Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín

Chương 23: Sự ăn ý đầu tiên



Khó khăn lắm mới có được cơ hội ngàn vàng này, anh không muốn bỏ lỡ, liền đáp trả lại nụ hôn khi nảy bằng những kỹ thuật điêu luyện tích lũy suốt những năm qua.

Phương Viên nhẹ nhàng luồn ngón tay qua mái tóc cô, siết chặt chúng giữa các ngón tay của mình. Lâm Dao vòng tay qua cổ anh phối hợp thật ăn ý, lúc đầu còn hôn nhẹ nhàng đôi môi nhau, mắt cô khép hờ để cảm nhận. Khi đến cao trào thì Phương Viên ghì thật chặt, dùng lưỡi để hôn người tình. Lâm Dao mở môi ra một chút để lưỡi của anh lách vào, dùng lưỡi của anh để khám phá lưỡi của cô ấy một cách nhịp nhàng và uyển chuyển.

Bán tay hư hỏng từ eo cô dần trượt xuống vòng ba săn chắc, Lâm Dao khựng lại, hai đôi môi tách rời nhau, cô mỉm cười dịu dàng nói:

- Mới mấy ngày không gặp anh bạo dạng hơn rồi.

Phương Viên nhếch môi cười khẩy, đảm bảo với cô rằng:

- Yên tâm, anh sẽ chỉ chạm vào em khi mà em thật sự cam tâm tình nguyện.

Tình dục đối với đàn ông 40 như Phương Viên không còn là một sự khám phá thử nghiệm giống như thời còn trẻ, mà đó đã trở thành một phần trong ngôn ngữ của xúc cảm, giúp tình yêu thêm phần thăng hoa.

Anh không cần những vồ vập về mặt thể xác, điều anh muốn là sự hòa hợp đến từ tâm hồn cũng như suy nghĩ của cả hai phía.

Anh muốn tình dục sẽ có phần cởi mở hơn, tôn trọng và chia sẻ nhiều hơn, bởi anh ấy hiểu rằng, tình cảm của một người đàn ông còn được thể hiện qua cách anh ta đối xử với người phụ nữ của mình ngay cả lúc trên giường.

Đôi mắt buồn miên man nhìn về phía anh, như mây chiều lơ lững mãi lang thang. Cô nhớ lại những lời lúc trước cha chồng từng nói với mình, ông ấy nói đúng.

Nhân lúc cô vẫn còn trẻ, nhân lúc vẫn có thể đi được làm những việc bản thân cho là đúng, yêu những người ta thực sự yêu. Bỡi vì nếu như sau này có muốn thì cũng không còn cơ hội nữa...

Vừa nói xong, nhìn xuống dưới, anh đã cứng miệng không nói được gì thêm. Chiếc áo bệnh nhân phần cổ áo quá thấp, làm lộ ra chiếc áo ngực không dây màu đen reng trắng bên trong, người ta nói rằng quyến rũ giống như mùi vị của mật ong - mà mật ngọt thì chết ruồi. Yết hầu chuyển động lên xuống, anh nuốt nước bọt chuyển ánh nhìn xuống phía dưới.

Lâm Dao giống như một bông hoa đương thì rạng rỡ nhất, nở xòe khoe sắc, tỏa hương đậm đà, chỗ nào cần tròn thì tròn, chỗ nào cần cong rất cong.

Những tín hiệu kích thích từ đối phương khiến Phương Viên phấn chấn hơn, thở mạnh và gấp gáp hơn. May thế nào, thằng nhỏ của mình lại cương, lúc ấy mừng như bắt được vàng, thế là em chết với anh.

Phương Viên nhanh chóng xoay người chiếm ưu thế thượng phong. Giọng nói anh run run hơi thở dồn dập, nhịp tim cũng tăng cao thì thầm gọi tên cô trong cơn dụng vọng.

- Lâm Dao à~

Một tay chống xuống giường làm điểm trụ, tay kia thuần thục cỡi bộ đồ bệnh nhân trên người cô xuống, môi chạm môi, anh gấp gáp chen lưỡi vào khoang miệng cô, cả hai quấn lấy nhau như những người thuần thục chốn tình trường. Rời khôi đôi môi căng mọng di chuyển xuống cổ, chưa đầy 5 giây đã khiến Lâm Dao há hốc mồm cười lớn, một tay đưa lên che miệng tay kia vổ vào bắp tay chồng liên tục.

- Hahaaa... Phương Viên hahaa... Dừng lại đi!

Anh ngẩng đầu dậy hiếu kỳ nhìn cô, nhất thời chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

- Em cười gì vậy? Em dẫn dụ anh trước đó!

Lâm Dao cười không nhặt được mồm với vẻ mặt tuột cảm xúc của chồng.

- Hhaa, không phải! Em đang muốn nói đến râu anh, nó cọ sát vào da làm em nhột quá!

Anh cau mày đưa tay lên sờ chồm râu của mình, chẳng suy nghĩ thêm cứ tiếp tục việc chính, đưa tay cỡi nhanh chiếc áo vest trên người, tiếp theo là cà vạt và áo sơ mi.

- Em tập quen dần với nó đi Lâm Dao à!

Cô trưng ra vẻ mặt ngây thơ ngơ ngác nhìn chồng mình.

- Sao?

Nhìn bầu ngực nhấp nhô lên xuống, đôi quai hàm xanh sâu hoái mê lòng người khiến cảm xúc anh dân trào trở lại tiếp tục hôn cổ cô, đi đến đâu để lại vết đỏ đến đó và Lâm Dao vẫn cười không ngớt cho đến khi không chịu nổi nữa mà đẩy anh ra nói:

- Hahaaa Phương Viên! Anh vào cạo sạch râu trước đi rồi làm!

Anh nghiêng đầu khó hiểu, dừng hoạt động lại nhìn cô hỏi:

- Tại sao phải cao chúng đi?

Lâm Dao chưa mở miệng giải thích anh đã nói tiếp:

- "Nuôi râu không phải là dê! Nuôi râu là để gây mê đàn bà". Em chưa nghe câu này hả?

Cô cau mày nhìn sang trái cố nhớ lại.

- Hơ, thật sự là chưa đó!



Cuối cùng cô vẫn phải chịu cảm giác khó chịu đó, sự thăng hoa thể xác hòa cùng sự buồn cười cảm xúc khiến cô quằn quại đê mê muốn chết đi sống lại.

Anh tiếp tục kéo quần cô xuống dưới nữa, lần này thì ngất ngây con gà tây luôn. Đôi chân dài trắng muốt, eo nhỏ mà cặp mông thì to tròn. Phương Viên ngẩng đầu quan sát nét mặt cô, bốn mằt họ nhìn nhau, cả hai đều thở dốc như nhau, ngoài ra chẳng có cảm giàc ngưỡng ngùng. Cô tò mò hỏi:

- Em nghĩ chắc đây không phải lần đầu của anh đúng chứ?

Vừa xoa mông mấy cái, tay còn lại vẫn nắn nắn nhũ hoa.

- Em cũng vậy mà đúng không?

Cô giữ lại câu hỏi, anh di chuyển đôi tay xuống vùng tam giác, tay còn lại thuần thục cỡi thắt lưng, kéo khóa quần xuống, tiếp theo là chiếc quần nhỏ bên trong.

Lâm Dao nhìn chằm chằm không chớp mắt, thứ này không phải chưa từng xem chưa từng thử, cô đảo mắt nhìn anh, đúng như những gì từng điều tra, cô biết chồng lúc trước là một tài tự trăng hoa thay bồ như thay áo, nhưng không nghĩ anh quan hệ nhiều đến mức màu sắc thằng bé thay đổi thế kia.

Anh ngồi giữa hai chân Lâm Dao, cạ thằng nhỏ vào điểm nhạy cảm của vợ mình. Bàn tay anh chạm đến chùm lông mềm mại, quăn tít. Cô thở dồn dập, gương mặt ửng đỏ vì cơn dục tình rạo rực. Phương Viên đưa người đến gần nói nhỏ vào tai cô:

- Anh bắt đầu nha?

Tay cô nắm chặt cánh tay, giọng nói quyến rũ mê hoặc người nghe:

- Cho em thấy một người đàn ông tứ tuần làm được gì!

Khóe miệng anh nhếch cao.

- Sẽ hơn những gì em nghĩ đó!

Anh đưa ngón tay giữa lần vào khe suối tình ăm ắp nước nhờn, ấn nhẹ vào, mơn trớn cái cảm giác thần tiên ấy. Cô ưỡn người đón nhận và hẩy mông tới lui như đang làm tình với ngón tay của Phương Viên.

Lâm Dao gạt bỏ được e ngại, rụt rè nhắm mắt lại thả hồn theo mây gió để tận hưởng niềm vui trần thế. Cô hiểu khao khát của mình, biết nói ngôn ngữ “body” và thể hiện mong muốn đó với anh.

Và khúc thịt cứng ngắt phía trước đang dập vào phần tam giác mềm mại. Anh kéo quần đạp xuống đất, thằng nhỏ nó dương ra cứng ngắt, chỉa đầu đỏ ửng nhơn nhớt nước.

Thanh niên 20 có thể làm nên huyền thoại “7 lần một đêm” nhưng chưa chắc đối tác đã thích.

Còn đàn ông 40 giống như anh chàng chơi xe sành sỏi. Anh nắm vững các kỹ thuật để khởi động, dạo đầu. Anh luôn biết kiểm tra máy móc, xăng nhớt đầy đủ rồi với vận hành.

Quá vật vã với thằng nhóc khủng của chồng, mới cho vào được một nữa mà đã chạm đến đáy tử cung, khiến cô đau đớn cong người vặng vẹo không chịu nổi thằng nhóc quá khối này.

Khi nảy vì thách thức nên cô hào hứng để bây giờ sướng đến tận họng không thể nói nên lời bỡi những cú đâm.

Khi chạy, Phương Viên cũng luôn biết lắng nghe “tiếng nổ” để biết cảm xúc của vợ. Anh khom người hôn lên trán cô đang ướt sũng những giọt mồ hôi trấn an:

- Thả lõng một chút em sẽ bớt đau hơn!

Cảm xúc dâng trào mãnh liệt, hai tay cô choàng qua cổ anh, dành tặng anh một nụ hôn sâu nồng ấm. Anh nghi điểm trong mằt cô với hình tượng một người đàn ông kiên nhẫn, dịu dàng, biết phát huy thế mạnh, khắc phục điểm yếu, vì thế cô rất khó cưỡng lại trước một anh chàng tuổi 40 tự tại, hiểu người và biết mình.

Mi mắt Lâm Dao nhắm hờ tận hưởng khoái lạc, cảm giác như bị thôi miên. Khi đạt cực khoái, cô mơ màng, thậm chí mất hết lý trí chỉ muốn cùng anh vận động thật ăn ý, chắc có lẽ... Đây là sự ăn ý đầu tiên của họ.

Phương Viên và Lâm Dao đều là người từng trải qua chuyện giường chiếu, ai cũng muốn cho đối phương biết mình đã học được những gì sau những cuộc vui, cả hai người cháy hết mình với nhau, quên đi bên ngoài thời tiết dẫu rất lạnh, nhưng trong người lại có cảm giác nóng bừng, căng tức và ngứa niệu đạo bao trùm lấy họ.

Những âm thanh rênh rỉ lấn ác cơn mưa bên cửa sổ lúc nửa đêm, ngoài ô cửa sổ tiếng gió nổi lên kéo theo những hạt mưa rơi tí tách cũng không làm ảnh hưởng hai con người trong kia.

Cường độ tác động cũng mạnh hơn. Tuy hoạt động liên tục và có thể toát mồ hôi, nhưng anh không hề cảm thấy mệt mỏi. Ngược lại, còn cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Khi cực khoái, cô cảm thấy não bộ như ngừng tư duy. Cơ thể tê dại đi trong giây lát, cảm giác sung sướng tột cùng lan truyền khắp cơ thể. Lúc này, chỉ còn lại duy nhất cảm giác đê mê, hạnh phúc.

Yêu sai người dạy cô trưởng thành, yêu đúng người giúp cô tìm lại bản thân. Cuối cùng cũng có người thương tiếc dáng vẻ tệ hại nhất của cô, cuối cùng tình yêu của cô không còn tạm bợ nữa, một người yêu cô là vì sự lôi cuốn từ cô chứ không phải vì mưu tính đã lâu, một tình yêu đến từ sự chân thành giản đơn.

......o0o......

Một đêm mây mưa đã qua, vì chơi quá đà kết quả sáng hôm sau tận 07.00 giờ vẫn chưa thấy ai dậy, bên ngoài tiếng cười nói, người qua kẽ lại tạo ra những âm thanh khác nhau làm ồn đến giấc ngủ.

Phương Viên chợt thức giấc, từ kẻ mắt lim dim anh nhìn ra ngoài, trời đã sáng nhưng Lâm Dao chưa có ý định dậy, anh chống tay xuống giường lấy thế ngồi dậy, vừa quay qua thấy tấm chăn Lâm Dao đắp đêm qua đã tuột xuống eo, Phương Viên dụi mắt, trườn người xuống kéo tấm chăn lên đắp đàng hoàng, cúi người âu yếm đặt một nụ hôn lên vai cô như thể hiện sự nâng niu, trân trọng dành cho vợ.

Anh lấy tay đỡ đầu, nằm nghiêng người, bàn tay kia vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ, chút ân ái chưa hoàn toàn chấm dứt. Ngón tay sượt qua da Lâm Dao khi anh mơn trớn làn da của cô, những động chạm nhẹ nhàng và êm dịu như thể cô được tạo thành từ những sợi tơ mềm mại nhất.



Đột nhiên đôi bàn tay Lâm Dao vươn lên nắm lấy những ngón tay đang nghịch ngợm của anh, mắt cô dần mở, cả hai nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười.

- Em dậy từ khi nào vậy?

- Mới dậy thôi!

Vừa trả lời cô vừa dùng ngón tay cái của mình mân mê xoa bóp mu bàn tay của chồng khi nắm.

- Còn đau không?

Cô mím môi cúi đầu lắc nhẹ một cái, Phương Viên vô tình để ý đến xhy nước biển treo trên giá bên đầu giường.

- Chay nước biển của em hết rồi kìa! Để anh ra gọi y tá thay mới cho em!

Anh ngồi dậy định quay người bước xuống giường đột nhiên bị cô kéo tay lại. Lâm Dao ngồi dậy nói:

- Từ từ đi! Không cần gấp! Cho em xem tay anh đi! Còn đau không?

Anh nhìn xuống bàn tay mình, xoa nhẹ cổ tay thoáng nở nụ cười.

- Không sao đâu! Hết đau rồi.

Lâm Dao cố chấp, vươn tay ra nắm lấy tay anh kéo về phía mình, bàn tay sờ lên vết thương được băng bó lại của anh, nhìn vào nó cô cảm thấy có lỗi với anh nhiều lắm, vì hành động không tự chủ của mình mà khiến anh bị thương. Ánh mắt cô hắt hiu buồn man mác, dịu êm như chiều mùa thu êm đềm lưu luyến.

- Em xin lỗi.

Phương Viên mỉm cười nhẹ nhàng, đưa sát người về phía cô, đầu hơi cúi thấp để nhìn cô rõ hơn, tay kia véo, nựng má cô dặn dò:

- Hứa với anh đừng bao giờ hành động dạy dột như vậy nữa! Được không hả?

Lặp đi lặp lại vẫn là ánh mắt nhìn chằm chằm làm cô chú ý, nhìn vào đôi mắt ấy khiến cô sao lãng những thứ khác xung quanh, chúng như mờ nhạt đi trong mắt cô. Bị nhìn chằm chằm làm cô mất tự nhiên, ánh mắt dâng trào cảm xúc vô thức đảo liên tục bất an tìm kiếm lối thoát.

- Ừm, được, được.

Anh từ từ hạ tay xuống.

- Đừng suy nghĩ nhiều về chuyện tiền vốn nữa! Anh sẽ giúp em, còn chuyện công ty thì để khi nào khỏe rồi tính! Khi nào mệt thì nói với anh! Muốn nghỉ thì nghỉ, cứ để cuộc sống thoải mái! Chúng ta chẳng phải là người không có ngày mai!

Những câu nói Phương Viên nói Lâm Dao khiến tâm trạng cô ấy khá hơn, không còn tồi tệ, cảm thấy cô đơn, lạc lẽo nữa, ít nhất vẫn có người cần mình, vẫn còn người muốn nhìn thấy mình sống tốt mỗi ngày, thôi thì cứ xem đó là động lực và mục tiêu để cố gắng vậy!

Trên đời này toàn là người chưa lo nổi thân mình, người có thể quan tâm tới cảm xúc của cô như Phương Viên thật sự rất hiếm gặp.

......o0o......

Mấy ngày sau, tại một quán cafe sân vườn...

Phương Viên đi từ hành lang đến than máy. Trong khi chờ đợi, điện thoại báo tin nhắn, anh tranh thủ lấy ra xem, là đối tác nhắn tin đến.

"Tôi đến rồi, đang đợi anh trên lầu 5".

Chưa kịp trả lời, than máy đã đến, thôi thì vào trước rồi trả lời sau vậy, định nhấn nút đóng cửa, bên ngoài một cặp tình nhân khác lại bước vào. Vì tập trung trả lời tin nhắn nên anh không để ý, vào trong rồi người đàn ông kia tự chọn lầu và đóng cửa. Thực hiện xong động tác, anh ta quay sang nhìn người yêu mình hỏi:

- Sao nay em đi làm trễ vậy?

Người đàn ông ôm cô gái vào lòng.

- Em ngủ quên thôi hihi, hôm nay ăn gì?

Cô gái nũng nịu dựa vào vai anh ta.

- Ăn lẩu đi!

Phương Viên ngẩng đầu lên vô tình nhìn thấy cảnh ôm ấp của hai người họ, anh dùng ánh mắt chán nản nhìn, không biết khi nào mình và Lâm Dao mới được như thế, càng nhìn càng mong đợi viễn vong, anh bật lưỡi mím môi đảo mắt một vòng rồi tiếp tục chăm chú vào màng hình điện thoại.

Than máy vừa lên đến tần 2 bỗng dưng dừng lại, cánh cửa cừa mở ra bên ngoài lại một người đàn ông khác bước vào, anh ta không vội bước vào trong, ánh mắt đầu tiên đặt lên người cô gái bên trong than máy, cô ta không né tránh, mà đáp lại bằng một nụ cười, gã đàn ông bên ngoài cũng thế, may thay tên đàn ông kia không nhìn thấy những hành động liếc mắt đưa tình này. Đến khi bước vào than máy gã mới chào hỏi tên đàn ông này:

- Dạ Thiên à, trùng hợp quá.