Dùng Tiền Của Chồng Trước Giúp Tình Địch Của Anh Ta HOT Lên

Chương 37



"Tên gì?" Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát hỏi.

Đứa bé trai đối diện không nói một lời, vắt hai chân, ánh mắt lóe lên ánh sáng hài hước.

Một chút sợ hãi cũng không có.

Cùng vào với cậu ta còn có mấy đứa trẻ, cơ thể run rẩy kể về truyện đã trải qua, người này cứ thế không nói một chữ.

Cứ như vậy duy trì mười phút.

Chú cảnh sát cũng không thèm phí lời với cậu ta: "Bạn học của cháu đã khai hết rồi. Phương Nguyên đúng không? Nhà ở đâu? Số điện thoại cha mẹ là bao nhiêu? Để cho hai người đến mang cháu đi."

"Còn thương lượng với bên đối phương giải quyết, đều là học sinh, không học cho giỏi, suốt ngày chỉ biết những thứ đồ lòe loẹt này."

Sau khi giáo dục xong thấy cậu ta không nói lời nào, ông ấy lại nghiêm túc vỗ bàn một cái: "Nói, nhà ở đâu? Số điện thoại của bố mẹ là gì?"

Phương Nguyên, cũng chính là "Tiểu Tam Gia" trong miệng mọi người, giờ phút này cuối cùng cũng nói câu đầu tiên từ khi đến cục cảnh sát.

Ngữ điệu kéo dài, giọng điệu thiếu đánh: "Không phải bạn cháu đã nói tất cả sao."

"Chú đi mà hỏi bọn họ."

Chú cảnh sát: "..."

*

Việc này xuất hiện trong trường học đúng là hiếm thấy.

Nhưng cảnh sát cũng không phải không có các giải quyết, liên hệ giáo viên trường học dễ như ăn cháo là có thể lấy được tin tức của bố mẹ.

Vướng víu nhất chính là tính chất của chuyện này.

Trên người hai cô bé đến báo áo không có vết thương, chỉ là tóc tai rối bời, một trong hai cô gái xác định đám học sinh cấp ba này xâm hại tình dục.

Phải biết gây lộn đánh nhau là chuyện nhỏ những nếu như chuyện này là xâm hại tình dục thì là chuyện lớn rồi.

Đầu tiên, đám học sinh này mới vừa lên lớp mười, tuổi tác trung bình không lớn hơn 16 tuổi, thậm chí nhỏ nhất cũng chỉ có 14 tuổi, mà nghe nói cô bé bị xâm hại năm nay đã 15 tuổi. Tiếp theo, chuyện này không có cách nào xử lý ở cục cảnh sát được, người bị hại chỉ có thể thông qua các biện pháp pháp lý thông thường để bảo vệ quyền lợi và lợi ích hợp pháp của mình.

Mấu chốt nhất đến rồi, hiện tại tất cả người đều ở cục cảnh sát.

Bọn họ không thể thả người, lại không thể bỏ mặc không để ý tới.

Đúng là khó làm.

Chín giờ tối cục cảnh sát vẫn đèn đuốc sáng choang như cũ.

Lâm Nhiêm ôm Lậm Vụ trong lòng, không ngừng vuốt nhẹ bờ vai của cô, Lâm Vụ bị dọa đến phát sợ, đoạn đường từ trường học đến đồn cảnh sát, môi cô mấp máy, âm thanh cũng nhỏ như muỗi, không biết đang nói cái gì.

Ánh mắt cho tới bây giờ không tụ ánh sáng.

Thậm chí, thời gian rất lâu cô cũng không có chớp mắt.

A Lễ đi theo Lâm Nhiễm cùng nhau đến cục cảnh sát, cậu vẫn luôn ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thẳng ánh mắt Lâm Vụ, hai ngón tay quơ quơ trước mặt, không dám nói câu nào.

Cảnh sát đối mặt với tình huống như vậy, trong lúc nhất thời không biết xử lý như thế nào.

Mà Lâm Nhiễm bình tĩnh gọi điện thoại cho Lâm Diễm, tiện thể bảo cậu mang theo bác sĩ gia đình của Lâm Vụ đến đây.

Quá trình chờ đợi rất dài.

Cảnh sát đi một vòng, cuối cùng cũng làm rõ ràng tình huống của những đứa bé này.

Đối với chuyện đêm nay xảy ra bên ngoài trường học cũng coi như là có lời giải.

Cuối cùng cũng chỉ có thể đem chuyện này tính là: đánh nhau.

Lâm Nhiễm ngồi ở trong phòng nghỉ không nói một lời, sắc mặt thâm trầm.

Cảnh sát rất nhanh thông báo cho phụ huynh học sinh phối hợp công tác, đối phương nghe được điện thoại từ cục cảnh sát tất cả đều không thể tin.

Chỉ có bố của Yêu Nhi sau khi nhận điện thoại thì vô cùng tức giận nói: "Phê bình, từ sáng đến tối gây chuyện cho lão tử, không đi đón! Để tự nó về không thì chết ở bên ngoài."

Trong lời nói bình thường pha thêm tiếng địa phương, cho người ta cảm nhận không tốt.

Sau đó gọi lại, bên kia cũng không nhận nữa.

Mà điện thoại của bố mẹ Phương Nguyên cũng một mực không có người nghe.

Trong đêm tối yên tĩnh, tất cả cảm xúc đều bị phóng đại vô hạn.

Trong hành lang loẹt quẹt tiếng bước chân, bên ngoài có tiếng lá cây bị gió thu thổi, thậm chí trong phòng nghỉ ngơi còn có tiếng hít thở lẫn lộn.

Tất cả âm thanh đều vào trong tai Lâm Vụ.

Ồn ào huyên náo.

Cô rất muốn ngủ.

Cô tựa vào vai Lâm Nhiễm, từ từ nhắm mắt lại.

Lâm Nhiễm cảm thấy vai nặng, vững vàng ôm Lâm Vụ vào trong ngực.

Rốt cuộc A Lễ cũng nhỏ giọng nói: "Chị A Vụ ngủ thiếp đi."

"Ừm." Lâm Nhiễm đáp lại một tiếng.

Bàn tay Lâm Nhiễm ấm áp che lên mặt Lâm Vụ, che ánh sáng cho cô.

Một nữ cảnh sát quan tâm lấy chăn cho các cô, A Lễ cẩn thận đắp lên cho Lâm Vụ.

*

Sau khi đến, Lâm Diễm đến thẳng phòng nghỉ.

Vừa mở cửa ra, còn chưa kịp nói chuyện Lâm Nhiễm đã đã ra hiệu cho cậu im lặng.

Lâm Diễm thả nhẹ bước chân đi tới trước mặt Lâm Vụ, lúc này Lâm Vụ đã ngủ say nhưng trạng thái cũng không tốt, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Đưa bác sĩ gia đình tới phòng nghỉ khám cho Lâm Vụ với A Lễ.

Lâm Diễm với Lâm Nhiễm đi ra bắt đầu chính thức làm biên bản.

Mà nhóm trẻ kia đã lần lượt có người lớn tới đón.

Đầu tiên là đứa bé đến khai báo đầu tiên, khi tiếng còi báo động của cảnh sát vang lên, cậu ta cũng là người đầu tiên chạy sau khi đến cục cảnh sát thì khóc bù lu bù loa.

Bời vì chuyện gì cậu ta cũng không làm, cũng không có tạo thành tổn thương cho Lâm Nhiễm với Lâm Vụ, cho nên phụ huynh đưa 500 tệ là có thể đưa cậu ta đi.

Nhưng lúc đi lại trùng hợp gặp Lâm Diễm.

Vóc người Lâm Diễm vốn cao, bình thường lại hay tập thể dục, vẻ mặt hung ác nhìn qua cũng không dễ trêu, cậu chặn ở trước mặt đối phương, đầu đối phương cũng không dám ngẩng lên.

Một câu cậu cũng không nói, quá trình như vậy kéo dài đến 5 phút.

Đối phương sắp sợ đến phát khóc, hai chân không ngừng run lên, chỉ sợ Lâm Diễm đột nhiên ra tay.

Nhưng Lâm Diễm nhìn từ trên cao xuống vỗ vai cậu ta, trong lòng thầm nghĩ: "Về sau... cẩn thận một chút."

Trong quá trình đi làm ghi chép, Lâm Nhiễm với Lâm Diễm nói đơn giản chuyện đã xảy ra.

Cuối cùng quên luôn bộ phận bị đánh.

Lâm Diễm vẫn luôn nắm chặt tay thành nắm đấm.

Lâm Nhiễm rất phối hợp, ăn nói cũng rõ ràng, khi vào hẻm nhỏ tìm Lâm Vụ, điện thoại của cô còn ghi âm, cho nên sự việc sau đều có chứng cứ ghi âm.

Ở trong phòng bật đoạn ghi âm một lần, sắc mặt Lâm Diễm càng thêm khó coi.

Ngược lại Lâm Nhiễm lại vô cùng bình tĩnh nói những việc này.

Gần nửa giờ, ghi chép viết chằng chịt ba trang, Lâm Nhiễm nhìn lại một lần sau đó ký tên của mình.

Sau khi ra ngoài, Lâm Nhiễm hít một hơi thật sâu.

Cục cảnh sát không lớn, đi một vòng cũng có thể gặp những người kia.

Phương Nguyên với Yêu Nhi đang bị nhốt, những người khác đều ở bên ngoài tiếp thu giáo dục của cảnh sát, có phụ huynh kéo đứa nhỏ đến xin lỗi Lâm Nhiễm.

Sắc mặt Lâm Nhiễm cũng không hữu hảo, thậm chỉ chẳng thèm đáp lời với bọn họ.

Cuối cùng chỉ còn dư lại một đứa nhỏ ngồi ở đó.

Nghe nói tên là Tôn Dịch.

Trong trận giằng co vừa rồi, cậu ta vẫn luôn im lặng không lên tiếng đứng ở một bên.

Thậm chí lúc bị đánh tới, cậu ta cũng không nhúc nhích.

Lâm Nhiễm với Lâm Diễm đang đi vào tìm ngọn nguồn.

Bỗng nhiên cửa ra vào ồn ào, Lâm Nhiễm cỏn tưởng là phụ huynh Tôn Dịch đến, kết quả là một vụ án khác.

Lâm Nhiễm lười quản mà đi vào gặp Phương Nguyên.

Cậu ta vẫn là dáng vẻ cà lơ cà phất, dù lúc gặp Lâm Diễm cũng không thay đổi cái gì, trái lại càng thêm khiêu khích.

Thiếu chút Lâm Diễm đã đi lên đánh người, người ở cục cảnh sát với Lâm Nhiễm đều ngăn cậu.

Lâm Diễm trừng mắt nhìn Lâm Nhiễm: "Chị cũng giúp cậu ta sao?"

Lâm Nhiễm vỗ xuống tay cậu để trấn an: "Đây là cục cảnh sát.."

Lửa giận Lâm Diễm mới hơi giảm xuống.

Chú cảnh sát bên cạnh: "..."

Ban đầu là Lâm Nhiễm khuyên nhủ Lâm Diễm nhưng bộ dáng đáng chết của Phương Nguyên kia thành công chọc giận cậu một lần nữa.

Khóe môi cậu ta nhếch lên, trong mắt đều là khiêu khích.

"Dáng dấp bé gái đẹp như vậy. Đáng tiếc, là một đứa đần."

"Bảo cô bé cởi quần áo, cô bé liền cởi."

"Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, ai biết cô bé cho là thật..."

Lời còn chưa dứt, nắm đấm của Lâm Diễm đã vung lên.

Khi một quyền đánh lên sống mũi của cậu ta, máu lập tức chảy ồ ạt.

Chú cảnh sát không kịp phản ứng, Lâm Diễm đã tiếp tục cho cậu ta một quyền, lần này trực tiếp đấm lên xương sườn của cậu ta.

Lâm Nhiễm cũng không ngăn cản, trái lại tiến lên tát cho cậu ta một cái, cắn răng nghiến lợi mắng: "Miệng cậu thiếu đánh thế sao. "

Chú cảnh sát: "..."

Vây xem hai chị em điên cuồng đánh người, có muốn ngăn hay không?

Dựa vào đạo đức nghề nghiệp, chú cảnh sát tiến lên kéo Lâm Diễm ra.

Việc xảy ra ngắn ngủi trong nháy mắt, cậu xúc động muốn đánh Phương Nguyên.

Lâm Diễm với Lâm Nhiễm đứng đối diện với Phương Nguyên.

Chú cảnh sát không tình nguyện đưa mấy tờ giấy qua cho cậu ta, để cậu ta lau máu mũi.

Phương Nguyên cười với cảnh sát: "Chú, chú không quản à?"

"Bọn họ đánh người ở cục cảnh sát. Hơn nữa cháu còn là trẻ vị thành niên đấy."

Chủ cảnh sát: "..."

Thiếu đánh đến vậy sao?

Lâm Diễm liếc cậu ta một cái, bị chú cảnh sát kéo mạng ra khỏi phòng tạm giam.

Phương Nguyên ở bên trong dương dương tự đắc, mũi còn không ngừng chảy máu nhưng cậu ta trực tiếp gục xuống bàn không ngẩng đầu lên.

Lâm Nhiễm với Lâm Diễm đứng ở cửa, cảnh sát trung niên thở dài: "Hai người còn quá trẻ, gọi bố mẹ đến đây đi."

"Đánh nhau ở cục cảnh sát không phải chuyện nhỏ, người trong kia cũng không phải người lương thiện gì, chờ đồng nghiệp chú liên hệ với bố mẹ cậu ta, mấy cháu lại đến đây nói chuyện, đều là chuyện đánh nhau của trẻ con, không nhất thiết phải huyên náo quá mức."

Lâm Diễm ngồi một chỗ không lên tiếng, trong lòng nín một bụng lửa.

Điện thoại là Lâm Diễm gọi, ý của bản thân cô là không muốn làm phiền đến Lâm Kiếm Phong nên mới gọi Lâm Diễm tới đây, không nghĩ Lâm Diễm lại kích động như vậy, mà cô...

Được rồi, không nhắc tới nữa.

Gặp loại người như vậy, ai cũng phải kích động.

Cô dùng điện thoại của cục cảnh sát gọi, đầu tiên thư ký của Lâm Kiếm Phong nhận, nói Lâm Kiếm Phong còn đang có hội nghị xuyên quốc gia.

Lâm Nhiễm nghĩ chờ một lát rồi lại gọi lại thì Lâm Diễm trực tiếp cướp lấy điện thoại, giọng nói hung dữ nói một câu: "Bảo ông ấy tới."

Thư ký: "..."

Thư ký đưa điện thoại cho Lâm Kiếm Phong.

Ngữ điệu của Lâm Diễm vân không tốt như, cậu chỉ nói một câu, Lâm Kiếm Phong lập tức kết thúc hội nghị xuyên quốc gia của ông.

Lâm Diễm nói: "Hai con gái của bố bị bắt nạt."

*

Tài xế lái chiếc xe Lincoln bản dài, chạy trong màn đêm.

Lâm Kiếm Phong ngồi ở hàng ghế sau sắc mặt nặng nề, một lúc sau ông ông lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số đặc biệt.

Đối phương bắt máy thì Lâm Kiếm Phong lập tức lộ ra nụ cười xã giao: "Thị trưởng Vương, gần đây anh bận gì không?"

"À, chỗ này tôi không có việc gì, chỉ là ba đứa con nhà tôi gần đây không nghe lời, hơn nửa đêm mà còn đến cục cảnh sát làm ầm ĩ. Bình thường tôi dạy bảo bọn chúng, phải kiên định, cống hiến nhiều cho đất nước, không được chiếm dụng tài nguyên chung, càng không được tạo thêm phiền phức cho quốc gia.

"Sao có thể nghĩ bình thường bọn chúng đều cực kỳ ngoan ngoãn, bỗng nhiên hôm nay gọi điện thoại cho tôi, cả ba đứa đều vào, người bố như tôi đúng là không làm chức trách. Nhưng anh có thể xem, mấy đứa bé nhà tôi đang làm gì không?"

...

Lâm Kiếm Phong dốc sức ở trên thương trường nhiều năm, hàng năm không biết nộp bao nhiêu thuế cho quốc gia, cống hiến xuất sắc cho phát triển kinh tế của thành phố Ninh Giang, thậm chí có thể nói là yếu tố mấu chốt hồi phục kinh tế thành phố Ninh Giang, liên hệ mật thiết với mạch máu kinh tế Ninh Giang.

Có liên quan đến một số nhân vật trong giới chính trị.

Ngày thường Lâm Kiếm Phong nơm nớp lo sợ, nhưng thành phố Ninh Giang thiếu tiền, nhất định ông sẽ làm tốt vai trò của mình.

Chỉ trong năm ngoái cải tạo đường xã với trường học, tập đoàn nhà họ Lâm đóng góp 600 triệu, giảm đi nhiều áp lực lên nền của kinh tế chính phủ.

Lãnh đạo cấp cao đối với thương nhân kiểu này cũng sẽ ưu đãi đặc biệt, mỗi khi có chính sách gì mới nhất nhất định sẽ ưu tiên ông.

Hơn nữa là người ta gọi điện cầu cửa trên.

Thị trưởng Vương sau khi cúp điện thoại lập tức gọi điện thoại cho đội cảnh sát hình sự, hiểu sơ qua tình huống sau đó nói để Lâm Kiếm Phong một chút thể diện.

Người bên dưới nhận được mệnh lệnh, thái độ với Lâm Nhiễm với Lâm Diễm càng tốt thêm.

Mà Lâm Nhiễm với Lâm Diễm cũng không tiếp nhận tình cảm của bọn họ, hai người sánh vai ngồi trên ghế dài ở hành lang, lẳng lặng chờ Lâm Kiếm Phong tới.

Trong lúc đó không có ai lên tiếng.

Trên bàn tay Lâm Diễm có dính vết máu, trông rất đáng sợ.

Mà Lâm Nhiễm trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Trong chốc lát, cô nghe thấy tiếng ồn ào cách đó không xa.

Chính là một người trong nhóm đánh nhau với bọn họ, hình như là Tôn Dịch.

Mí mắt Lâm Nhiễm hơi ngước lên, chú ý mấy giây sau đó lại nhắm mắt nghe bọn họ ầm ĩ.

Cuộc cãi vã kéo dài khoảng mười phút, hai người anh em một người mắng đối phương là phần tử cặn bã, một người mắng đối phương là bệnh thần kinh.

Tóm lại, trong hành lang cục cảnh sát, Lâm Nhiễm nghe được chuyện phiếm của một gia đình.

Nói chung là, trước đó bố Tôn Dịch với vợ vừa mới sinh con trai thì chơi quy tắc ngầm với một nữ cấp dưới, về sau vợ cả mắc bệnh trầm cảm qua đời, nữ cấp dưới mang theo con trai tám tuổi thượng vị, địa vị ở gia đình càng thêm vững chắc.

Nhưng con trai vợ cả không được coi trọng, quan hệ trong nhà vô cùng huyên náo, ầm ĩ, cũng học đến lớp mười hai, kết quả thời gian trước bỏ nhà ra đi, không đến trường học, không qua thời gian bao lâu hai anh em lại gặp nhau ở cục cảnh sát.

Một người là trộm túi tiền của bà lão.

Không đúng, là bởi vì dám làm việc nghĩa, muốn giúp bà lão bắt trộm, kết quả lại bị người ta tưởng nhầm là trộm bắt vào đây, tham gia quá trình sửa sai dài dòng mới giúp minh oan thanh danh của chính mình; một là bởi vì đánh nhau dâm loạn nữ sinh cùng trường mà bị bắt vào đây.

Như vậy gặp mặt chắc hẳn rất lúng túng.

Nhưng hai người trong cuộc coi hành lang như chợ bán thức ăn, kể các loại chuyện cũ, vừa ám chỉ lẫn nhau, cũng làm cho người khác từ trong lời nói của bọn họ nghe hiểu toàn bộ chuyện xưa.

Lâm Nhiễm vô ý nghe được việc nhà người khác.

Nhưng trước mắt chuyện này có liên quan tới cô, cho dù người đàn ông kia đứng ở đó không động thử, từ góc độ khác mà nói cậu ta vẫn là tòng phạm.

Cho dù pháp luận không nhận, chỉ có thể từ góc độ đạo đức khiển trách cậu ta hoặc dùng một chút phương pháp cá nhân khiến cậu ta biết sai.

Lâm Nhiễm cảm thấy nghe một chút vẫn rất cần thiết.

Mà sau khi bọn họ ầm ĩ xong, người anh trai kia đi về chỗ bọ họ.

Cậu ấy hắng giọng một cái, đầu tiên chào hỏi Lâm Diễm trước: "Hello, em trai."

"Cậu chính là anh trai của cô bé kia đi, tôi nói xin lỗi với cậu. Đứa bé bên kia, tâm nó không xấu, chỉ là não không tốt lắm."

"Anh có bệnh à!" Ở phía xa truyền đến tiếng gầm thét: "Tôn Tiếu, anh ở biển à? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm."

Trong nháy mắt Lâm Nhiễm mở mắt ra.

Cuối cùng cô thấy rõ người tới đây.

Tôn Tiếu.

Học sinh cấp ba bỏ nhà đi.

Mười tám tuổi, cao gần 1m80, còn có tướng mạo độc nhất vô nhị.

Lâm Nhiễm đối mặt với cậu ấy, Tôn Tiếu có hơi luống cuống phất tay với cô: "Chị gái xinh đẹp, chào chị."

Lâm Nhiễm thấp giọng đáp lời.

Tôi Tiêu cũng không biết làm sao để tiếp tục câu chuyện, cậu ấy đứng một lát, Tôn Dịch cũng chạy tới, kéo cậu ấy về sao, mắt thấy hai anh em muốn đánh nhau, Lâm Nhiễm hừ lạnh một tiếng: "Muốn đánh nhau thì cút qua một bên, đừng ở trước mặt làm chướng mắt chúng tôi."

Tôn Dịch trợn to mắt: "Mày nói chuyện thế nào!"

Tôn Tiếu lập tức tát một cái lên trên đầu cậu ta: "Mày nói chuyện như thế nào!"

"Chết cũng không hối cải đúng không?" Tôn Tiếu tức giận nói: "Có tin hôm nay tao đánh chết mày không?"

"Có bản lĩnh thì đánh chết tao đi."

Hai người anh em lại tiếp tục cuộc nói chuyện trước đi.

Dù sao vòng tới vòng lui cũng không học được thế nào là trao đổi bình thường.

Lâm Nhiễm cũng không có hứng thú với cuộc đối thoại như vậy, cho dù cậu ấy là Tôn Tiếu.

Nhưng Tôn Tiếu lại không đánh cậu ta, thậm chí còn không tiếp tục gào thét.

Mà đứng tại chỗ đứng nhìn cậu ta, sau đó hít vào một hơi thật sâu, đặc biệt thật lòng hỏi: "Em cảm thấy mình không làm sai sao?"

Tôn Dịch không lên tiếng.

Tôn Tiếu: "Hôm nay em suýt chút nữa đã làm hỏng một cô gái."

Tôm Dịch vẫn không nói chuyện.

Tôn Tiếu: "Chẳng lẽ còn không biết mình sai sao?"

Bỗng nhiên Tôn Dịch rống to: "Vậy tôi liền lấy cái mạng này bồi cho anh!"

Vừa dứt lời, vung một quyền đấm lên mặt của cậu ta.

Mà nắm đấm của Tôn Tiếu cồn đang lơ lửng, chưa kịp đánh.

Là Lâm Diễm đánh người.

Cậu dùng một cú đấm đánh ngã người, sau đó nhấn người trên đất lại đấm một cú đấm khác, đấm tới tấp.

Tôn Dịch truyền đến tiếng kêu rên.

Tôn Tiếu đứng ở đằng kia nhất thời không biết làm sao.

Ban đầu muốn đi lên ngăn nhưng cậu ấy đi lên một bước lại lùi lại, đồng thời thu hồi nắm đấm.

Ngược lại Lâm Nhiễm đứng lên khuyên: "Lâm Diễm, vừa vừa thôi. "

Tôn Tiếu ở bên cạnh nói: "Không có chuyện gì, chị gái xinh đẹp, để tiểu tử này nhớ thật lâu."

Lâm Nhiễm không hề liếc mắt nhìn cậu ấy, hừ nhẹ một tiếng: "Tôi sợ tay em trai tôi bị thương."

Tôn Tiếu: "..."

Cuối cùng trận này bị cảnh sát kéo ra.

Sau đó không lâu bố mẹ Tôn Dịch đều tới, mà lúc bọn họ tới, như một cách thần kỳ Tôn Tiếu đã không thấy tăm hơi.

Cho đến khi bố mẹ Tôn Dịch đón Tôn Dịch đi, Tôn Tiếu mới xuất hiện.

Cậu ấy như đã quen từ lâu ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhiễm, nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Chị gái xinh đẹp, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Thậm chí cậu ấy còn không nhìn một nhà Tôn Dịch rời đi.

Lâm Nhiễm không biết nên đồng tình với cậu ấy hay hận cậu ấy.

Cô lườm một cái: "Trông thấy mỹ nữ, cậu đều nhìn quen mắt."

Tôn Tiếu cười ha hả: "Vậy cũng phải xem là mỹ nữ cấp bậc gì."

"Cậu với em trai rất thân?" Lâm Nhiễm hỏi.

Tôn Tiếu lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Coi như được đi."

Lâm Nhiễm không có đáp lời cậu ấy.

Tôn Tiếu ngồi một mình trên ghế một lúc, Lâm Diễm hỏi cậu ấy: "Cậu không đi à?"

Tôn Tiếu: "Không có chỗ để đi, chỗ này còn rất ấm áp."

"Vậy sao anh không làm một ít chuyện phạm pháp vào đây, còn có thể ở đây vài tháng." Lâm Diễm nói.

Tôn Tiếu im lặng mấy giây.

"Được rồi, không làm được chuyện này."

Nghĩ đến Từ Tư Niên, Lâm Nhiễm lấy điện thoại di động mở QR của Wechat, đưa tới trước mặt Tôn Tiếu: "Thêm tôi."

"Làm gì?" Tôn Tiếu lui về sau một bước: "Chị gái xinh đẹp muốn làm chút gì đó với tôi sao?"

"Ít nói nhảm." Lâm Nhiễm lườm cậu ấy một cái.

Lúc này Tôn Tiếu mới bớt phóng túng đi một chút.

Cậu ấy ngoan ngoãn thêm Wechat của Lâm Nhiễm, sau đó gửi tin nhắn đầu tiên cho cô là: Chào chị Lâm Nhiễm.

Hai giây sau, thu hồi.

Bên này Lâm Nhiễm thấy đối phương đang nhắn tin.

Mấy giây sao, Tôn Tiếu gửi một biểu tượng cảm xúc quỳ xuống.

- -có lẽ tôi nên gọi là chị dâu?

Lâm Nhiễm:...Biết tôi sao?

Tôn Tiếu: May mắn từng nhìn thấy trong video của Từ Tư Niên.

Lâm Nhiễm:...Vậy trước đó cậu đang giả vờ cái gì?

Tôn Tiếu: Mọi người đều có khó khăn.JPG

Tôn Tiếu đứng dậy dự định rời cục cảnh sát.

Lâm Nhiễm đưa cho cậu ấy danh thiếp của Chu Nghiệp, bảo cậu ấy liên hệ với Chu Nghiệp, sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu ấy, cũng sắp xếp trường học với nơi làm việc.

Tôn Tiếu: Không giận tôi sao?

Lâm Nhiễm: Người làm sai là Tôn Dịch, không phải là Tôn Tiếu.

Tôn Tiếu: Tốt xấu gì coi như cũng có quan hệ máu mủ.

Lâm Nhiễm: Vậy cậu bán thân cho Nhiên Tinh để trả đi.

Tôn Tiếu: Cũng không phải không được.

Lâm Nhiễm lười cùng cậu ấy cãi nhau, tắt điện thoại chợp mắt một lát.

Phòng nghỉ cách đó không xa bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc, cực kỳ giống tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Lâm Nhiễm với Lâm Diễm đồng thời liếc nhau một cái, trong ánh mắt của đối phương nhìn thấu một đáp án: Lâm Vụ đang khóc.

Hai người đứng dậy vội vội vàng vàng chạy về phía phòng nghỉ, Tôn Tiếu cũng theo sát phía sau.

Lúc bọn họ còn chưa chạy đến chỗ phòng nghỉ, Lâm Vụ đã chạy ra từ phòng nghỉ, tiếng khóc cũng im bặt.

Cô đứng ở chỗ cửa phòng nghỉ, nhắm mắt lại, bên cạnh là A Lễ nhỏ bé.

Nước mắt từ trong mắt cô chảy xuống.

Bước chân cô chưa ngừng, đi tới phía trước.

Vòng qua Lâm Diễm với Lâm Nhiễm, đi tới trước người Tôn Tiếu, đầu khẽ đảo về phía trước.

Tôn Tiếu đột ngột không kịp chuẩn bị đỡ cô, gần như theo bản năng ôm một cái.

Mọi người: "???"

Tôn Tiếu: "..."

Tình huống này là thế nào?

Lâm Vụ không đến một phút lại ngủ thiếp đi.

Chính là đứng ngủ.

Bác sĩ gia đình nói, tình huống Lâm Vụ như thế này sẽ theo bản năng tìm vật đem lại cảm giác an toàn cho cô.

Lâm Diễm liền dùng ánh mắt có thể giết người nhìn chằm chằm Tôn Tiếu, Tôn Tiếu một mặt vô tội nhìn lại, cậu ấy cũng rất mơ hồ đó!

Cuối cùng, Tôn Tiếu mò từ trong ra một cái túi thơm.

Mang theo tác dụng an thần.

Là lúc cậu ấy giúp người làm niềm vui, bà lão cho cậu ấy.

Cậu ấy ngồi xổm xuống để túi thơm ở bên cạnh gối của Lâm Vụ.

Lâm Vụ quay sang bên cạnh cậu ấy, cách cậu ấy trong gang tấc, cậu ấy có thể thấy từng lỗ chân lông trên mặt của Lâm Vụ, thậm chí hơi thở nhẹ nhàng của cô đều rơi trên mặt cậu ấy.

Động tác Tôn Tiếu dừng lại, cả người đều dừng ở chỗ đó.

Cuối cùng Lâm Diễm đập vai cậu ấy mới ra khỏi trạng thái xuất thần.

Lại nhìn Lâm Vụ, dù sao cậu ấy luôn có một chút tình cảm không thể giải thích.

Liên quan tới cái ôm đều khắc sâu trong ký ức.

*

Lâm Kiếm Phong đến rất nhanh.

Trước tiên ông đến phòng nghỉ nhìn Lâm Vụ, sau đó đi phòng tạm giam gặp Phương Nguyên.

Phương Nguyên tâm lớn, đã ngủ qua một giấc, lúc Lâm Kiếm Phong đi vào cậu ta vừa mới tỉnh lại, chậm rãi xoay người cười khiêu khích chào hỏi với Lâm Kiếm Phong: "Chào chú."

Lâm Kiếm Phong híp híp mắt: "Cháu là con nhà ai?"

Phương Nguyên nâng cằm, giọng thiếu đánh: "Không phải chú cảnh sát đã tra rõ rồi sao, chú thần thông quảng đại còn không biết."

Lâm Kiếm Phong liên tục nhìn chằm chằm cậu ta, không lên tiếng.

"Tôi đợi ở đây lâu như vậy cũng nên thả ra rồi, Hay là nói không định tội nên nhốt mình tôi."

"Vậy thì không đúng. Tôi có thể ăn vỡ bụng mà chẳng thiếu nợ, chị gái kia, ầy, hoàn hảo không hao tổn đứng ở kia, tôi thì bị nhốt ở đây thẩm tra, có hơi quá đáng đi."

"Lại nói cái đồ ngốc kia, cô ta..."

Lời còn chưa nói hết.

Đột nhiên Lâm Kiếm Phong quăng cho cậu ta một cái bạt tai không kịp chuẩn bị, đánh cho mặt cậu ta lệch sang một bên.

Lực quá lớn, cậu ta lại chảy máu mũi.

Cảnh sát đứng ở một bên: "..."

Ngăn hay là không ngăn đây?

"Ông Lâm." Cảnh sát nói: "Chúng tôi có thể hiểu được ông ông yêu con gái mình nhưng đây là cục cảnh sát, hy vọng ông không đánh nhau ở chỗ này."

Nghĩa bóng: Có thể đi chỗ khác đấy!

Lâm Kiếm Phong vẩy vẩy tay, khinh bỉ liếc nhìn Phương Nguyên: "Vừa rồi có con muỗi không ngừng kêu làm phiền, không nhịn được vỗ một cái, kết quả còn chưa đánh chết."

Cảnh sát: "..."

Cao thủ nội hàm.

Sau khi Lâm Kiếm Phong ra khỏi cửa, thư ký đưa tư liệu của Phương Nguyên tới.

Chỉ nhìn thoáng qua, Lâm Kiếm Phong để bọn họ mang Lâm Vụ rời đi.

Còn lại một chút việc vặt, Lâm Kiếm Phong ở lại cục cảnh sát xử lý nhưng Lâm Diễm với Lâm Nhiễm một mực chờ Lâm Kiếm Phong ra.

Lâm Kiếm Phong đi ra còn cùng cảnh sát bắt tay, chỉ là sau khi quay lưng thì sắc mặt liền thay đổi.

Lâm Diễm đi theo Lâm Kiếm Phong đã nhìn thấy việc này tương đối nhiều, cậu hỏi đầu tiên: "Bối cảnh là gì?"

"Quân đội." Môi mỏng Lâm Kiếm Phong nhếch lên, liếc nhìn Lâm Nhiễm: "Bà con xa của Triệu Tam Duy."

"Chính là dựa vào bên Triệu Tam Duy."

Lâm Nhiễm sửng sốt hai giây mới nhớ tới, Triệu Tam Duy chính là bố Triệu Trác Thành.

Không trách tên kia không sợ hãi.

Hóa ra phía sau có bối cảnh lớn.

"Mẹ nó." Lâm Nhiễm không nhịn được mắng một câu: "Vậy chẳng lẽ cứ như vậy?"

Lâm Kiếm Phong trầm mặc rất lâu, giọng nói lành lạnh: "Đương nhiên là không."

"Vậy phải làm sao?" Lâm Nhiễm hỏi.

Đêm lạnh như nước.

Giọng nói Lâm Kiếm Phong khuếch tán trong gió, kiên định như núi: "Bố sẽ giải quyết."

"Là con gái của Lâm Kiếm Phong, không phải ai cũng có thể bắt nạt."

Vào đúng lúc này, Lâm Nhiễm nhìn về phía ánh mắt của Lâm Kiếm Phong.

Bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của tình thân.

Cho dù có bao nhiêu khó khăn, luôn có người ở xa che chờ bạn, vì bạn mà chống lên một bên trời.

Lâm Diễm đưa lâm Nhiễm với A Lễ về nhà.

Lâm Diễm nhìn qua kính chiếu hậu, nhỏ giọng nói: "Người nhà nó còn chưa trở lại?"

"Sớm thôi." Lâm Nhiễm nói: "Qua một thời gian ngắn đi."

Sắn đến nhà thì Lâm Diễm ôm lấy A Lễ đang ngủ lên tầng.

Trong lúc đó ánh mắt Lâm Diễm nhìn chằm chằm thân người Lâm Nhiễm, cuối cùng không nhìn được hỏi: "Chị không bị thương chứ?"

Lâm Nhiễm lắc đầu: "Không có chuyện gì lớn."

Lâm Diễm không tiếp tục hỏi nữa.

Sau khi để A Lễ xuống, cậu chủ động rời đi.

Cuối cùng trong phòng yên tĩnh như cũ.

Lâm Nhiễm cô quắp nằm trên sofa, cảm giác như não muốn nổ.

Cô không kịp rửa mặt, nằm ở đó cảm giác mê màn, giống như mơ một giấc mơ.

Nhưng lại không phải mơ.

Đó là cô trong một thế giới khác.

Hôm sinh nhật mười tám tuổi ấy, cô ở trong phòng làm việc suýt chút nữa bị ông chủ xâm hại.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên bụng phệ, ông ta nói, chỉ cần Lâm Nhiễm ngủ một đêm với ông ta, tiền bạc địa vị đều có.

Nhưng thật ra ông chủ cũng chỉ mở ba chuỗi siêu thị ở thành phố đó mà thôi.

Lâm Nhiễm dùng hết sức tránh thoát.

Cô chạy một đường về nhà, cuối cùng trở về tắm rất lâu.

Sau đó ngủ nằm mơ, trong mơ xuất hiện Từ Tư Niên.

Anh ngồi giữa ánh sáng mờ ảo, phía dưới là tấm thảm trắng tinh, ngón tay thon dài của anh lưu luyến ở trên đàn dương cầm, gảy một bài hát chữa lành "My Soul".

Ban đầu cô muốn chết, cuối cùng lại buông bỏ.

Cô nghỉ việc lập nghiệp, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt hơn.

Tất cả những thứ này, đều bắt nguồn từ một người tên Từ Tư Niên.

Trong lúc vô tình, nước mắt cô rơi xuống.

Cô mệt mỏi quá.

Dường như chỉ một giây sau, bỗng nhiên cô cảm thấy cánh tay mát lạnh, cô cau mày không tình nguyện mở mở mắt ra, giữa ánh sáng mờ ảo, nương theo tia ánh sáng mặt trời đầu tiên, cô nhìn thấy Từ Tư Niên.

Lâm Nhiễm khịt khịt mũi, lầu bàu nói: "Suy nghĩ cái gì thì mơ cái đó."

"Cuối cùng trong giấc mơ tôi cũng nhìn thấy anh rồi."

Nói cô giang hai tay ôm lấy người đang tới, cằm tựa lên vai của đối phương, giọng nói hồn nhiên chưa tỉnh: "Từ Tư Niên."

"Tôi nghĩ đến anh." Trong giọng nói của cô chứa vài phần oan ức: "Tôi cố gắng tìm anh như vậy, vì sao anh không giống như tưởng tượng của tôi."

Trong phòng trở nên yên lặng.

Chỉ có tiếng hít thở của hai người, quấn quýt lấy nhau.

Lâm Nhiễm cố gắng chống mình, hai tay của cô ôm mặt Từ Tư Niêm, cảm giác không tệ lắm, cô nhẹ nhàng nhéo một cái sau đó híp híp mắt, dáng vẻ muốn khóc.

"Từ Tư Niên." Lâm Nhiễm áp trán mình lên trán anh, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn hôn ann."

"Cho dù là trong mơ..."

Lời còn chưa nói hết, cô đã trực tiếp hôn lên môi Từ Tư Niên.