Đường Về - Ngải Ngư

Chương 36



Edit: Mây

Lục Mạnh Ngữ chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nổ tung vào ngay khoảnh khắc anh kéo vào trong lòng.

Bùm bùm chấn động cả màng tai, hoàn toàn không khống chế được.

Cơ thể của cô cứng đờ, nhiệt độ trên má lập tức tràn ra, không biết có phải là nhiệt độ trên người anh xuyên qua quần áo truyền vào hay không, cả người cô đều đang nóng lên.

Giang Chu cứ như vậy ôm lấy cô, đầu vui vào cổ cô, tất cả hơi thở nóng rực đều phả vào trên da cô.

Ngay sau đó, Lục Mạnh Ngữ nghe được giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai mình truyền đến: “Trên người của em thơm quá.”

Anh còn chưa dứt lời, cơ thể Lục Mạnh Ngữ hơi giật mình một chút.

Anh thế mà lại…… Đang hôn lên sườn cổ cô!

“Giang Chu……” Lục Mạnh Ngữ nghiêng nghiêng đầu, trong khi lẩm bẩm gọi tên của anh còn hơi run rẩy.

Người đàn ông bỗng nhiên dừng lại.

Anh tỉnh táo hơn một chút, chầm chậm buông lỏng Lục Mạnh Ngữ ra.

Lục Mạnh Ngữ lập tức đứng lên, chạy ra khỏi phòng ngủ của anh.

Giang Chu ngồi ở trên giường, nhíu mày có chút bực bội xoa xoa sau cổ, cảm xúc hơi chán nản.

Anh tự mắng mình một trận ở trong lòng.

Sao có thể khốn nạn như vậy chứ, suýt chút nữa đã dọa cô sợ rồi.

Anh thừa nhận vừa rồi anh có hơi mất khống chế, bởi vì bị sốt, cũng có do vì bản thân bị cảm xúc chi phối.

Đặc biệt còn là vào buổi sáng sớm như vậy, đối với một người đàn ông mà nói là khoảng thời gian mẫn cảm.

Lục Mạnh Ngữ rất nhanh đã bưng một ly nước ấm lại đây, cô đưa ly nước cho anh, lại lấy mấy viên thuốc đặt vào trong tay của anh.

“Anh nghỉ ngơi trước đi, em đi làm bữa sáng cho anh.” Ánh mắt Lục Mạnh Ngữ trốn tránh nói xong thì vội vàng đi ra ngoài.

Giống như sợ anh sẽ làm ra hành động khác người nào đó.

Sau khi Giang Chu uống thuốc xong thì ngồi trên giường nghỉ một lát, vẫn cảm giác không ổn, trực tiếp xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa bình tĩnh lại.

Khi Lục Mạnh Ngữ ở phòng bếp bận rộn, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi khi anh ôm chặt lấy mình.

Lúc ấy anh dịch người về phía cô, cả người đều dựa sát vào cô, nàng thậm chí còn…… Cảm giác được chỗ sâu thẳm trong cơ thể anh đã thức tỉnh.

Quá…… Xấu hổ.

Lục Mạnh Ngữ cúi đầu rửa rau ở trước bồn rửa suy nghĩ lung tung, khuôn mặt ửng đỏ giống hoa anh đào.

Lúc Giang Chu tắm rửa xong thay quần áo đi xuống tầng, Lục Mạnh ngữ vừa mới nấu xong cháo thịt nạc và rau.

Trong nhà anh còn vài cái bánh bao đậu đỏ, Lục Mạnh Ngữ hâm nóng lại, rồi làm thêm một dĩa rau trộn.

Giang Chu ngồi xuống đối diện Lục Mạnh Ngữ, nhìn bữa sáng đặt trên bàn, bỗng nhiên khẽ cười.

Lục Mạnh Ngữ khó hiểu hỏi: “Cười cái gì?”

Người đàn ông ngước mắt lên, đôi mắt còn hơi đỏ, nhưng vẫn xinh đẹp, nhất là một rồi lệ chỗ khóe mắt phải, vô cùng quyến rũ.

“Anh đang suy nghĩ,” Anh vừa cười vừa nói: “Khi nào mới có được mỗi ngày đều giống như bây giờ.”

“Mạnh Ngữ, em đừng để anh chờ quá lâu.”

Mặt Lục Mạnh Ngữ mặt lại đỏ hơn một chút, trong thoáng chốc đã đỏ bừng.

Cô cảm thấy một câu của anh có hai ý nghĩa, đã đang nói đến chuyện kết hôn, cũng là ám chỉ chuyện vừa rồi.

Lục Mạnh Ngữ không trả lời, chỉ đẩy cháo nóng đến trước mặt anh, “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi.”

Giang Chu cũng rất thức thời không nói thêm nữa, anh chưa bao giờ cưỡng ép Lục Mạnh Ngữ làm chuyện gì, mà rất có đúng mực cho cô áp lực vừa phải, cuối cùng cô muốn làm như thế nào thì để cô tự mình quyết định.

“Hôm nay không thì không cần đến nhà em nữa? Chờ anh khỏe lại đi……”

Lục Mạnh Ngữ còn chưa nói xong, Giang Chu đã lắc đầu từ chối, “Không cần.”

“Vẫn để hôm nay đi.”

Lục Mạnh Ngữ bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể dặn dò anh: “Vậy ban ngày anh nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừm.” Anh gật đầu.

Sau đó lại ngẩng đầu, ngước mắt lên nhìn cô: “Em sẽ ở cùng anh sao?”

Những lời này nghe như thế nào cũng giống như là trẻ con đang hỏi người lớn có thể ở nhà cùng mình được không vậy?

Lục Mạnh Ngữ bật cười, gật đầu đồng ý: “Ừm.”

Dù sao cô cũng không có gì việc gì, hơn nữa anh lại bị bệnh, quả thật là cô không yên tâm lắm.

Giang Chu lập tức mỉm cười, anh thấp giọng nói: “Lần đầu tiên cảm thấy bị bệnh cũng khá tốt.”

Lục Mạnh Ngữ: “……”

Ăn sáng xong Lục Mạnh Ngữ bảo Giang Chu về phòng nghỉ ngơi, cô dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, kết quả quay người lại phát hiện anh vẫn còn ở trong phòng khách chưa đi lên tầng.

“Sao anh còn chưa về phòng nằm thế?” Lục Mạnh Ngữ đi đến hỏi.

Người đàn ông nắm chặt tay cô, lắc nhẹ, “Em ở cùng anh.”

Lục Mạnh Ngữ thở dài, có chút bất đắc dĩ khẽ cười, “Đi thôi.”

Lúc này Giang Chu mới đứng dậy, kéo Lục Mạnh Ngữ về phòng.

Kết quả sau khi đi vào Lục Mạnh Ngữ mới biết được “Em ở cùng anh” của anh thế mà là muốn cô nằm nghỉ ngơi cùng anh.

Lục Mạnh Ngữ chưa kịp phản ứng lại, người cũng đã bị Giang chu kéo lên trên giường.

Anh rất chủ động cũng đắp lên chăn cho cô, rồi nằm xuống bên cạnh cô, nghiêng người, nắm tay cô đặt ở bên gối, vô cùng ngoan nhìn cô.

Lục Mạnh Ngữ cũng nghiêng người đối diện với anh, giao nhau với ánh mắt của Giang Chu, hai người không ai nói gì, cứ như vậy yên tĩnh nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, cô rất nhẹ nhàng nói: “Ngủ một lát đi.”

Giang Chu chớp mắt, bỗng nhiên dịch sang.

Lục Mạnh Ngữ trợn tròn mắt, nơi sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên một tia hoảng hốt, nhưng cô lại không động đậy, cũng không trốn đi.

Kỳ thật kể từ giây phút Giang Chu kéo Lục Mạnh Ngữ lên giường đó, cả người Lục Mạnh Ngữ đều đã cứng đờ, cô căn bản không dám nhúc nhích, sợ chọc tới anh.

Nhưng cô lại không nghĩ tới, cho dù cô không làm gì, thì anh cũng sẽ tiến đến đây.

Hơi nóng của Giang Chu phả xuống dưới, người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào trên cánh môi cô, cho đến khi không còn kẽ hở.

Sau đó lùi lại, nằm về chỗ cũ.

Lục Mạnh Ngữ kinh ngạc nhìn anh chăm chú, anh chỉ là cong môi mỉm cười với cô, sau đó lập tức nhắm hai mắt lại.

Bàn tay người đàn ông nắm chặt tay cô, Lục Mạnh Ngữ nhìn khuôn mặt có thể nói là hoàn hảo mỉm cười thật đẹp gần trong gang tấc này, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.

Cũng may gần đến giữa trưa Giang Chu tỉnh dậy thì đã hạ sốt.

Cơm trưa cũng là Lục Mạnh Ngữ làm, sau khi hai người cùng nhau ăn cơm trưa, buổi chiều lại ngâm mình xem phim trong phòng khách nhà anh.

Hai người dựa sát vào nhau xem phim cả buổi chiều.

Bọn họ đắm chìm ở trong tình tiết của bộ phim nên cũng không nói quá nhiều, chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy nam nữ chính trong phim hôn nhau, Giang Chu lập tức tiến tới, ánh mắt trông mong dò hỏi: “Anh cũng muốn, có được không?”

Lục Mạnh Ngữ nói không nên lời hai chữ “Không được” này.

Cho nên mỗi lần anh đều sẽ thành công hôn cô một lúc.

Buổi tối vừa ra đến trước cửa Lục Mạnh Ngữ lại kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể của Giang Chu một lần nữa, bình thường.

Lúc này mới hoàn toàn yên tâm, dẫn anh cùng đi vào nhà mình.

Giang Chu vừa vào nhà đã nhận được sự chào đón nhiệt tình của Thẩm Dung, Giang Chu tự nhiên và thoải mái chào hỏi, sau đó đi đánh cờ với Lục Quảng Đông.

Sau đó cơm tối đều đã được dọn lên bàn, bốn người ngồi xuống.

Thẩm Dung cười tủm tỉm nói với Giang Chu: “Nghe Tiểu Ngữ nói cháu không ăn được cay, cho nên không làm đồ cay, mau nếm thử xem mấy món này có hợp khẩu không.”

Giang Chu rất kinh ngạc, sau đó liền nhìn về phía Lục Mạnh Ngữ.

Cô không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu ăn cơm, vành tai đỏ bừng.

Giang Chu nhìn cô, khóe miệng không kìm được cong lên.

Cô thế mà lại biết được.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ăn cơm đó cô đã nhận ra anh không ăn cay.

Giang Chu cảm giác sự ấm áp đang lan tràn trong lòng mình, cảm xúc sung sướng giống như từng cây dây leo không ngừng sinh trưởng, bao bọc lấy anh từng lớp từng lớp một.

Bữa cơm này diễn ra rất vui vẻ, nếu không phải Giang Chu lái xe đến đây nên không thể uống rượu, thì anh đã uống vài ly với Lục Quảng Đông rồi.

Thẩm Dung cười trêu ghẹo nói: “Không có gì không có gì, sau này kết hôn rồi còn có rất nhiều cơ hội, uống rượu rồi thì ở lại đây ngủ cũng được mà, cũng không phải là không có phòng.”

Làm cho khuôn mặt ửng đỏ của Lục Mạnh Ngữ vẫn chưa tan đi.

Ăn cơm tối xong Giang Chu lén lút hỏi Lục Mạnh Ngữ có thể đi lên phòng tham cô tham quan một chút được không, Lục Mạnh Ngữ cảm thấy cũng không có gì mà phải giấu diếm, hơn nữa bọn họ đều đã gặp ba mẹ của đối phương, thậm chí còn có ý định kết hôn, nên đã để cho anh về phòng cùng mình.

Phòng Lục Mạnh Ngữ cũng không trang trí thành kiểu phòng công chúa hồng hồng dễ thương mà các cô gái thường thích, chỉ là phong cách đơn giản, tự nhiên và tươi mát.

Tấm rèm màu xanh da trời, ga trải giường là màu tím nhạt, trên tường dùng dùng giấy dán màu xanh lá cây tươi mát.

Trên bàn có một dãy sách, còn có mấy tờ giấy rải rác, bên cạnh bày một tấm ảnh chụp riêng của cô.

Cô gái trong ảnh mặc trang phục tiến sĩ, nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời.

Nụ cười rạng rỡ.

Giang Chu cầm lấy khung ảnh, cụp mắt nhìn cô gái trong ảnh, cũng bất giác mỉm cười theo.

Trước kia cô chỉ cần dùng nụ cười tự tin và kiên định như vậy, đã lập tức chinh phục được trái tim anh.

Lục Mạnh Ngữ ngồi ở trên ghế, nhìn người đàn ông cụp mắt nhìn chằm chằm ảnh của mình trên bàn làm việc mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn nụ cười trên khuôn mặt anh, cảm thấy tại sao người đàn ông này lại đẹp trai như vậy.

Người đàn ông tốt như vậy, để cho cô gặp được.

Cô đang suy nghĩ miên man, Giang Chu đã trả khung ảnh về chỗ cũ, anh duỗi tay kéo ghế xoay qua, kéo luôn cả người và ghế đến đây, sau đó cúi người, tay chống trên hai tay vịn của ghế, khom lưng ghé sát vào cô.

“Ba mẹ cũng đã gặp rồi,” Anh khẽ cười hỏi: “Có phải có thể lên kế hoạch cho việc kết hôn rồi không?”

Mặt Lục Mạnh Ngữ đỏ bừng, cô chớp chớp mắt liên tục vài cái, “Có phải…… Quá nhanh rồi không……”

Lúc này mới hơn một tháng mà thôi.

“Nhanh sao?” Anh giơ tay xoa xoa sau cổ, dõng dạc tính toán với cô: “Bốn năm còn chưa đủ dài sao?”

Lục Mạnh Ngữ khẽ cắn môi, nhìn anh không chớp mắt, hỏi: “Anh không sợ, em không đủ yêu anh sao?”

Giang Chu cười khẽ, tiếng cười phát ra từ trong lồng ng.ực, trong trẻo.

Anh rất tự tin nói: “Anh không sợ.”

“Bởi vì anh tin tưởng, em sẽ càng ngày càng yêu anh.”

“Tựa như anh càng ngày càng yêu em.”

Lục Mạnh Ngữ mím môi cười.

Giang Chu tư tin như vậy, cũng quyến rũ quá đi.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi lệ ở khóe mắt anh, nhẹ giọng cảm thán: “Nốt ruồi lệ này, thật sự rất đẹp.”

Người đàn ông nắm lấy tay cô, khẽ cười: “Kết hôn với anh, mỗi ngày đều sẽ để cho em nhìn đủ.”

Nói xong lại dụ dỗ, dò hỏi: “Đồng ý không?”

Lục Mạnh Ngữ cũng không biết mình bị cái gì mê hoặc, giống như mấy lần trước đều như bị ma xui quỷ khiến đồng ý với anh, rất dễ dàng gật đầu, đồng ý nói: “Được.” Sau khi nói ra, cô mới từ từ tỉnh táo lại, chợt cảm thấy ngượng ngùng muốn rút tay về.

Nhưng Giang Chu nắm rất chặt, cô không thoát được.

“Còn chưa đeo nhẫn vào cho em, trốn cái gì.” Anh vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều thấp giọng nói.

Ngay sau đó, một luồng xúc cảm lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến, lan đến ngón tay.

Lục Mạnh Ngữ kinh ngạc cúi đầu, nhìn thấy trên ngón ngón áp út bàn tay trái của mình, có thêm một chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh.

“Nhẫn cũng đã đeo rồi, không được đổi ý.” Người đàn ông tiến tới, hôn nhẹ vào khóe môi cô, rất hạnh phúc khẽ cười nói.

- -----oOo------