Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 14: "Con gái là không thể nói chính mình không được"



Đồng tử Giang Nhã Lăng khẽ run nhìn tin nhắn trên màn hình hiện đến vô cùng rõ ràng "Đương nhiên là bởi vì chị Sơ Nhụy của cô quá tuyệt vời." cách màn hình phảng phất đều có thể nghe thấy ngữ khí đắc ý ái muội của Đào Hựu Tình, trong đầu không chịu được khống chế mà hiện ra hình ảnh hai người kia mồ hôi đầm đìa, tức khắc cảm thấy câu này trở nên vô cùng chói mắt, trái tim đều giống như bị chém hung hăng một kiếm, đau đến nàng trực tiếp cắn răng.

Cô ta có ý tứ gì, có ý tứ gì, có ý tứ gì!!!

Nàng biết Viên Sơ Nhụy lâu như vậy cho tới nay cũng chưa có nắm tay qua, kết quả Đào Hựu Tình gần đây đến liền trực tiếp đá vào gôn?!

Tiến độ hai người đó nhanh vậy sao!

Đào Hựu Tình tâm tình suиɠ sướиɠ nhìn tin nhắn mình gửi, Giang Nhã Lăng chậm chạp không có trả lời, nghĩ đến người kia nhất định bị nàng chọc đến miệng đều oai.

Giang Nhã Lăng không chiếm được, nàng đã "chiếm được", đây mới là cách trả thù với Giang Nhã Lăng. Kế tiếp, nàng còn muốn lại một lần nữa bước lên con đường này, một lần nữa ra mắt cùng Giang Nhã Lăng tranh đoạt lại tất cả.

Nàng muốn cho người kia biết, có nàng ở đây, Giang Nhã Lăng không là cái thá gì!

Nàng đang định buông điện thoại đi súc miệng, Giang Nhã Lăng lại trả lời tin nhắn.

[ Giang Nhã Lăng ]: Hựu Tình cô đang nói cái gì đây?

Đào Hựu Tình ở trong lòng cảm khái: Thật là trà nghệ sư chuyên nghiệp a.

Nàng chưa từng nghĩ đến Giang Nhã Lăng lại là là dạng người này, ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, nói đến sống hai mặt ai cũng không bằng.

[ Đào Hựu Tình ] : Ý tứ trên mặt chữ nha

Nàng trả lời xong, lúc sau điện thoại lâm vào một trận tĩnh mịch, nàng tựa hồ có thể nhìn đến bộ dáng tức muốn hộc máu kia của Giang Nhã Lăng, trong lòng thống khoái không ít, lại nhắn thêm một câu kết thúc.

[ Đào Hựu Tình ]: Được, tôi rất mệt, sắp chuẩn bị nghỉ ngơi, không cùng cô nói chuyện phiếm nữa~

Nàng buông điện thoại, tâm tình suиɠ sướиɠ hừ cười đi làm một số chuyện trước khi ngủ, một khắc đi ra phòng tắm nàng còn nhìn thoáng qua mình trong gương, hướng bản thân lộ ra một nụ cười xán lạn, tán thưởng nói: "Thật tốt quá Đào Hựu Tình, hôm nay cũng xinh đẹp một trăm phần!"

Sau lại trở về phòng, nàng nghĩ không vội đi vào giấc ngủ, trước khi ngủ ;lại như thường lệ mở Wechat ra. Giang Nhã Lăng đã trả lời nàng hai chữ "Ngủ ngon", không nói thêm cái gì, hai chữ này không chừng là Giang Nhã Lăng nghiến răng nghiến lợi đánh ra.

Nàng không có trả lời Giang Nhã Lăng, không hề chậm trễ rời khỏi khung nhắn tin, nhìn về phía vị trí nói chuyện cùng nàng nhiều nhất--Cậu.

Nàng có thói quen bấm vào đó, một mãn khung chat xanh lục đột nhiên đi vào tầm nhìn nàng, phía trên còn có rất nhiều lải nhải, tất cả đều là nàng lầm bầm lầu bầu -- cũng là nàng muốn nói cho Đào Thanh nghe.

Nàng mở bàn phím.

[ Đào Hựu Tình ]: Hôm nay tâm tình của con rất tốt

[ Đào Hựu Tình ]: Ngủ ngon nha cậu

Đầu ngón tay nàng dừng một chút sau khi suy nghĩ tiếp tục bấm màn hình.

[ Đào Hựu Tình ]: Con sẽ kiếm tiền giúp mẹ chữa bệnh thật tốt, không cần lo lắng

[ Đào Hựu Tình ]: Con cũng sẽ tốt mà, sẽ vô cùng cao hứng sống. Hy vọng cậu ở trên trời cũng có thể vô cùng cao hứng

Cùng người ông ấy yêu, vô cùng hạnh phúc, cao hứng, không bao giờ phải chịu khổ.

Đào Hựu Tình nhắn xong lải nhải hôm nay của chính mình, sau đó nhớ tới bản thân cũng đã lâu không cùng mẹ nàng nói chuyện phiếm qua lời nói. Nàng cùng người của bệnh viện vẫn bảo trì liên hệ, nhưng cũng ít liên lạc với mẹ.

Nàng cũng nên quan tâm tình trạng thân thể của mẹ nàng một chút, nếu không cậu nàng trên trời có linh thiêng nhìn đến quan hệ họ còn ác liệt như vậy nhất định sẽ rất khổ sở.

Đào Thanh khi còn trên đời vẫn luôn nỗ lực hòa hoãn quan hệ mẹ con các cô, chỉ tiếc mẹ nàng dựng tường đồng vách sắt xung quanh, đao thương bất nhập. Thái độ lạnh nhạt như vậy làm Đào Thanh không cách nào giải thích, cũng vì nàng cảm thấy ủy khuất, vì thế còn cùng mẹ nàng cãi nhau, ồn ào đến mặt đỏ tai hồng.

Trong ấn tượng của nàng, cậu luôn ôn nhu nên số lần phải thất thố không nhiều lắm.

Nàng đã rời Wechat, tìm được đến chỗ liên lạc của Đào mẹ nhắn tin nhắn dò hỏi thân thể gần đây của bà như thế nào. Đào mẹ không có trả lời, chắc là đã ngủ, nàng liền buông điện thoại cũng dự định đi ngủ.

Chuẩn bị ngủ, nàng vì chính mình để lại hai ngọn đèn đầu giường, bởi vì sợ tối nên nàng chưa bao giờ sẽ ngủ trong cảnh tối hoàn toàn. Mọi việc đã xong, lúc này nàng mới nhắm mắt thả lỏng thể xác và tinh thần, chuẩn bị bước vào mộng đẹp.

Ba giây sau, nàng bỗng nhiên mở bừng mắt, trong đầu hiện lên một cái vấn đề mười phần nghiêm túc — bây giờ nàng có cần cùng Viên Sơ Nhụy thông báo hay không?

Không đúng.

Nàng làm xong chuyện gì cũng phải cùng Viên Sơ Nhụy thông báo hay không? Để cô biết nàng làm cái gì, cũng may thời điểm đối mặt Giang Nhã Lăng..... có chuẩn bị tâm lý.

Nàng trầm tư một lát sau, cầm lấy điện thoại.

......

Màn đêm lớn phía trên mang theo một vòng sáng của ánh trăng, cảnh phố thị phồn hoa muôn vàn ánh sao lộng lẫy phân bố lung tung bên ngoài cửa sổ, bốn phía vắng lặng, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng động thanh thuý của trang sách được lật.

Khớp xương ngón tay nhẹ nhàng ấn lên trang giấy bóng loáng, vẫn không nhúc nhích, cho đến khi điện thoại bên trên bàn gỗ phát ra âm thanh cùng ánh sáng.

Viên Sơ Nhụy tháo gọng mắt kính viền vàng trên mũi xuống, lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là Đào Hựu Tình.

Đã cũng 10 giờ hơn còn không ngủ lại nhắn tin cho cô cái gì?

Mang theo chút nghi hoặc này, Viên Sơ Nhụy đem một thẻ kẹp sách kim loại hình giọt nước để vào trong sách, ngược lại đi xem tin nhắn của Đào Hựu Tình.

[ Đào Hựu Tình ]: Tiểu Viên Đổng tôn kính, ngài khỏe, tôi muốn biểu diễn cho ngài xem một chút tài nghệ

Hơn 10 giờ tối nhắn WeChat cho cô biểu diễn tài nghệ?

Cô lười nhác nâng cằm chính mình, rất có hứng thú trả lời.

[ Viên Sơ Nhụy ]: Đào tiểu thư muốn biểu diễn cho tôi xem tài nghệ gì?

Đào Hựu Tình hoảng sợ, hoàn toàn không nghĩ tới Viên Sơ Nhụy trả lời nàng nhanh như vậy.

[ Đào Hựu Tình ]: Nguyên lai Tiểu Viên Đổng còn chưa ngủ a?

Nàng còn tính toán lưu lại, chờ Viên Sơ Nhụy ngày mai mới mở ra xem......

[ Đào Hựu Tình ]: Tiểu Viên Đổng đừng thức đêm, thức đêm đối với làn da không tốt!

[ Viên Sơ Nhụy ]: Không có thức đêm, chờ xem xong tài nghệ Đào tiểu thư tôi liền đi ngủ.

[ Viên Sơ Nhụy ]: Mời

Đào Hựu Tình không trì hoãn nhiều, trực tiếp bắt đầu chính mình biểu diễn, còn ra dáng ra hình mà tự giới thiệu chương trình trước.

[ Đào Hựu Tình ]: Tài nghệ tên là: Thiết quyền xuất kích

[ Đào Hựu Tình ]: 【 hình ảnh.JPG】

Viên Sơ Nhụy thuận tay click mở hình ảnh, là ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện của Đào Hựu Tình cùng Giang Nhã Lăng.

Cô nhạy bén mà bắt được trọng điểm.

[ Viên Sơ Nhụy ]: Đào tiểu thư có thể nói cho tôi, cái từ "tuyệt vời" này có đúng ý tứ mà tôi nghĩ không?

Đào Hựu Tình lập tức đã phát cái nhãn dán biểu hiện kiên định, gián tiếp thừa nhận.

[ Đào Hựu Tình ]: Tiểu Viên Đổng, con gái là không thể nói chính mình không được!

Viên Sơ Nhụy: "......"

Ai sẽ nói chính mình không được?!

Viên Sơ Nhụy nhìn đối thoại của mình cùng Đào Hựu Tình, cảm thấy buồn cười không thể hiểu được.

[ Viên Sơ Nhụy ]: Đào tiểu thư, nếu cô phải dùng cái phương thức này đi bức lui cô ta, vậy phỏng chừng cô nên đến chỗ tôi ở với nhau

Bởi vì ở cùng nhau mới càng dễ dàng diễn kịch, để tránh bị lộ ra rồi bị Giang Nhã Lăng phát hiện được.

Kết quả Đào Hựu Tình một giây liền cự tuyệt.

[ Đào Hựu Tình ]: Vậy không được vậy không được

Viên Sơ Nhụy đối với tốc độ cự tuyệt ngay lập tức sinh ra một tia tò mò, cự tuyệt đến nhanh như vậy, là đem Viên Sơ Nhụy cô trở thành hồng thủy mãnh thú sao?

[ Viên Sơ Nhụy ]: Làm sao không được?

[ Đào Hựu Tình ]: Tôi chủ yếu là suy nghĩ vì ngài

[ Viên Sơ Nhụy ]: Phải không? Nói xem như thế nào?

[ Đào Hựu Tình ]: Tôi đẹp như vậy, vạn nhất ngài cầm lòng không được, đối với tôi thấy sắc khởi ý, một ngàn hai trăm vạn thì làm sao bây giờ???

Viên Sơ Nhụy: "......"

Nếu tự luyến có tội, Đào Hựu Tình nhất định sống không đến hôm nay.

——-

Tác giả có lời muốn nói:

Đào Tiên Nữ: Em vì chị suy nghĩ như vậy, chị có cảm động cảm động hay không?

Tiểu Viên Đổng: Không nghĩ cảm động, chỉ nghĩ làm em không thể động.