Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 890



CHƯƠNG 890

Rất nhiều điều cô còn chưa nói, giọng nói biến mất giữa đôi môi cô, mà hai cánh môi cô… dừng lại trên yết hầu của Tưởng Tử Hàn.

“Ừng ực!”

Tưởng Tử Hàn kìm không được nuốt nước miếng, yết hầu lăn lên lộn xuống, cọ lên cánh môi mềm mềm của cô, như có một luồng điện từ da thịt chạy khắp nơi trong cơ thể.

Tống Hân Nghiên cũng không dừng lại, môi cô trượt xuống, nhẹ nhàng đặt lên xương quai xanh của anh, lại xuống chút nữa, răng cô cắn mở mấy cúc áo ngủ đầu tiên của anh.

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn dần đỏ lên, mang theo vẻ thèm khát, hô hấp cũng không kiềm được mà từ từ trở nên nặng nề hơn.

Tống Hân Nghiên đưa tay lên lướt dọc theo cổ anh, luồng năm ngón tay vào mái tóc ngắn của anh, ấn nhẹ lên da đầu của anh.

Cô hôn, đè, thân thể dán sát vào người anh, xoay nhẹ.

Vô cùng khiêu khích!

Tưởng Tử Hàn bị trêu chọc đến mức mồ hôi chảy đầy trên trán, khiến anh có chút không kìm chế được.

Anh giơ tay, đang muốn đảo khách thành chủ thì đột nhiên Tống Hân Nghiên lùi lại.

Cô cong khóe môi lên thành một nụ cười khẩy, đưa tay vén tóc rồi nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ vốn đã đỏ ửng lên của anh: “Anh muốn sao? Khó chịu à? Tưởng Tử Hàn, biết cái gì gọi là lấy lòng chưa?”

Cô thổi hơi về phía anh, giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ: “Là như thế này nè.”

Cô đẩy anh ra, vén tóc mình lên, trên mặt đầy sự mỉa mai: “Anh không những không lấy được lòng phụ nữ, mà còn dễ dàng bị phụ nữ câu đi mất, loại sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới giống như anh, dựa vào đâu cảm thấy tôi sẽ để ý đến anh chứ?”

Giống như một chậu nước đá đổ xuống đầu, làm dập tắt ngọn lửa trên người Tưởng Tử Hàn.

Đôi mắt đỏ lên vì ham muốn và tức giận, nheo lại vô cùng nguy hiểm: “Chọc anh xong rồi không muốn chịu trách nhiệm sao?”

“Ha ha!” Tống Hân Nghiên cười khẽ, thừa dịp anh không chú ý, bỗng nhiên cong đầu gối lại, muốn đá vào phía dưới của anh.

Tưởng Tử Hàn nhanh chân lùi về sau.

Tống Hân Nghiên nhân cơ hội nhanh chóng xoay người, mở cửa phòng chạy ra ngoài.

Tưởng Tử Hàn: “…”

Yêu tinh nhỏ!

Anh thở một hơi nặng nề, nhìn theo bóng lưng cô hét lên: “Anh mẹ nó chỉ đối xử như thế với mình em!”

Tống Hân Nghiên đã bỏ trốn mất dạng, cũng không biết cô có nghe thấy hay không.

Chúc Minh Đức ở kế bên nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đã đi xa, lại nhìn thấy ông chủ nhà mình đang tức giận.

Tim của trợ lý riêng Chúc cũng muốn chết đi sống lại.

Can đảm tiến lên trước, rồi anh ta cẩn thận hỏi: “Muốn, có muốn… phái người đuổi theo không ạ?”

Tưởng Tử Hàn đá một cước vào cạnh tủ bên cạnh.

Làm cái bình hoa trên ngăn tủ run lên, Chúc Minh Đức vội vàng đưa tay đỡ lấy, sau đó chợt nghe thấy tiếng ông chủ mình hét to.