ vai rắn chắc kia: “Mọi người đang tìm anh đấy, tự nhiên chạy ra đây đứng cười như dở hơi. Đang nghĩ gì thế?”.

Trần Tử Hàn quay lại nhìn cô, nâng bàn tay trái đeo nhẫn lên chạm vào mặt cô: “Nghĩ về em!”.

=== End ===