Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín

Chương 42: Muộn một chút kết hôn thực ra càng tốt



Lâm Dao đưa tay lên sờ cổ cúi gằm mặt không dám nhìn vào mắt mẹ chồng, đã bị bà nói trúng rồi, ban đầu cô thay đồ vốn dĩ muốn đến công ty, mấy nay bị mẹ chồng chôn chân ở nhà, chỉ dám lén lút giải quyết công việc trực tuyến, cô không yên tâm khi để công ty như vậy trong thời gian dài.

Cô lắt léo rằng:

- Mỗi người có một phong cách mà mẹ!

Bà nhíu lông mày tỏ ra rất bực tức nói:

- Cô đừng tưởng mình nghĩ gì trong đầu mà tôi không biết! Việc nhà chưa xong mà đòi đi chơi, cơm sáng còn chưa có nữa.

Cô hai bàn tay xoa vào nhau, ánh mắt long lanh nhìn bà.

- Mẹ ơi con có hẹn rồi, hay đợi khi con về nấu cơm cho mẹ ăn nha?

Bà tức giận chống hông nhìn cô chằm chằm hỏi:

- Bạn cô quan trọng hơn mẹ chồng hả?

Bà chỉ tay vào bếp nói to:

- Mau vào trong đi! Đồ tôi mua xong hết rồi đó.

Trứng không thể chọi với đá được, mẹ thật biết cách giày vò con dâu, cô đành ấm ức đi vào trong.

- Dạ mẹ.

Uất đến mức không chịu đựng được, bực tức trong người mà phải cố nén lại, không thể nói ra hết được.

...Nhà hàng......

Nhân viên cầm khây ra bước đến trước mặt một cô gái mặc áo sơ mi sọc caro đen trắng fom rộng, chiếc quần đen, đôi dép tổ ong trắng, ôm trong lòng khư khư chiếc vali cũ, nhân viên cúi người nhẹ nhàng đặt ly nước cam xuống bàn, mỉm cười lịch sự đưa thực đơn ra hỏi:

- Chị muốn gọi món chưa ạ?

Dạ Thảo khó xử ra hiệu bằng tay.

- Đợi chút nữa đi em!

- Dạ.

Nhân viên cầm khây và thực đơn đi ngược vào trong, Dạ Thảo siết chặt các ngón tay lại với nhau, không dám ngồi sâu chỉ dám ngồi hờ ở mép ghế, trong lòng bồn chồn cứ nhìn ra ngoài cửa trông ngóng.

10 phút sau mới thấy Lâm Dao vội vàng cầm túi xách trong tay bước vào nhà hàng đi về phía mình, Dạ Thảo mừng rỡ biểu hiện rõ ra trên nét mặt.

- Còn tưởng tôi bị leo cây luôn rồi.

Lâm Dao cười xòa, vén tóc mái ngồi xuống, đặt túi xách lên ghế bên cạnh.

- Chưa gọi món hả?

- Ừ, tôi sợ cô không đến nên không dám gọi.

Lâm Dao bật cười nhìn cô bạn ngây thơ của mình rồi đưa tay lên gọi phục vụ.

- Làm sao tôi có thể bỏ cô một mình được? Chỉ là có chút việc nên đến muộn thôi!

- Còn nhớ lúc trước cô ở Đà Nẵng mà? Sao giờ tới thành phố vậy? Trụ sở công ty di dời hả?

- Không phải đâu! Lấy chồng thì phải theo chồng thôi.

Phục vụ cầm menu bước đến, đặt ly nước cam xuống trước mặt Lâm Dao rồi đưa menu ra.

- Mời quý khách!

Lâm Dao lật menu ra, vừa chỉ vào vừa nói:

- Món này! Món này! Cả món này... À còn món này nữa!

Dạ Thảo ngạc nhiên tròn mắt hỏi:

- Ủa lấy chồng khi nào vậy?

Phục vụ cầm menu rời đi, Lâm Dao vắt chéo chân, một tay gác lên thành ghế, tay kia cầm ly nước cam lên.

- Hơn bốn tháng nay rồi, đừng có trách sao không mời! Tại cô nói bận việc dưới quê, tôi không muốn làm khó nên mới không gửi thiệp.

Dạ Thảo phồng má tỏ ra giận dỗi.

- Bận thì bận, nói sao đi nữa cô cũng là bạn tôi mà, tôi có thể sắp xếp thời gian.

Lâm Dao uống ngụm nước cam rồi nhún vai đặt ly nước xuống phì cười.

- Ai biết.

Dạ Thảo "Hừ" lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn sang hướng khác, Lâm Dao quan sát bạn mình một lúc rồi xót xa nói:

- Mới mấy tháng dưới quê da cô ngâm rồi, bộ ở dưới làm việc ngoài đồng nhiều lắm hả?

Dạ Thảo lúc này mới quay mặt lại nhìn.

- Ừ, còn cô thì sao? Cuộc sống mới của cô thế nào? Mà chồng cô là ai vậy? Tôi có biết không?

Dạ Thảo nghiêng đầu nhìn bên trái cố nhớ lại điều gì đó.

- Mà có phải anh bạn trai quen ba năm kia không?

Lúc trước khi có ai nhắc đến Lý Dạ Thiên, lòng cô chợt bồi hồi, thoáng buồn, nhưng giờ thì không còn nữa, Lâm Dao lắc đầu đưa tay vào túi xách lấy điện thoại ra.

- Quên anh ta đi!

Cô vào mục bộ sưu tập, đưa qua cho Dạ Thảo xem tấm ảnh cưới của hai người, kiêu hãnh nói với cô bạn:

- Chồng tôi đó!

Dạ Thảo nhìn chằm chằm bức ảnh, người đàn ông trong ảnh khá phong độ, cao ráo nhưng...

- Hình như chồng cô hơi lớn tuổi ha?

- Anh ấy hơn tôi mười ba tuổi.

Dạ Thảo ngạc nhiên, ngước đầu lên nhìn Lâm Dao.

- Cái gì? Bốn mươi tuổi?

Lâm Dao nói một cách thản nhiên:



- Ừ.

Dạ Thảo nhìn đi nhìn lại tấm ảnh, cô ấy vẫn không thể tin được.

- Điều gì khiến cô cưới anh ta vậy? Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu lý do gì khiến một cô gái hai mươi mấy tuổi đầu lại kết hôn với một ông già bốn mươi.

Dạ Thảo ghé sát Lâm Dao thì thầm hỏi:

- Không phải vì tình yêu đâu đúng không?

Lâm Dao cúi đầu cười nhẹ, cô không phủ nhận.

- Đúng, chúng tôi kết hôn vì môn đăng hổ đối.

Dạ Thảo ngạc nhiên.

- Nhà cô giàu như vậy rồi... Cần gì lầy chồng giàu?

Lâm Dao nói rõ về quan điểm của mình ngay khi Dạ Thảo hỏi:

- Đối với tôi, nếu muốn kết hôn, tôi phải lấy một người đàn ông từ một gia đình tốt, không phải vì tiền, mà là vì con người! Vì có nền tảng gia đình tốt nên người đàn ông sẽ được học hành tử tế, biết cách cư xử, thậm chí có nhân cách tốt.

Dạ Thảo xua tay, nhoẻn miệng cười tự nhiên, vô tư thoải mái nói:

- Tôi không thể tiếp thu nổi những gì cô nói, suy nghĩ của người giàu và người nghèo khác nhau lắm!

- Cô lại nữa rồi...

Phục vụ bước đến, đặt những món Lâm Dao gọi xuống bàn ngăn nắp rồi rời đi.

- Lần nay lên đây rồi có về quê nữa không?

- Tôi định quay lại nhà trọ cũ, mẹ cũng đã mất rồi, tôi không còn lý do gì ở lại quê nhà.

Lâm Dao gật đầu đồng cảm.

- Cô tìm được việc thích hợp chưa?

- Chưa, tôi đang làm đơn chuẩn bị xin việc.

Cô chợt nhớ ra:

- À, hay cô cứ qua chổ tôi làm việc đi!

Dạ Thảo kinh ngạc.

- Được luôn hả?

Giọng nói Lâm Dao quả quyết, chắc nịch:

- Đương nhiên, trình độ anh văn của cô rất giỏi, hơn nữa kỹ năng xã giao tốt, đúng lúc công ty còn thừa chiếc ghế trợ lý, cứ qua làm cho tôi!

Thái độ dè dặt, Dạ Thảo tỏ ra thận trọng, tự hạn chế ở mức độ thấp, do thấy cần phải cân nhắc.

- Có phiền cô quá không?

Cô bật lưỡi, phẩy tay.

- Chậc, phiền cái gì, giúp cô cũng là giúp tôi.

- Cảm ơn cô nhiều lắm.

- Khách sáo cái gì? Nè đồ ăn dọn lên hết rồi, ăn thôi!

Dạ Thảo gật đầu cười nhẹ, hai người cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức món ăn. Khi có sự kích thích về mùi vị của các món ăn như thịt, cá, trên bàn cơn buồn nôn bắt đầu xảy ra, Lâm Dao lại phải vội vã chạy vào nhà wc, nhưng chỉ kéo dài nhiều lần không gây nôn.

Điều này bắt đầu xảy ra thường xuyên và khiến cô ấy nghi ngờ. Từ việc bụng to bất thường, buồn nôn, chậm kinh nguyệt, cô đoán mình có thai nhưng để biết chính xác kết quả cô ấy quyết định mua que thử thai.

Cảm giác hồi hộp khi mua que thử thai, lo lắng khi làm xét nghiệm nước tiểu vào sáng sớm, run rẩy khi chờ kết quả, và hai vạch đỏ “Lù lù” xuất hiện. Tất cả những cảm xúc này dường như không thể nào quên được đối với những ai lần đầu mang thai.

Tay cô run rẩy đánh rơi que thử xuống đất, bần thần mất một lúc, vui thì ít mà lo thì nhiều. Công việc nhiều, nghĩ đến cảnh sinh con khi nước sôi lửa bỏng thế này cô ấy không tránh khỏi cáu gắt, lo lắng.

Đáng ra khi biết tin mình mang thai phải sung sướng hạnh phúc mới đúng, sao khi biết mình mang thai cô lại buồn như vậy? Bao nhiêu dự định ấp ủ, bao nhiêu kế hoạch phát triển công ty còn chưa thực hiện, trong khi công việc có chút khởi sắc, đang có cơ hội thăng tiến. Quả thật, chuyện này là “Thảm họa” đối với kiểu người “Hướng ngoại” như Lâm Dao.

Cô cảm thấy đầu óc rối bời, không biết nên làm gì.

......o0o......

Biết được tin mình mang thai, cô bần thần kém sắc khí, nét mặt biểu hiện sự mệt mỏi băn khoăn lo nghĩ, không có chút tinh thần làm việc nên đã về nhà sớm.

Khoảng 04.30 phút chiều, không còn việc gì làm Lâm Dao đứng lên rời khỏi phòng đi ra ban công dạo quanh, hít thở chút không khí trong lành.

Đứng được một lúc cô nghe phía sau mình có tiếng bước chân, theo quán tính quay người ra sau nhìn, nhưng chẳng thấy ai cả, bỗng dưng có cánh tay khều nhẹ vai trái, cô giật mình xoay mặt qua nhìn thử, cũng chẳng có ai, đôi tay khều vai cô thêm lần nữa, vừa quay người qua đôi tay phía trước đã dang rộng đợi cô từ khi nào.

Lâm Dao vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đôi chân không thể chống chế, cô vội bước đến dang rộng cánh tay ôm chầm lấy chồng mình thật chặt, anh đáp lại cái ôm bằng một nụ hôn trìu mến trên vầng trán cao ấy.

Tình yêu vốn dĩ không vần nhiều ngôn ngữ, chỉ cần một cái ôm, hai người đã có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau, cô chủ động ôm vì nhớ anh, anh im lặng không nói vì mình cũng vậy. Nếu tình yêu tuổi trẻ là những câu nói ong bướm ngọt ngào như mật, thì tình yêu trưởng thành là những hành động ẩn chứa tình yêu.

Phương Viên nhếch miệng cười hỏi:

- Nhớ anh lắm rồi phải không?

Cô ngẩng đầu, hờn dỗi trách:

- Sao nói đi công tác một tháng mà giờ mới về?

Nghe cô hỏi câu này đủ hiểu, cô ấy chưa biết về chuyện liên quan đến JMPT, Phương Viên cũng không muốn nói cho vợ mình biết nên cười lả tùy tiện lấy lý do:

- Đáng ra anh sẽ về đúng hẹn, nhưng phút cuối gặp chút biến cố nhỏ, phải ở lại xử lý.

Cô đảo mắt nhìn sang chổ khác làm lơ.

- Nhưng rõ anh nói một tháng mà? Có sự cố gì đi chăng nữa cũng phải gọi báo em một tiếng c...

Chưa dứt câu, anh đã cúi đầu khóa môi cô bằng một nụ hôn, ngăn chặn những lời tranh cãi đáng yêu của cô bằng một nụ hôn bất ngờ.

- Thôi mà! Đừng giận anh nữa!

Cử chỉ bất ngờ khiến cô như điên cuồng, dù không thừa nhận nhưng tay vẫn siết chặt eo anh không buông, Phương Viên thấy vợ mình như vậy, máu cà khịa lại nổi lên:

- Lúc trước anh hỏi "Nhớ anh chưa?" có người từng nói "Chưa" mà ta?

Cô bình tĩnh trả lời:

- Ừ thì có nhớ đâu?



Có lẽ... sự lương lẹo của cô ấy đạt đến mức thượng thừa, nên dù nói dối, nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, tỉnh như không, như hoàn toàn không có gì xảy ra. Tiếng cười Phương Viên lớn hơn, vừa nói, tay vừa vổ lên mô bàn tay vợ.

- Không nhớ mà vừa gặp là chạy tới ôm người ta chặt ních.

Vẻ mặt cô ngại ngùng, rõ ràng lúng túng, Lâm Dao rút tay khỏi eo anh, nắm tay anh kéo vào trong, vừa đi vừa xấu hổ, cố ý chuyển sang chuyện khác:

- Anh đi công tác về có mệt không? Vào nhà tắm rửa trước đi!

Phương Viên đột nhiên dừng lại, anh kéo tay cô về phía mình, mất thăng bằng nên cô ngã vào người anh, hai tay vừa đặt lên vai cô, mắt nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười ranh mãnh.

- Hay em tắm cho anh đi!

Cô giật bắn mình, quay tới quay lui, nhìn tứ phương tám hướng để lộ thái độ rụt rè, rút rát, qua nét mặt, cử chỉ, ngôn ngữ:

- Ơi! Lỡ bé Thu hay mẹ nghe thì sao?

Anh nhìn theo mắt cô ra hướng cửa phòng.

- Nhà không có ai đâu! Nảy về anh tính thăm mẹ trước, mà dưới nhà có thấy ai đâu? Trong phòng cũng vậy...

Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy dục vọng.

- Nên em yên tâm nha!

Lâm Dao trầm ngâm cúi đầu, dáng ngẫm nghĩ lặng lẽ, đôi tay bấu chặt tà áo, đôi mắt cô nhìn xa xăm, anh nghiêng đầu mỉm cười hiền hòa hỏi:

- Nghĩ gì vậy bé?

Anh không kiềm chế được, đưa tay lên véo nhẹ má cô.

- Đăm chiêu thế này?

Cô từ từ quay mặt lại nhìn anh, có vẻ ấp úng:

- Em...

Cô đưa hai ngón tay lên biểu thị:

- Hai vạch rồi.

Mặt anh cứ đơ ra, ánh mắt thì vô hồn, trạng thái tinh thần như choáng váng, sững sờ, tâm thần tạm thời bất định. Đợi một lúc anh mới định thần lại sau phút bàng hoàng, mà lắp bắp nhắc lại:

- H... hai... Hai vạch hả?

Cô gật đầu mím môi.

- Ừ! Em có thai rồi.

Ông chồng nghệt mặt ra chẳng nói gì khiến cô chưng hửng. Mắt anh lảo đảo, đầu quay qua quay lại như tìm kiếm thứ gì.

- Con đâu rồi? Em để con ở đâu rồi?

Cô sững người nhìn anh một lúc, có lẽ vì tin vui ập đến bất ngờ nên anh hơi rối, cô vổ nhẹ hai tay lên bụng mình hạnh phúc khoe:

- Trong bụng em nè!

Hai mắt anh mở to trao tráo, há hốc miệng, bàng hoàng cúi người xuống đưa tay sờ bụng cô.

- Em ăn mất con luôn rồi hả?

Lâm Dao giật mình trước câu hỏi của chồng, cô đưa tay đẩy vai anh một cái, vừa buồn cười vừa giận.

- Anh này! Mới mang thai mấy tháng hà, con không trong bụng chẳng lẽ sinh ra rồi?

- Ờ há.

Thời khắc vợ thông báo có thai, anh thấy thiêng liêng và rạo rực giống như được ban tặng một phép màu. Trước đó, anh cũng chuẩn bị tinh thần để có con nhưng không nghĩ tin vui lại đến nhanh vậy. Không có từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc của anh lúc này, trước đây anh còn sợ bốn mươi tuổi rồi sẽ không sinh được con nữa, đây là đứa con anh mong đợi từ rất lâu.

- Lâm Dao, cảm ơn em nhiều lắm.

Cô bật cười đáp lời:

- Có gì đâu! Anh vui là được. Nào! Buông em ra đi! Anh ôm chặt quá rồi đó!

Anh nhanh chóng buông cô ra, đưa tay đên gãi đầu lúng túng không biết làm gì.

- Haha, anh vui quá nên vậy, xin lỗi bà xã.

Cô ngạc nhiên một cách vui vẻ.

- Bà xã? Lên chức rồi nên dẻo miệng quá ta.

Phút đầu mặt mày còn vui tươi rạng rỡ, phút sau trở nên nghiêm túc hẳn, anh nắm tay dặn dò vợ cẩn thận từng li từng tí:

- Giờ em đang có thai, không được thức khuya hay làm việc quá sức! Em cũng không được mang giày cao gót cũng không được mặc đồ bó! Đi đứng cẩn thận một chút, lúc nào cũng phải nhớ trong bụng mình có đứa trẻ!

Góc trong đôi lông mày nhướng lên một cách nhanh chóng, "Gì chứ? Có thật lần đầu tiên anh ấy làm cha không? Sao còn am hiểu hơn mình." Cô ngạc nhiên nhìn chồng mình, mà chắc có lẽ anh trông mong, kháo khát được có con đã lâu nên mới tìm hiểu kỹ, biết nhiều thứ.

- Sao nhìn anh dữ vậy?

- Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh thật quá mất tự nhiên, đột nhiên em cảm thấy có chút không quen.

- Có gì đâu mà không quen, mà nè! Em đi khám thai chưa?

Cô lắc đầu.

- Vẫn chưa.

Anh sốt sắng, buông tay cô ra, vừa bước đến tủ quần áo vừa chỉ tay về phía vợ nói:

- Đợi anh tắm xong chở em đi!

Cô ngơ ngác nhìn lên đồng hồ treo trên tường nói:

- Hả? Trời sụp tối rồi! Để sáng mai rồi đi luôn anh!

- Nhưng anh háo hức muốn biết con mình ra sao.

Cô vừa cười vừa bước đến dỗ dành.

- Thôi mà! Mai đi sớm, có một đêm hà không lâu đâu! Anh tắm rửa đi rồi xuống nhà ăn cơm!

- Em hứa đó!

Cô chau mày miễn cưỡng nhận lời.