Đường Về - Ngải Ngư

Chương 42



Edit: Mây

Hai người cũng không ở lại trên sân thượng lâu lắm, uống xong bia sau lại ngồi ở trên chỗ ngồi nhìn nhìn nơi xa cảnh đêm, liền từng người về nhà.

Sau khi thang máy xuống đến tầng nhà Tần Họa mới bỗng nhiên nhớ ra, mình lại không hỏi tên anh là gì rồi.

Cô vội vàng xoay người, nhưng mà đã quá muộn.

Thang máy đã khép lại, dừng lại ở đầu dưới.

Tần Họa cảm thấy hơi mất mát khẽ thở dài một tiếng, “Thôi vậy,” cô tự nhủ an ủi mình, “Sẽ có cơ hội thôi, lần sau nhớ hỏi là được rồi.”

Sau khi Tống Kỳ Hạc về đến nhà hiếm khi cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút.

Anh gửi tin nhắn cho chú Dương, nói với chú Dương có thể thông báo cho người mới đi làm.

Ngay sau đó, Tần Họa lập tức nhận được tin nhắn thông báo do chú Dương gửi cho cô.

【Xin chào cô Tần, tôi là chú Dương, quản lý của Tống Kỳ Hạc, 10 giờ sáng ngày mai mời cô đến phòng làm việc trên đường Giang Doanh một chút, chúng ta ký hợp đồng thực tập, gặp mặt nói chuyện về những việc cần chú ý trong công việc, ngày hôm sau là cô có thể chính thức đi làm ngay.】

Tần Họa vô cùng vui vẻ lập tức trả lời nói:【Vâng, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.】

Sau  khi  chú Dương sắp xếp mọi chuyện xong thì báo lại với Tống Kỳ Hạc một tiếng, nói cho anh biết ngày mai sẽ ký hợp đồng với cô gái tên Tần Họa, ngày hôm sau là cô có thể đi làm.

Lúc này Tống Kỳ Hạc đang ở trong phòng tắm ngâm mình, người đàn ông nằm trong bồn tắm, dòng nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể anh, anh nhắm mắt, trong đầu lại bắt đầu thoáng hiện những cảnh tượng đẫm máu và đen tối đó.

Cơ thể trượt xuống từng chút từng chút một, cuối cùng cả người đều bị chìm trong nước.

Có những bọt nước nhỏ ùng ục nổi lên, trôi trên mặt nước, rất nhanh sau đó bị vỡ ra.

Mái tóc đen nhánh của người đàn ông trôi nổi trong nước, anh nhắm hai mắt thật chặt, lông mày nhíu thành một đường thẳng, hai tay nắm chặt lấy hai bên thành bồn tắm, đốt ngón tay thon dài cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, đã không còn màu máu.

“Là mày đã cướp đi hết tất cả của tao, mày mới là người đáng chết nhất, Tống Kỳ Hạc, mày đáng chết nhất!”

Tôi đáng chết nhất.

Tôi……

“Phải sống thật tốt.” Những lời này lại đột nhiên vang lên.

Giống như một cọng rơm cứu mạng, lập tức kéo anh trở về từ bờ vực của cái chết.

Tống Kỳ Hạc chợt ngồi dậy, hít lấy từng ngụm từng ngụm một, vệt nước trên mặt chảy xuống tí tách tí tách, rơi xuống trên mặt nước, phát ra từng tiếng vang nhỏ.

“Không,” Người đàn ông chợt phát ra một tiếng cười lớn rất đáng sợ, “Các người đều đáng chết, các người, đều, phải, chết!” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói.

Tống Kỳ Hạc giơ tay lên lau nước trên mặt, lại nằm xuống, mờ mịt nhìn trần nhà, trong lòng như có thứ gì đó đang quấn thành một mớ bòng bong, nghẹn không thở nổi.

Anh nghe được tiếng hít thở bất ổn của mình, người đàn ông từ từ nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, dần dần làm cảm xúc của mình bình tĩnh lại.

Tối hôm đó.

Tống Kỳ Hạc vẫn dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được, chỉ là chưa ngủ được mấy tiếng đồng hồ, anh lại bị cảnh trong mơ làm cho giật mình tỉnh dậy.

Người đàn ông bật đèn trong phòng lên, ngồi dậy, lại nhìn thấy bức tranh trên tường đối diện.

Anh im lặng nhìn nụ cười vừa trong sáng vừa rạng rỡ của cô gái trong tranh, cuối cùng cụp mắt xuống, di chuyển cơ thể, ngồi xuống bên mép giường.

Tống Kỳ Hạc duỗi tay kéo ngăn kéo ra, lấy thuốc lá và bật lửa, lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, ngậm ở trong miệng, dùng bật lửa châm lửa.

Hai gò má anh hơi lõm vào, rít một hơi, những đốm lửa trên đầu thuốc lá lập lòe, ngay sau đó, người đàn ông lập tức phun ra một làn khói.

Tư thế kẹp điếu thuốc của Tống Kỳ Hạc rất quy củ, thoạt nhìn cũng không thường hút, hoặc là nói, là mới học cách đây không lâu.

Thời gian hút một điếu thuốc hoàn toàn làm cho anh bình tĩnh lại, nhưng cũng hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.

Tống Kỳ Hạc cũng không cưỡng ép bản thân, anh ném đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, đi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng vẽ tranh.

Ngồi ngẩn người cho đến sáng chú Dương thím Dương đến đây.

Chú Dương gõ gõ cửa phòng ngủ, sau khi đẩy cửa ra không nhìn thấy người đâu, biết ngay là Tống Kỳ Hạc lại nhốt mình vào phòng vẽ tranh.

Lúc Tống Kỳ Hạc đang vẽ tranh không thích có bất kỳ người nào quấy rầy, chú Dương cũng không gọi anh, chỉ dặn dò thím Dương chuẩn bị bữa sáng cho Tống Kỳ Hạc, chờ sau đó anh đi ra sẽ tự mình hâm nóng ăn một chút.

Hai vợ chồng già giúp Tống Kỳ Hạc sắp xếp việc nhà xong thì rời đi.

Tống Kỳ Hạc ngồi trong phòng vẽ tranh vẽ ra những thứ có trong giấc mơ của mình.

Chính giữa vũng máu là phần đầu, mắt, tay chân, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng, nhưng trong bức tranh với phong cách u ám như vậy, ở một góc lại có một cảnh tượng ấm áp.

Một cái cả người là huyết nam nhân ngồi ở góc tường, hắn quần áo hỗn độn, tóc lộn xộn, biểu tình lỗ trống dại ra, ngửa đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Mà một mảnh đen nhánh ngoài cửa sổ, trong bóng đêm có một vầng thái dương, ánh sáng chói chang chiếu xuống, xuyên qua cửa sổ kính trong suốt.

Bên ngoài cửa sổ có một đôi tay ấn một tờ giấy xuống.

Một tờ giấy trắng.

Xuyên qua ánh mặt trời, Tống Kỳ Hạc nhìn  thấy một hàng chữ trên đó.

Là những chữ Tần Họa đã từng nói.

Bởi vì quá kích động, tối hôm qua Tần Họa lăn qua lăn lại ở trên giường rất rất lâu mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi, sau đó mơ thấy một giấc mơ vô cùng kỳ lạ.

Cô thế mà mơ thấy thần tượng Tống Kỳ Hạc của mình, lại chính là anh trai nhỏ gặp được trên sân thượng.

Sáng sớm Tần Họa tỉnh dậy ngồi trên giường, cảm thấy mình chắc chắn là si mê đến phát ngốc rồi.

Cho dù cô có thích khuôn mặt của người ta đi nữa, cũng không thể tự tiện phán đoán thần tượng của mình thành mặt anh chứ!

Tần Họa vừa làm cho mình tỉnh táo, không ngừng ám chỉ mình không được nằm mơ những giấc mơ nhàm chán này nữa, vừa rửa mặt rồi trang điểm.

Cuối cùng để phù hợp với cách trang điểm nhẹ của mình, cô chọn một chiếc váy liền tay phồng màu trắng tinh khiết, cùng với một đôi giày cao gót màu bạc, phối với túi xách màu hồng nhạt, đi ra khỏi nhà.

Đầu tiên là cô đến một quán bán đồ ăn sáng ăn sáng, sau đó bắt taxi đến phòng làm việc ở đường Giang Doanh.

Đến dưới tầng phòng làm việc, Tần Họa còn cố ý kiểm tra lại vẻ ngoài của mình qua cửa kính sạch sẽ, tiện thể dặm lại son môi.

Chắc chắc tất cả đều không có vấn đề gì, cô mới hài lòng bước vào, bấm thang máy lên tầng mười tám.

Toàn bộ tầng mười tám đều là phòng làm việc của Tống Kỳ Hạc.

Sau khi Tần Họa bước từ trong thang máy ra tâm trạng trở nên vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, cô đi đến, nhìn thấy một cô gái mười mấy tuổi đứng ở trước quầy lễ tân, cúi đầu không biết đang làm gì.

Tần Họa đi qua, rất cẩn thận chào hỏi: “Xin chào.”

Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, sau khi nhìn chằm chằm Tần Họa vài giây mới nói: “Cô là Tần Họa đến ký hợp đồng đúng không?”

Tần Họa gật đầu, cô gái cười chỉ chỉ với cô: “Đi vào rẽ trái phòng đầu tiên.”

“Cảm ơn.” Tần Họa cười nói cảm ơn.

Cô xoay người, bước bước chân đi về phía phòng đầu tiên bên trái, Tần Họa dừng ở cửa hít một hơi thật sâu thở ra, rồi sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.

Nghe thấy một giọng nói lớn truyền từ bên trong ra: “Vào đi.”

Lúc này Tần Họa mới đẩy cửa ra.

Cô nhìn thấy một người đàn ông hơn 50 tuổi ngồi trên sô pha, tóc đen tóc bạc lẫn lộn vào nhau, mặt mày hồng hào, rất có tinh thần.

“Xin chào, xin hỏi ký hợp đồng ở đây sao?” Sau khi Tần Họa hỏi xong sau thì căng thẳng khẽ mím môi.

Chú Dương ngước mắt lên, nhìn thấy người đã tới, đứng dậy nói với Tần Họa: “Đúng vậy.”

Chờ Tần Họa đi tới, ông vươn tay ra bắt tay với Tần Họa, cười rất hiền hòa và thân thiết: “Xin chào, tôi là Dương Thuận người quản lý phòng làm việc.”

“Xin chào, tôi là Tần Họa.”

Chờ hai người ngồi xuống, chú Dương lập tức đưa hợp đồng cho Tần Họa, giọng nói dày dặn, cười nói: “Cô Tần cẩn thận xem một chút, nếu cảm thấy có chỗ nào có vấn đề có thể nói với tôi, không có vấn đề gì thì ký tên  vào tờ cuối cùng.”

“Được.” Tần Họa cầm lấy hợp đồng nghiêm túc đọc.

Cho đến khi……

Tần Họa chỉ vào một nhiệm vụ công việc trong đó hỏi chú Dương: “Kịp thời rửa bảng pha, dọn dẹp tôi có thể hiểu, nhưng chỗ lúc cần thiết sẽ nấu cơm giặt đồ cho anh ấy…… Cũng là công việc của tôi sao?”

Đây không phải là trợ lý, mà là bảo mẫu, đúng không?!

Chú Dương giải thích: “Bởi vì có đôi khi tôi đi công tác không có ở đây, không thể chăm sóc cậu ấy, vợ tôi thỉnh thoảng cũng sẽ bận chuyện con cái mà không thể kịp thời nấu cơm giặt giũ cho cậu ấy, cho nên để đảm bảo nên mới bổ sung thêm mục này.”

“Cô Tần không cần hoảng hốt, kiểu tình huống này rất ít phát sinh, bình thường tôi và vợ tôi luôn có một người sẽ ở lại nơi này.”

Lúc này Tần Họa mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ là…… Nếu thật sự xuất hiện kiểu tình huống này, trùng hợp anh Tống muốn ăn tôi không làm được, gọi cơm hộp cũng được, đúng không?” Cô rất cẩn thận hỏi.

Chú Dương cười cười, “Có thể.”

“Không để cậu ấy bị đói là được.”

“Vậy được.” Tần Họa trở lại bình thường.

Nhất là khi cô nhìn đến lương tháng vậy mà lại hơn mười ngàn, thì càng hài lòng với công việc này hơn.

Ngay khoảnh khắc cô vừa mở nắp bút ra định đặt bút ký tên, cửa bỗng nhiên bị người ở bên ngoài đẩy ra.

Tần Họa ngước mắt lên, sửng sốt trong phút chốc.

Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen đi vào, không ngờ là sẽ trùng hợp như vậy, ở chỗ này mà cũng có thể đụng phải anh.

Chẳng lẽ…… Anh cũng là nhân viên của phòng làm việc?

Vạy sau này bọn họ chính là đồng nghiệp rồi!

Nếu như là đồng nghiệp mà nói thì có thể càng hiểu về anh nhiều hơn!

Cảm thấy phù hợp cũng có thể ra tay trước chiếm được lợi thế!

Tần Họa bị dự định trong lòng đánh vang bùm bùm, vừa vui mừng, lại tận mắt nhìn thấy chú Dương vốn đang ngồi đối diện cô đứng lên, rất thân thiết gọi người đàn ông một tiếng: “Tiểu Hạc.”

Tiểu Hạc???

Hạc nào?

Hạc trong Tống Kỳ Hạc sao?

Tần Họa còn chậm chạp chưa kịp phản ứng lại nghi ngờ, chú Dương đã giới thiệu với Tống Kỳ Hạc: “Người này chính là trợ lý cháu tự mình chọn, cô Tần Họa.”

Tần Họa đột nhiên đứng lên, trừng lớn mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào anh.

Cho nên, anh thật sự là…… Tống Kỳ Hạc???

Khi Tần Họa đang cảm thấy vô cùng vô cùng vô cùng không thể tưởng tượng nổi, chú Dương đã cho cô một đáp án khẳng định, nói: “ Cô Tần, cậu ấy chính là ông chủ của cô, Tống Kỳ Hạc.”

Tần Họa: “……”

Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Ánh mắt Tống Kỳ Hạc lạnh lùng, lúc đảo qua rất bình tĩnh không hề có gợn sóng, ngay cả khi đối diện với cô cũng rất thản nhiên.

Ngay sau đó anh lạnh nhạt hỏi: “Ký chưa?”

Tần Họa cũng không biết làm như thế nào, cực kỳ hoảng loạn nói: “Ký ngay đây.”

Nói xong cô lập tức khom lưng kỳ tên của mình ở trên giấy, bởi vì quá bất ngờ và kích động, tay của cô gái cũng hơi run rẩy.

Tần Họa ký xong cầm lấy hợp đồng đưa cho Tống Kỳ Hạc, người đàn ông mở ra nhìn chữ ký của cô, sau đó gập tập tài liệu lại, đưa cho chú Dương.

“Chú Dương, chú đi ra ngoài trước đi.”

“Ừ.”

Chờ cửa vừa đóng lại, Tần Họa lại cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu thở ra.

Giọng nói của Tống Kỳ Hạc bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô: “Cô rất thất vọng?”

- -----oOo------