Đường Chân Trời

Chương 45



Tôi chưa từng nhìn thấy mẹ mình như vậy bao giờ, bà yếu ớt hệt như một trang giấy bất chợt lúc nào cũng sẽ rách vụn, trên người cắm dây kìm truyền, nhắm chặt mắt nằm trên giường bệnh, hệt như ngủ một giấc sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Rõ ràng trong ký ức của tôi, tính cách hai mẹ con rất giống nhau, quá cố chấp, chẳng ai chịu cúi đầu trước ai.

Thế nhưng tôi thà rằng có thể cố chấp giận dỗi với bà cả đời, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ không tức giận này của bà.

Khóe mắt của tôi lại trở nên ướt đẫm, cả người không ngừng run rẩy, mãi đến khi có một bàn tay nắm chặt lấy tôi.

“Đừng sợ.”

Cậu ta nói đừng sợ, có lẽ lời nói của cậu ta không thể khiến nỗi sợ hãi giảm đi, thế nhưng cậu ta muốn tôi hiểu rằng, có một người luôn hi vọng tôi không còn sợ hãi.

Hoặc là nói cậu ta bằng lòng cùng tôi đối mặt với sợ hãi.

Cửa phòng được mở ra, chú Lưu xách một bình nước nóng đi vào.

Ông là người cầm cặp công văn mặc đồ tây, giờ đây đang xắn tay áo xách nước nóng, trông thấy tôi, ông ngẩn người sau đó nhìn sang Lâm Tử Tiêu.

Ông nói: “Còn đến hả?”

“Vậng.”

“Bỏ đi.” Ông thở dài một hơi, nhìn người đang nằm trên giường bệnh, “Có lẽ bà ấy cũng sẽ không trách chú đâu.”

Tôi nhìn theo ánh mắt ông lại nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, khẽ nói một câu, “Cảm ơn.”

“Chẳng có gì mà phải cảm ơn cả.” Ông khom người đặt bình nước xuống, dáng dấp lúc đứng lên trông hơi cực khổ, “Không chỉ là mẹ cháu, bà ấy còn là vợ chú.”

Một câu nói, khiến nước mắt của tôi lại trào ra.

Tôi cố gắng đè nén giọng nói run rẩy, “Cháu đi mua cháo cho mẹ.”

Sau đó kéo Lâm Tử Tiêu bước ra ngoài.

Ngoài cửa, tôi ngồi trên ghế không kìm nén được lại bật khóc, Lâm Tử Tiêu ngồi xổm trước mặt tôi, không lên tiếng, chỉ cẩn thận vuốt lưng cho tôi.

Tôi cúi gằm mặt vào trong đầu gối, “Tôi vẫn luôn cho rằng mẹ tôi sẽ không chết, cậu hiểu không.”

“Tôi cho rằng tôi sẽ giận dỗi với bà ấy cả đời, bây giờ không làm lành cũng không sao, bởi vì tương lai còn dài.”

“…Cậu hiểu không?”

Lâm Tử Tiêu khẽ khàng nói, “Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Thời gian dài đằng đẵng như một thế kỷ trôi qua, đợi đến khi chúng tôi mua cháo quay về phòng bênh, mẹ tôi đã tỉnh lại rồi.

“Tới rồi hả?” Bà ngồi dựa lên đầu giường, ngoảnh lại nhìn tôi.

Tôi cố gắng khống chế cảm xúc, “Mẹ sao lại….không nói cho con biết.”

Mẹ tôi mỉm cười, bà làm một cuộc phẫu thuật lớn, nhưng khi tỉnh lại giống hệt như đứa bé, giọng nói mang theo chút giận dỗi, “Sao hả, nói cho con biết thì có thể khiến bệnh tình của mẹ khỏi hẳn à?”

Tôi nghẹn lời, cảm xúc bi thưởng bị một câu nói đùa này quét đi hơn phân nửa.

“Ít nhất cũng để con có thể ở cùng mẹ nhiều thêm chứ.”

“Chẳng phải hiện giờ con đang ở cùng mẹ sau?” Ánh mắt của bà di chuyển từ người tôi sang Lâm Tử Tiêu, bà hất cằm, “Giới thiệu đi?”

Tôi chưa kịp mở miệng, bà đã nói tiếp: “Bạn trai nhỏ hả?”

Tay mở nắp bỗng run lên, cháo ở bên trong hơi sánh ra ngoài một chút.

“Mẹ….”

“Cháu chào dì ạ.”

Tôi trợn mắt nhìn Lâm Tử Tiêu đã không khống chế được khóe môi cùng với vẻ giả bộ ngoan ngoãn kinh điển kia trước mặt người lớn.

“Lần này cháu với Tiểu Liên qua đây hơi vội, hôm khác sức khỏe của dì khá hơn, cháu sẽ mang theo quà tặng tới viếng thăm chính thức ạ.”

“Được được, cậu nhóc bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đâu vậy?”

“Cháu với Tiểu Liên là bạn học cấp ba, chúng cháu….”

Một xướng một họa hệt như hát kịch.

“Ấy, ấy!” Tôi bưng cháo đến bên bàn nhỏ trên giường, quay đầu dùng ánh mắt cảnh cáo Lâm Tử Tiêu đừng nói càn.

Chú Lưu đứng bên cạnh tự giác đưa chiếc ghế đẩu tới ngồi bên cạnh giường, từng miếng được bón vào, nhưng lời nói và hành động trên tay không ngơi chút nào.

Ông nói, “Vui vẻ là tốt rồi, từ khi mẹ cháu biết mình bị bệnh, đã bao lâu chưa vui vẻ thế này chứ.”

Một câu nói, khiến câu vừa định giải thích của tôi lại nuốt vào trong bụng.

Tôi cứng ngắc chọc lên cánh tay của Lâm Tử Tiêu, “Chúng cháu đi nộp tiền thuốc.”

“Chú đã nộp rồi.” Chú Lưu nói.

“Vậy chúng cháu đi lấy thuốc.”

“Chút nữa y tá sẽ đưa tới.”

“Vậy chúng cháu….”

Mẹ tôi nuốt một hớp cháo, buồn cười nói: “Vội vàng đưa bạn trai nhỏ đi thế hả? Định làm gì, giấu đi à?”

Bỗng nhiên Lâm Tử Tiêu mất đi năng lực nhìn sắc mặt người khác, cậu ta làm lơ tôi, chỉ sấn tới bên giường, “Cháu trò chuyện với dì một lát nhé.”

“Lâm, Tử, Tiêu.”

“Ơi!….Dì ơi vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ, cháu với Tiểu Liên là bạn học cấp ba….”

“Hồi cấp ba trông nó như thế nào, dì còn không biết đâu.”

“Không sao, không sao ạ, cháu nói cho dì….”

Mặt trời ban trưa rực rỡ xán lạn, rọi qua khung cửa sổ, mẹ tôi mỉm cười nghe Lâm Tử Tiêu kể về quá khứ của tôi.

Khung cảnh này quá đỗi đẹp đẽ, đẹp tới mức tôi gần như không muốn làm phiền tới nó.

Khoảnh khắc ấy tôi nghĩ, tin là thật thì cứ coi như tin là thật đi, hình như cũng chẳng có gì không tốt cả.