Dùng Tiền Của Chồng Trước Giúp Tình Địch Của Anh Ta HOT Lên

Chương 38



Cảm giác ấm áp ở trong giấc mơ dường như cũng vô cùng chân thật. Khi Lâm Nhiễm nghiêng người về phía trước thì đối phương đã nhân dịp ôm lấy lưng cô. Nụ hôn này kéo dài trong ba phút nhưng vẫn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng mà thôi. Khi cô muốn lùi lại thì đối phương lại kéo cô vào lòng ôm chặt thêm một chút.

Sau đó, Lâm Nhiễm nghiêng mình nằm trên ghế sofa, những ngón tay thon dài khẽ miết nhẹ lên đôi môi mềm mại của anh, phác họa lại chân thật đường nét trên môi anh.

Lâm Nhiễm khẽ cười: "Thực sự giấc mơ đó rất đẹp."

Cô đưa tay ra, tự vuốt ve những ngón tay của mình. Giữa ánh sáng mờ ảo, không biết tại sao mà đối phương cũng bắt chước theo động tác của cô mà đưa tay ra, lại còn dựa vào những khe hở trên bàn tay cô mà lấp đầy vào. Mười ngón tay cứ thế đan chặt lại với nhau, Lâm Nhiễm hài lòng mà nhắm mắt lại.

...

Từ Tư Niên nhìn hai bàn tay đang đan chặt nhau mà nói không nên lời, vẫn bị mắc kẹt trong cảm xúc lúc nãy chẳng tài nào có thể thoát ra nổi. Còn Lâm Nhiễm thì lại chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa. Hàng lông mi cong vút của cô khẽ lay động nhưng đôi mắt thì vẫn nhắm nghiền. Cả căn phòng đều vang lên nhịp thở đều đều của cô, từng chút từng chút một gõ nhẹ vào tiềm thức của Từ Tư Niên.

Anh nghe được tiếng lòng của mình.

Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch...

Cô tưởng như bản thân mình vừa mới trải qua một giấc mơ. Nhưng Từ Tư Niên lại vô cùng tỉnh táo, cái gì cũng rõ, cái gì cũng biết. Anh ngồi trên thảm, bóng dáng cao lớn ấy che khuất đi hết tất cả ánh sáng trước tầm mắt của Lâm Nhiễm trong khi bàn tay của hai người vẫn còn đang nắm chặt.

Một lúc lâu sau, Từ Tư Niên bỗng nhiên nhếch khóe miệng lên, bất đắc dĩ mà bật cười: "Này em..."

Sao lại thành ra như vậy cơ chứ?

Từ Tư Niên dùng tay còn lại đặt lên trán của Lâm Nhiễm mà cảm nhận, đúng là cô ấy đang sốt nhẹ khiến cho đôi môi của cô ấy vô cùng hồng hào. Hơn nữa, ngay cả khi đang chìm vào giấc mộng mà lông mày, giống như là giấc mơ đẹp đẽ vừa rồi cũng chẳng thể nào làm cô vui vẻ được. Khi lần nữa nhắm mắt lại thì một lần nữa lại gặp phải cơn ác mộng khác.

Từ Tư Niên ngồi trên nền đất thêm một lúc, đợi cho đến khi tay của cô đã buông lỏng thì mới đứng dậy. Anh tìm thấy trong tủ thuốc một vỉ hạ sốt, sau đó vào bếp đun nước, còn cẩn thận thử nhiệt độ cho vừa phải lúc này mới ngồi xuống sofa cho Lâm Nhiễm uống thuốc.

Anh cố gắng gọi cô vài lần nhưng cô vẫn không chịu tỉnh dậy nên anh đành bỏ thuốc xuống mà đi chuẩn bị một chiếc khăn ấm để hạ sốt cho cô bằng cách thủ công. Sau một tiếng đồng hồ thì cuối cùng sắc mặt của Lâm Nhiễm cũng đã tốt hơn được vài phần.

Những tia nắng sớm rọi vào phòng khách, Từ Tư Niên nằm sấp trên ghế sofa chầm chậm nhắm mắt lại.

...

Cảm giác cứ như đã kéo dài cả một thế kỉ vậy.

Môi lần mơ thấy những điều đẹp đẽ rồi lại bị xen lẫn bởi ác mộng đối với Lâm Nhiễm mà nói thì đều là những lần sợ tới kinh hồn bạt vía.

Có khả năng là cô lại bị nhiễm bệnh lại, Lâm Nhiễm đương nhiên là cơ thể của mình như thế nào nữa, sau khi đầu óc cô tỉnh táo một chút thì lại chẳng buồn mở mắt ra, đây có lẽ là dấu hiệu cho một trận ốm nặng.

Nếu như cô đi ngủ kèm theo những cơn ác mộng miên man thì đó chắc hẳn là một trận sốt. Trong lúc mê man, cô đưa tay sờ vào trán mình nhưng chẳng có cảm giác gì.

Một vài giây sau, cô mới chầm chậm mở mắt ra. Bên ngoài bầu trời đã sẩm tối, nhưng ánh đèn đường vẫn sáng như cũ, những ánh sáng màu sắc đan xen lẫn lộn vào nhau khiến cho Lâm Nhiễm cảm thấy chẳng chân thật chút nào. Cô cố gắng ngồi dậy nhưng quả thực là cơ thể chẳng còn chút sức lực nào cả. Lâm Nhiễm thở ra một hơi nặng nề trong căn phòng tối tăm, dạ dày cô cũng đang trống rỗng.

Cô thấy trạng thái của bản thân đang chạm đến giới hạn rồi, cô chạm lên trên người mình thì phát hiện ra có một chiếc chăn thì không khỏi cảm thán.

"A Lễ thật hiểu chuyện."

A Lễ.

Khi mà hai từ ấy hiện lên trong đại não thì Lâm Nhiễm cũng cảm thấy bối rối một chút, bởi vì hôm nay là thứ hai và A Lễ phải đi học. Cô ngủ lâu như vậy không chỉ khiến cho A Lễ phải đi học muộn mà có khi tên tiểu tử đó còn chưa được ăn cơm nữa.

Cô đói đến mức cảm tưởng như trong dạ dày của mình đang có một con quỷ tham ăn vậy, cũng không biết A Lễ phải chịu đựng thế nào nữa.

Cô lật đật ngồi dậy rồi đi tới mở điện, trong khoảnh khắc ánh đèn sáng lên thì cánh cửa cũng bị mở bật ra. Một cậu bé cẩn thận bước vào, trước tiên thò đầu vào đi một vòng quanh phòng, khi chạm mắt với Lâm Nhiễm thì đứng hình mất một giây.

Sau đó giống như cơn gió mà chạy vèo tới chỗ cô, ôm chặt lấy đùi của Lâm Nhiễm.

"Chị dâu." Giọng nói của A Lễ vang lên vô cùng trong trẻo.

Lâm Nhiễm bị cậu bé đụng trúng thì suýt nữa té ngã, may mà vẫn lấy lại được cân bằng.

"Cẩn thận một chút." Một giọng nam truyền đến, sau đó thì cánh cửa cũng được đóng lại.

Lâm Nhiễm sững sờ: "Anh... Anh... Anh tại sao lại..."

A Lễ ngẩng đầu lên, bộ dạng cứ như muốn được khen thưởng: "Là em gọi anh hai về đó."

Lâm Nhiễm: "..."

"Chị dâu, tối hôm qua chị phát sốt đấy." A Lễ nói: "Em thấy tình hình có vẻ không ổn nên đã gọi điện cho anh hai."

Lâm Nhiễm: "Ồ."

Giọng điệu của cô nói cho có lệ, giống như một cỗ máy vô cảm vậy.

"Sáng nay anh hai đã về." A Lễ nói: "Bởi vì lo lắng cho chị mà tối qua anh ấy chẳng ngủ được chút nào đâu."

Lâm Nhiễm: "Ồ."

Từ Tư Niên một tay xách đồ ăn, một tay túm cổ áo A Lễ: "Đi làm bài tập đi."

A Lễ lắc lắc đầu một cái rồi quay lại, tủi hờn nhìn anh hai trả lời: "Em muốn xem chị dâu đã ổn hơn chưa thôi mà."

"Tốt hơn nhiều lắm rồi." Lâm Nhiễm nói vọng ra ngoài: "Rất ổn rồi, em về nhà học bài đi."

A Lễ bĩu môi, không cam tâm đáp: "Vâng ạ."

Cậu không nỡ mà quay đầu đi về phòng của mình. Cậu đã đi vào trong rồi nhưng vài giây ngay sau đó lại thò đầu ra, bí ẩn nói: "Em thấy thật là xấu hổ!"

Sau đó lại lạch cạch mà đóng cửa lại, cậu còn làm như sợ bị ai đuổi theo đánh mà cẩn thận khóa cửa lại.

Lâm Nhiễm ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu óc như tự động tăt nguồn vậy. Một lúc sau, não cô được khởi động lại, trí nhớ cũng dần dần hồi phục, những hình ảnh từ giấc mơ tối qua cũng vì thế mà trở nên rõ ràng hơn.

Vừa mới ngẩng đầu lên thì cô lại bắt gặp ánh mắt của Từ Tư Niên. Đôi mắt trong trẻo, anh còn lơ đễnh mà liếm môi một cái, đôi môi sáng bóng mềm mịn còn mang theo chút hơi nước.

Bức tranh kí ức của Lâm Nhiễm đã được hoàn thành. Tứ chi của cô cứng ngắc, lấy tay ôm lấy đầu mình rồi tiến lên phía trước.

"Đều là giả, tất cả đều là giả, tôi đang nằm mơ, tôi đang nằm mơ..." Cô vừa đi vừa lảm bẩm, dáng vẻ này thật sự rất giống như đang bị thôi miên vậy.

Khi cô muốn lướt qua Từ Tư Niên thì trong nháy mắt anh đã vươn cánh tay ra chặn cô lại. Cánh tay vừa khéo đặt ở eo cô, Lâm Nhiễm theo bản năng đứng lại đưa mắt nhìn anh.

"Giả đấy." Từ Tư Niên nói: "Là cô đang mơ thôi."

Lâm Nhiễm: "..."

Để trấn an cô, Từ Tư Niên còn cẩn thận bồi thêm một câu: "Cô không hôn tôi đâu, nằm mơ cả đấy."

Lâm Nhiễm: "???"

Từ Tư Niên: "Ăn cơm rồi uống thuốc đi."

Lâm Nhiễm: "Ờ."

Từ Tư Niên đem theo một túi thức ăn lớn đi vào trong phòng bếp. Lâm Nhiễm ở phía sau lưng anh nói: "A Lễ bảo nhìn thấy chuyện xấu hổ là chuyện gì vậy?"

Từ Từ Niên dừng bước, quay người lại dùng thái độ vô cùng kiên định mà đáp: "Là do em ấy tự tưởng tượng ra thôi."

Lâm Nhiễm: "..."

Bộ dạng ăn nói qua loa lấp liếm ấy của anh thật sự là vừa buồn cười mà lại vừa chua xót.

...

Bữa ăn này đúng là khó xử hơn bình thường, thỉnh thoảng Lâm Nhiễm sẽ liếc mắt nhìn Từ Tư Niên một cái mà lại thật trùng hợp rằng mỗi khi cô định thu lại ánh mắt ấy thì đều bị Từ Tư Niên phát hiện. Sau đó, Từ Tư Niên sẽ gắp thức ăn cho cô. Các món ăn của bữa tối đều nhẹ nhàng, ít đường, ít dầu và ít muối. Nên khi Lâm Nhiễm ăn vào chẳng thể cảm nhận được mùi vị gì cả.

Ánh mắt của A Lễ thì luôn xoay tròn giữa hai người khiến cho Lâm Nhiễm luôn nghĩ đến những tình huống không mấy tốt đẹp.

Ăn cơm xong, Từ Tư Niên vào bếp rửa bát đũa, A Lễ thì quay trở về phòng học bài, còn Lâm Nhiễm cứ ngẩn ngơ một mình ngồi trên ghế sofa.

Một lát sau, Từ Tư Niên đem đến cho cô ly nước ấm, sau đó lấy thuốc ra đặt trên bàn trà trước mặt cô, nói: "Uống hết."

Lâm Nhiễm: "Ồ."

Tiếng nói trong bếp đứt quãng, Lâm Nhiễm uống thuốc xong thì cầm ly nước và tiếp tục ngẩn người. Cũng chẳng biết là đang nghĩ cái gì nữa, chỉ là không thể dừng việc suy nghĩ này lại được.

Cuối cùng, sau tất cả mọi thứ đều được khép lại bằng nụ hôn đó. Trong hoàn cảnh ánh sáng mờ mờ ảo ảo ấy, nụ hôn của hai người giao hoan nhau cứ như cá với nước.

Từ Tư Niên dọn dẹp xong toàn bộ mọi thứ thì mới đi ra, ngược lại với Lâm Nhiễm thì anh lại tỏ ra vô cùng bình thường. Cũng chẳng nói gì nhiều cả, trên mặt cũng không để lộ bất cứ biểu cảm nào khác lạ.

Anh đứng ở phía sau, khẽ vỗ nhẹ vào sofa rồi nhẹ nhàng hỏi: "Còn uống nước không đó?"

Lúc này, Lâm Nhiễm mới thoát ra được khỏi suy nghĩ rối ren của mình. Cô xoay đầu lại, chẳng kịp chuẩn bị gì đã bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh. Cô liếm liếm môi, không tự chủ được mà siết chặt chiếc cốc trong tay thêm một chút: "Uống... Uống không?"

Từ Tư Niên: "..."

Ngũ quan trên mặt Lâm Nhiễm đều nhăn hết cả lại, chẳng thể nói thêm gì được với bản thân nữa rồi.

Cô ấy đang nói cái quỷ gì vậy?

Từ Tư Niên đưa tay về phía cô: "Đưa cái cốc đây."

Lâm Nhiễm cũng nghe theo mà đưa cốc ra cho anh, Từ Tư Niên lại bỏ đi, Lâm Nhiễm ngồi tại chỗ mà cả người cứng ngắc cả lại. Cô tìm điện thoại của mình, trong lòng vốn định chia sẻ cho ai đó một chút thông tin về tình trạng khó khăn hiện tại của bản thân. Nhưng mà lại phát hiện ra rằng chẳng biết phải tìm ai để chia sẻ...

Vì vậy cô lại lặng lẽ tắt điện thoại, cùng lúc đó thì có thêm một cốc nước ấm khác được đưa tới. Xuất hiện bầu không khí im lặng đầy lúng túng trong phòng khách. Một lúc lâu sau, bỗng nhiên cả Từ Tư Niên và Lâm Nhiễm đều đồng loạt lên tiếng.

"Cô..."

"Tôi..."

Lâm Nhiễm bất đắc dĩ đỡ lấy trán của mình, không chịu được mà chửi một câu: "Quê thật chứ."

Từ Tư Niên không tỏ ra thái độ gì với cô, mà còn đem chuyện mình muốn nói ra để bàn luận tiếp: "Tối nay tôi sẽ rời đi."

Trong lòng Lâm Nhiễm có chút hồi hộp, ngây ngốc hỏi lại: "Mấy giờ anh đi?"

"Hai rưỡi sáng." Hai tay của Từ Tư Niên đan chéo trước người, tư thế vô cùng thoải mái: "Đoàn làm phim cũng không dễ xin nghỉ đâu."

Lâm Nhiêm à một tiếng, ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp: "Hôm qua mấy giờ anh về vậy?"

Từ Tư Niên khẽ nhíu mày, anh bắt đầu suy nghĩ.

"Muốn nghe sự thật chứ?" Từ Tư Niên hỏi.

Lâm Nhiễm: "..."

Cô lúng túng cười một tiếng: "Đương nhiên rồi."

"Sáng nay đến nhà lúc năm rưỡi." Từ Tư Niên nói.

Lâm Nhiễm: "..."

Ờm, những lời nói này cũng thực tế quá rồi.

Cô ấy quả thật là không phải nằm mơ.

Bầu không khí trong phòng vốn đã lúng túng nay còn trở nên tồi tệ hơn.

"Không cần xấu hổ đâu." Giọng nói trầm ấm của Từ Tư Niên bỗng nhiên vang lên.

Lâm Nhiễm: "Hả?"

Từ Tư Niên: "Cô không hôn tôi."

Lâm Nhiễm: "..."

Làm ơn đừng nói thêm gì nữa! Cô vẫn còn cần mặt mũi lắm!

Từ Tư Niên nhìn cô nghiêm túc nói: "Đó là do tôi bị ảo giác thôi."

"Có lẽ là đúng lúc đó cô cũng bị ảo giác đi."

Lâm Nhiễm: "!!!"

Cô sai rồi.

Sai thật rồi...

Nếu như ông trời cho cô làm lại một lần nữa thì nhất định cô sẽ không tin vào giấc mơ của mình thêm lần nào cả.

"Cô mau đi ngủ đi." Từ Tư Niên nói: "Tôi ngồi ở nhà một lát nữa rồi sẽ đi tới nhà ga."

Lâm Nhiễm: "...Anh nhìn xem bây giờ tôi còn có thể ngủ tiếp được không?"

Bây giờ cô thật sự vô cùng, vô cùng tỉnh táo. Ngủ nguyên một ngày cũng không nói làm gì nhưng chuyện lớn như vậy, kích thích như vậy thì cho hỏi cô phải nhắm mắt lại đi ngủ bằng cách nào đây?

Từ Tư Niên: "Ừm."

Để tình trạng xấu hổ như này diễn ra tiếp cũng không hay lắm nên Lâm Nhiễm chưng một mặt tỉnh queo hỏi tiếp: "Anh đi tàu cao tốc hay đi máy bay?'

"Tàu hỏa." Từ Tư Niên nói.

Lâm Nhiễm: "???"

Giang Lăng cách đây rất xa, Từ Tư Niên di chuyển qua lại bằng tàu hỏa, hơn nữa lại còn toàn nửa đêm thì khởi hành. Sắc mặt của Lâm Nhiễm khẽ biến, cô liếm môi, muốn hỏi thêm gì đó mà lại chẳng biết phải mở miệng ra như thế nào cả.

Từ Tư Niên thiếu tiền, cô biết. Nhưng cô lại không biết bản thân mình làm được gì cho anh. Từ Tư Niên chắc chắn sẽ không nhận sự giúp đỡ của cô. Đột nhiên cô lại cảm thấy sống mũi mình hơi cay cay.

"Phải đi mất mấy tiếng vậy?" Lâm Nhiễm cúi đầu hỏi.

"Năm tiếng." Từ Tư Niên nói: "Sáng mai sẽ tới nơi."

"Thế anh tới nơi rồi có phải quay phim tiếp không?"

"Có thể nghỉ ngơi một chút." Từ Tư Niên nói: "Buổi chiều mới có cảnh."

"Cảnh như nào? Còn bao lâu nữa thì đóng máy vậy?"

Từ Tư Niên suy nghĩ một lát: "Hậu kì thì chắc cũng rơi vào nửa tháng, nhanh một chút thì mười ngày là xong rồi."

"Vậy đến lúc đó thì anh hãy trở về sớm một chút."

Từ Tư Niên nhìn cô, rút mấy tờ khăn giấy từ trong bàn trà ra đưa cho cô: "Biết rồi."

Lâm Nhiễm không nhận lấy, đầu vẫn cúi y như trước.

"Đừng khóc." Từ Tư Niên nói: "Không có chuyện gì cả mà."

Lâm Nhiễm hít mũi: "Anh thì biết cái gì cơ chứ mà kêu là chẳng có chuyện gì?"

Từ Tư Niên đưa khăn giấy lên phía trước một chút, Lâm Nhiễm nhận lấy lau khóe mắt. Thật ra trước hôm anh trở về thì cảm xúc của Lâm Nhiễm cũng đã chạm tới cực hạn rồi chỉ là thiếu cơ hội để bộc phát ra ngoài mà thôi.

Bây giờ mới chỉ nghe có mấy câu đã không chịu được mà cảm thấy xót xa. Lâm Nhiễm rơi vài giọt nước mắt, Từ Tư Niên ngồi yên lặng ở một bên. Anh cũng chẳng biết phải an ủi cô như thế nào cho phải, nói ít thì cũng ít nói sai. Vì anh sợ nói sai câu nào đó sẽ chạm vào điểm yếu của Lâm Nhiễm.

Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một.

Cảm xúc mất mát của Lâm Nhiễm cũng theo đó mà dần biến mất, chờ Từ Tư Niên dẫn A Lễ đi rửa mặt xong, dỗ cậu bé ngủ rồi đưa về nhà thì Lâm Nhiễm đã có thể nói chuyện tử tế với anh rồi.

Thực ra thì cũng chỉ là những câu hỏi về cuộc sống của anh khi ở bên kia rồi chuyện thú vị khi đi quay phim mà thôi. Từ Tư Niên là người có câu hỏi thì ắt sẽ trả lời, thậm chí còn chủ động kể cho cô nghe đủ các loại chuyện ở trên phim trường.

Phần lớn thời gian của Lâm Nhiễm đều là ở cạnh im lặng lắng nghe anh nói. Một lúc sau, cô bỗng nhiên đưa mắt nhìn Từ Tư Niên rồi hỏi: "Còn anh và Khương Tiểu Ngư thì sao?"

Từ Tư Niên đứng hình mất mấy giây: "Hửm?"

"Sau này cô ấy có tìm anh không?" Lâm Nhiễm thẳng thắn hỏi: "Ví dụ như kiểu lấy lý do là sợ sấm sét nên muốn anh đi cùng cô ấy chẳng hạn?"

Từ Tư Niên: "...Không có."

Dường như vẫn sợ Lâm Nhiễm không tin nên anh ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi đã từ chối cô ấy rồi."

Bọn họ cứ như vậy, anh một câu, tôi một câu mà nói chuyện tiếp. Không có chủ đề nào là cấm kỵ, cũng không có quá nhiều bầu không khí mờ ám.

Anh tới và đi cùng tôi, giống như những người bạn bình thường. Nhưng trong đó xen lẫn bao nhiêu cảm xúc không giống nhau thì chỉ có hai người họ là biết rõ nhất mà thôi.

Kim đồng hồ trong phòng xẹt qua mười hai giờ, Từ Tư Niên đứng lên chuẩn bị xuất phát, Lâm Nhiễm muốn tiễn anh tới ga tàu nhưng lại bị từ chối. Anh nói bây giờ đã quá nửa đêm rồi, một cô gái ra đường vào tầm này không an toàn chút nào khiến cho anh sẽ phải lo lắng.

Nhưng với sự kiên trì của Lâm Nhiễm thì cuối cùng Từ Tư Niên cũng đành phải để cô tiễn mình xuống dưới lầu. Bây giờ đang là cuối thu nên thời tiết vào buổi tối khá lạnh, Lâm Nhiễm mặc tạm một chiếc áo khoác rồi cùng Từ Tư Niên bước ra ngoài cửa.

Từ Tư Niên trở về vội vàng nên đồ đạc cũng chẳng có nhiều, chỉ có sạc điện thoại và tập kịch bản mà thôi.

Từ sau khi bước ra khỏi cửa thì Lâm Nhiễm vẫn luôn đi sau lừng anh không rời, ánh mắt cũng không biết phải đặt vào đâu nên đành nhìn thẳng vào túi xách của anh. Màu đen, không có logo, bảy tám phần là một thương hiệu tạm nham vớ vẩn nào đó.

Lâm Nhiễm lấy ra một chiếc móc treo chìa khóa nhỏ hình gấu trúc ra, lúc trước cô đưa A Lễ đi học thì gặp ở cổng trường có chưa trình mua hai cây bút tặng một móc khóa nên cô đã chọn kiểu dáng này. Trùng hợp có móc khóa lại có thể treo lên túi xách của anh.

Trong thang máy chỉ có hai người, Lâm Nhiễm không nói gì với anh mà tự mình âm thầm treo lên. Nhưng để lồng được móc treo vào khóa trên túi xách cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, cô thử mấy lần đều không thể cho vào được.

Vài phút sau, Từ Tư Niên cuối cùng cũng không chịu được mà mở miệng hỏi: "Cô đang làm cái gì thế?"

"Thêm một ít phụ kiện vào túi xách của anh này." Nói xong thì tự mình hít một hơi thật mạnh, tay cũng thu về luôn.

"Làm sao vậy?" Từ Tư Niên quay đầu lại thấy Lâm Nhiễm đang nắm chặt ngón trỏ trái của mình, máu rỉ ra từ ngón tay ngọc ngà ấy ngưng tụ thành một giọt máu to bằng hạt đậu.

Từ Tư Niên sốt ruột, cúi đầu ngậm lấy ngón tay cô.

Lâm Nhiễm: "..."

Cả người tê dại.

Bởi vì đuôi của móc khóa sắc nhọn nên vô tình đâm vào tay cô, chỉ là Lâm Nhiễm không ngờ tới Từ Tư Niên lại làm vậy.

Anh nhẹ nhàng mút chỗ máu đó trên đầu ngón tay của Lâm Nhiễm rồi khẽ cau mày.

"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Từ Tư Niên thấp giọng lẩm bẩm, cùng lúc đó thì thang máy cũng hạ xuống tầng một, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Từ Tư Niên nhìn ra ngoài rồi lại nhìn vào vết thương của Lâm Nhiễm rồi không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng lên tầng trên cùng.

Đi lên một lần nữa, tay anh vẫn không buông tay của Lâm Nhiễm ra.

Lâm Nhiễm còn có chút ủy khuất, nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đành lên tiếng: "Tôi không cố ý đâu..."

Từ Tư Niên liếc cô một cái, Lâm Nhiễm ngay lập tức ngậm chặt miệng, nhưng đôi mắt kia lại đang nói ra sự không phục của mình.

Từ Tư Niên bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi."

Lâm Nhiễm: "..."

Anh có thể qua loa một chút được hay không vậy?

Lâm Nhiễm quay mặt sang một bên, còn có chút tức giận. Từ Tư Niên cũng chẳng nói gì cả, anh đem cô về nhà rồi tìm lấy tăm bông và oxi già cùng với một băng cá nhân đáng yêu từ trong hộp thuốc.

Anh ngồi xuống xổm xuống trước mặt cô để xử lý vết thương, anh cúi đầu nhíu mày, hàng mi phủ bóng lên đáy mắt. Để quay bộ phim này nên mái tóc của anh cũng dài và lộn xộn hơn một chút.

Ngay trong tầm tay của Lâm Nhiễm, cô không nhịn được mà vươn tay còn lại ra chạm vào mái tóc của anh, tùy ý sờ một chút cứ như là đang chạm vào thú cưng vậy.

Tóc của anh rất đẹp, mượt mà và chắc khỏe, Lâm Nhiễm không chịu được nên lại sờ lâu thêm một chút.

Từ Tư Niên: "..."

Động tác của anh khẽ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm lúng túng thu tay lại, cô mở to hai mắt, ánh mắt rơi vào khoảng không vô định phía trước, lướt qua mọi ngóc ngách, lúc này mởi mở miệng hỏi: "Bình thường anh dùng hãng dầu gội gì vậy?"

"Tóc khỏe thật đấy."

Tăm bông từ tay của Từ Tư Niên rơi xuống đất.

"Trong phòng vệ sinh có đó." Từ Tư Niên nói: "Ngay trên tầng cao nhất có một cái chai màu xám, trước đây siêu thị dưới lầu mở hoạt động tặng, hai mươi tệ một chai."

Lâm Nhiễm: "Ò."

Từ Tư Niên băng bó vết thương cho cô xong. Lâm Nhiễm bỗng xắn tay áo lên, cánh tay cô cũng có một miếng băng: "Đây có phải cũng do anh làm cho tôi không?"

Từ Tư Niên xoay người dọn dẹp, gật gật đầu: "Chỗ kia không được dính nước, mỗi ngày đổi một cái, ngày mai đến hiệu thuốc dưới lầu đổi là được."

"Nhưng mà... Từ Tư Niên dừng một chút, ném một đống đồ vào thùng rác: "Lúc đổi để nhẹ nhàng một chút thì lúc dùng i-ốt không cần dùng quá nhiều."

Lâm Nhiễm thắc mắc: "Vì sao?"

Từ Tư Niên: "..."

Bởi vì anh sợ cô đau. Nhưng anh không thể nói điều đó ra. Anh không trả lời, xoay người cầm lấy móc khóa của Lâm Nhiễm treo thẳng vào phía sau cặp sách của anh.

Móc khóa lúc trước trong tay Lâm Nhiễm không chịu nghe lời cô, bây giờ đến tay Từ Tư Niên lại vô cùng biết điều, chỉ khoảng năm giây thì Từ Tư Niên đã có thể cài lên được rồi. Lâm Nhiễm có chút ngạc nhiên, hình như cô cũng quá lề mề rồi.

Lâm Nhiễm lại theo Từ Tư Niên xuống lầu, lần này cũng đã ngoan ngoãn một chút rồi. Từ Tư Niên đứng trong thang máy nhìn về phía trước, Lâm Nhiễm đứng ở góc nhìn anh. Kỳ thật thang máy bị lau sạch sáng bóng, nhất cử nhất động của bọn họ đều có thể nhìn thấy ở phía trước.

Hai người cùng đi xuống lầu một, Từ Tư Niên sải bước đi về phía trước, Lâm Nhiễm mặc chiếc áo khoác hơi vướng víu, bước chân lại rất ngắn, chạy một bước cũng không thể đuổi kịp Từ Tư Niên.

Nàng thật sự chỉ mong Từ Tư Niên có thể quay đầu lại nhìn cô mà thôi.

Nhưng Từ Tư Niên lại không làm vậy.

Anh cứ thế đi qua đại sảnh, sau đó đi ra bên ngoài, gió thu thổi loạn cả mái tóc anh, thậm chí còn bị gió thổi dựng đứng cả lên. Anh mới bất ngờ dừng bước, xoay người lại.

"Bên ngoài lạnh." Từ Tư Niên và Lâm Nhiễm cách khoảng cách bảy tám mét, tay anh nhét vào trong túi, gió cuốn lấy giọng nói của anh bay vào tai Lâm Nhiễm: "Cô đừng ra ngoài, tôi bắt taxi đi."

Lâm Nhiễm: "..."

Người này thật sự rất lắm chuyện, Lâm Nhiễm chạy càng lúc càng nhanh. Tay chân cô cũng tính là dài, chỉ cần bước đi thêm vài bước là có thể đi theo Từ Tư Niên.

Gió thu trong nháy mắt chui vào trong cơ thể cô, lạnh đến nỗi khiến cô phải rùng mình một cái. Cô vẫn mặc áo khoác thu đông mỏng, gió lạnh thổi qua vẫn không chịu nổi.

Từ Tư Niên cúi đầu nhìn cô một cái, Lâm Nhiễm hít mũi ngẩng đầu lên nhìn anh, nhếch khóe miệng nở nụ cười: "Đi thôi, tôi đưa anh ra ngoài."

"Cô vừa mới bị cảm đấy." Từ Tư Niên thấp giọng nói: "Đừng để gió thổi vào người, lúc ý lại ốm nặng hơn đó."

"Tôi không sao." Lâm Nhiễm đi về phía trước, cũng không để ý đến Từ Tư Niên, cô nghe được tiếng bước chân dồn dập đuổi theo ở đằng sau.

Từ Tư Niên không tốn mấy giây thì đã đuổi kịp, sóng vai đi cùng cô. Tay Lâm Nhiễm đút vào túi, quần áo cũng kéo chặt lại.

Nhưng gió cuối thu của Ninh Giang giống như có một đôi mắt vàng mắt lửa, khi chui vào trong cơ thể thỉnh thoảng lại khiến cho Lâm Nhiễm phải run lên.

Hai mươi năm trước, cô sống ở miền nam, ở miền nam cho dù có là mùa đông cũng chẳng đến mức xuống âm độ bao giờ.

Nhưng Ninh Giang lại lệch bắc hơn, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, rõ ràng ban ngày còn không lạnh như vậy, vừa đến nửa đêm thì lạnh đến sởn da gà.

Từ Tư Niên đứng gần cô, cơ hồ có thể cảm nhận được sự run rẩy ấy. Một phút sau, Từ Tư Niên dừng bước, cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai cô.

Lâm Nhiễm không thể tin nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"

Từ Tư Niên mặt không chút thay đổi: "Tôi hơi nóng."

Lâm Nhiễm: "..."

Anh có thấy tôi giống vẻ tin anh không?

Cô hít hít mũi, muốn trả lại áo khoác cho Từ Tư Niên, nhưng anh mở miệng trước: "Nếu không mặc thì bây giờ cô trở về đi."

Lâm Nhiễm: "..."

Từ Tư Niên mặc một chiếc áo len màu đen. Nhưng nhìn qua quả thật cũng không lạnh, ít nhất cũng không giống Lâm Nhiễm, lạnh đến run rẩy cả người.

Lúc hai người ra khỏi tiểu khu, ông lão ở phòng bảo vệ còn chào hỏi bọn họ.

Ông lão rất nhiệt tình, vung tay nói với bọn họ: "Hai người đi bên ngoài hẹn hò à? Chú ý trên đường đấy."

Lâm Nhiễm trả lời: "Không ạ, hôm nay anh ấy có việc nên cháu đang đưa anh ấy đi tới ga tàu."

Ông lão vui vẻ cười ha hả: "Tình cảm vợ chồng son này thật là tốt quá đi."

Lâm Nhiễm và Từ Tư Niên: "..."

Hai người mặt đối mặt, muốn nói chút gì đó nhưng lại nói không nên lời. Cuối cùng chỉ có thể lúng túng cười một cái, chấp nhận cách nói này.

Khu phố thuộc về một thành phố sầm uất nên gọi xe cũng khá dễ dàng. Từ Tư Niên gọi xe, tài xế rất nhanh đã nhận đơn. Lâm Nhiễm tiến lại gần xem, điện thoại di động của anh vẫn là kiểu dáng bốn năm trước, rất cũ, hơn nữa còn đã bị hao mòn nghiêm trọng.

Cô có ý muốn đổi cho anh một cái mới, nhìn khuôn mặt kia lại nói không nên lời, sợ anh nói cái gì từ chối.

Người lái xe xuất hiện chỉ trong năm phút.

Lâm Nhiễm và Từ Tư Niên đứng ở cửa tiểu khu nói chút chuyện phiếm nhưng có một câu lại nói không nên lời. Thật giống như người vợ mới cưới đưa chồng đi xa vậy.

Khi xe còn một phút nữa đến, Lâm Nhiễm trả lại áo khoác cho Từ Tư Niên, cô dậm chân, cười nói: "Tôi cũng không phải là kiểu lá ngọc càng vàng, không dễ bị bệnh như vậy đâu."

Từ Tư Niên nhìn về phía cô, biểu cảm kia cứ như đang nói: Còn không phải là cô sao?

Lâm Nhiễm: "..."

Cô cuối cùng đã đem đến cho Từ Tư Niên thêm loại ảo giác gì vậy.

Trong gió thu lạnh lẽo, Lâm Nhiễm bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

"Hả?"

"Tôi không nên đùa anh." Lâm Nhiễm quay sang một bên: "Tôi nghĩ rằng đó là một giấc mơ."

Từ Tư Niên: "..."

Lâm Nhiễm nhìn chiếc xe đã chạy tới, hai tay nhét trong túi đều nắm chặt, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, cô vẫn to gan nói: "Tôi rất thích anh."

"Nhưng cũng sẽ không ép buộc anh."

"Hôm nay chuyện kia, anh cứ coi như là hiểu lầm đi."

Từ Tư Niên dừng lại vài giây, gằn từng chữ hỏi ngược lại: "Cô coi đó là hiểu lầm sao?"