Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín

Chương 8: Không cẩn thận



Khi về đến nhà, An Thu đã đứng đợi trước cổng, thấy Lâm Dao bước xuống xe cô bé liền chạy đến kéo tay cô đi luồn về phía sân sau lo lắng nói:

- Ôi trời, cuối cùng mợ cũng chịu về, mau đi theo con!

Lâm Dao đột nhiên bị kéo đi, túi xách cũng quên lấy, vừa đi theo cô vừa hỏi:

- Con dẫn mợ đi đâu vậy?

- Bà đang ngồi ở phòng khách chờ mợ về, con sợ bà thấy mặt rồi chửi mợ nữa, nên đi cửa sau là tốt nhất.

Nghe thấy vậy Lâm Dao lập tức giật tay ra dừng lại.

- Nếu vậy mợ không đi đâu!

An Thu quay lại nhìn Lâm Dao hiếu kỳ hỏi:

- Sao vậy mợ?

Cô quay lại sau nhìn về phía cửa lớn.

- Mợ bận nên về trễ chứ đâu phải đi chơi tới giờ này mới về? Sao không thể đi cửa chính?

Vừa nói dứt câu An Diệp từ đâu đột ngột xuất hiện, bà đứng từ phòng khách nhìn ra sân, thấy Lâm Dao sắc mặt bà liền trầm xuống, vội vàng thúc giục cô xuống bếp:

- Về rồi sao không vào trong chuẩn bị cơm nước? Đứng đó đợi tôi mời vào nữa đúng không? Cả nhà đều sắp chết đói đến nơi rồi kìa!

Lâm Dao nghiến chặt khớp hàm ngặm đắng nuốt cay bước vào nhà, đi thẳng vào bếp, An Thu lén lúc theo sau nhưng bị An Diệp phát hiện, vừa đi bà vừa liếc nhìn cô bé hỏi:

- Đi đâu xuống đây?

- Con xem có giúp được gì mợ không, dù gì bây giờ cũng trễ rồi, một mình mợ vào bếp e là không kịp.

Cô bé có ý tốt định vào bếp giúp Lâm Dao một tay nhưng bị An Diệp ngăn lại, bà nói muốn tập cho Lâm Dao nấu ăn rồi bảo nó đi lên, phận làm tôi tớ nào dám cãi, An Thu chỉ biết vươn mắt dõi theo bóng lưng của Lâm Dao.

Mỗi khi bước vào bếp, đứng cạnh mẹ chồng cô lại cảm thấy áp lực, cả ngày ngồi trong văn phòng nhìn vào sổ sách cũng không cảm thấy rắc rối bằng đống dụng cụ nhà bếp phức tạp trước mắt, dù được mẹ chồng chỉ dẫn qua nhiều lần, nhưng cô vẫn chưa nắm được cách sử dụng và công dụng cụ thể của các vật dụng gia dụng trong bếp.

Lúc mới dạy cô làm bếp, An Diệp nhẹ nhàng đứng cạnh hướng dẫn cô từng chút, vừa nhìn cô làm việc bà vừa nói:

- Mỗi căn bếp đều thuộc về một người phụ nữ, giữ lửa căn bếp cũng là giữ lửa gia đình!

Vừa nghe được đoạn đầu đã khiến Lâm Dao cảm thấy khó chịu, nhưng nhờ sự kiên nhẫn không phản bát, cô đã nghe được những lời góp ý chân thành từ mẹ chồng.

- Mẹ thấy con toàn nấu bữa ăn vị Âu, làm để làm gì?

Lâm Dao thẳng thắn quay lại đáp:

- Cơ bản vì con chưa quen với đồ ăn mẹ nấu, và mẹ chỉ nấu ăn theo khẩu vị của riêng mình nên thực sự rất khó ăn, con nuốt không trôi nên định thử đổi khẩu vị cho nhà mình.

Mặc dù không thích những gì cô nói ra, nhưng An Diệp vẫn nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu vì bà biết cô vừa về làm dâu, tuổi đời còn trẻ nên không biết thế nào là bữa cơm gia đình đúng nghĩa.

- Đừng bao giờ cố gắng nấu ra một món ăn giống hệt người khác! Bởi mỗi món ăn đều được làm từ tình yêu của mỗi người phụ nữ, mà tình yêu thương gia đình của mỗi người thì chẳng bao giờ giống nhau cả!

Giờ đây Lâm Dao mới nhận ra những gì bà làm đều có chủ đích, An Diệp chỉ muốn cô chăm chỉ hơn, thu vén gia đình, giúp cô rèn luyện những kỹ năng nấu nướng dần theo thời gian.

Thế nhưng vì là người ở vùng khác, cô không biết làm sao để nấu ngon các món ăn đặc trưng ở quê chồng. Bởi vậy cho nên khi thấy những món mà con dâu bê lên, An Diệp đã lớn tiếng quát tháo, mắng cô là vụng về, không làm được việc gì.

- Trời ơi, đều là người một nhà chẳng lẽ mẹ cắn lưỡi chết cho con vừa hả Lâm Dao?

Kể cả những món cô cố gắng chỉnh chu hết mức có thể, làm ngon hơn ngày thường, mẹ chồng cũng không bao giờ công nhận, nói:

- Cái món này tới đứa con nít lên bốn lên năm còn làm được, huống hồ người gần 30 tuổi như con.

Bà chỉ tay vào những món ăn vừa được cô dọn sẳn lên bàn nói:

- Mẹ dặn đi dặn lại là đồ ăn không được nêm quá mặn, còn nữa cách nêm nếm mẹ cũng đã chỉ dạy kĩ lưỡng từng li từ tí rồi, sao mà bây giờ...



Bà bất lực đến nỗi không muốn nói nữa, liền rời mắt khỏi mâm cơm trên bàn, tay chống hông tay kia đỡ đầu.

- Đem đổ hết đi! Nấu lại món mới! Khi nào chuẩn vị miền Nam rồi hẳn dọn ra đây!

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Lâm Dao cũng không có để cho mình bị bắt nạt. Biết mẹ chồng sắp làm khó mình, cô đã đáp lại lời mắng mỏ của mẹ chồng bằng một câu đầy ẩn ý:

- Ở nhà mẹ "Ruột", con chưa phải làm những món này bao giờ. Hay là mẹ gọi con trai mẹ về để chỉ cho con cách làm được không?

Nghe thấy lời này của con dâu, An Diệp chỉ đành im lặng vì chẳng thể phản bác được gì. Phương Viên từ bên ngoài bước vào, anh đưa mắt nhìn mẹ rồi nhìn sang Lâm Dao hỏi:

- Ở trong đây có chuyện gì vậy? Từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng cãi nhau rồi.

An Diệp thấy con trai về liền nói ra những bức xúc khi cô trái ý bà:

- Con về đúng lúc lắm.

Bà chỉ tay về phía Lâm Dao, nhìn cô với vẻ coi thường.

- Xem mà dạy lại vợ mình đi nha! Chứ cứ để tình trạng này lâu là không được đâu đó.

Phương Viên vừa đi làm về nghe thấy trong bếp có tiếng cãi nhau chưa biết thật hư ra sao đã chạy xuống đây xem, giờ lại nghe mẹ mình nói vậy càng khiến anh thêm hoang mang không biết giữa hai người họ đang xảy ra chuyện gì. Anh mông lung nheo mắt nghiêng đầu hỏi lại:

- Nhưng rốt cuộc có chuyện gì? Mẹ nói rõ ra con mới biết cách giúp mẹ giải quyết chứ?

Bà hạ tay xuống quay qua nhìn Phương Viên, chỉ tay vào số thức ăn cô vừa nấu xong đặt trên bàn kể lể:

- Con coi đi! Cắm cơm, bữa khô bữa nhão, nuốt không nuốt nổi. Cha con bị huyết áp cao với bệnh tim, mẹ dặn đi dặn lại làm gì cũng phải nhạt thôi nhưng nó không chịu nghe, nấu món gì cũng mặn đắng.

Bà góp ý thì cô nói:

- Ăn nhạt khó nuốt, nhưng lần sau con sẽ rút kinh nghiệm hơn.

Bà trợn tròn mắt quay sang hỏi:

- Còn có lần sau nữa? Cô muốn đầu độc cha chồng phải không?

Anh nghe vậy liền hướng mắt nhìn sang Lâm Dao đang cắn chặt khớp hàm đứng một góc nhẫn nhịn, vì có anh về nên cô không muốn nói để anh nói chuyện lại với mẹ, nếu không chắc chắn cô sẽ làm cho ra lẽ. Đối diện với sự chèn ép, áp đặt tư tưởng, những lời hiểu sai, những lời chăm chọc khác nhau, ban đầu cô còn miễn cưỡng thay đổi bản thân để dung hoà với nếp sống nhà chồng. Nhưng một lần, hai lần, có nhiều kiên nhẫn và khoan dung đi nữa cũng sẽ bị bào mòn.

- Mẹ không cần biết ở ngoài nói là ông này bà nọ gì đó, hay ở nhà nó là minh châu, mẹ không quan tâm! Nhưng đã bước chân vào cái nhà này thì phải theo nguyên tắc ở đây! Phụ nữ lấy chồng rồi thì phải chăm lo cho việc gia đình! Nâng khăn sửa túi cho chồng! Cứ làm tốt việc trong nhà đi rồi hãy nghĩ tới cái việc ra ngoài đi làm!

Bà nhún vai nhẹ nhìn sang Phương Viên với vẻ mặt chán nản nói:

- Còn đằng này ngay cả một bữa cơm cũng nấu không xong thì ra ngoài làm cái gì?

Anh cũng cảm thấy bất công thay Lâm Dao, liền bước tới ôm lấy vai mẹ nói chuyện:

- Mẹ à, đây là hai chuyện khác nhau! Sao có thể gộp lại thành một mà nói được chứ? Trên đời này đâu có ai hoàn hảo, phụ nữ biết kiếm tiền thì phải chấp nhận cô ấy không chăm sóc được gia đình!

Cứ tưởng nói chuyện này ra Phương Viên sẽ giúp bà giải quyết, nhưng không ngờ anh lại nói đỡ cho Lâm Dao khiến An Diệp tổn thương.

- Con được mẹ yêu thương nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, hy sinh tất cả để con được đầy đủ sung sướng, nhưng không biểu lộ tình thương đối với mẹ, cũng không tỏ lòng biết ơn mẹ. Nhưng đến khi có vợ, lại chiều chuộng chăm sóc vợ quá đáng, làm như trên đời chỉ có vợ là người đáng cho mình yêu thương chiều chuộng vậy.

Cách cư xử của Phương Viên khiến An Diệp không hài lòng, nên bà cảm thấy ganh tị con dâu và khó có thiện cảm với cô.

- Chậc, không phải như mẹ nghĩ đâu mà! Không phải xưa nay con hời hợt, nhạt nhẽo trong tình cảm đối với mẹ. Mà là cách cư xử của con rất vụng về, khô khan, không hay bày tỏ tình cảm, cảm xúc gì ra ngoài.

Bà chém tay vào không khí bước đến bàn ăn giận dỗi ngồi xuống nói:

- Thôi con im đi! Nói tới nói lui cũng là bao che cho vợ mình.

- Không phải! Mỗi người đều có những ưu, nhược điểm riêng, làm gì mà có ai hoàn hảo...

Anh định đi đến giải thích với mẹ nhưng bị Lâm Dao kéo tay lại, Phương Viên quay đầu lại nhìn, cô ra hiệu bằng mắt với anh. Kêu Phương Viên lên phòng đừng truy cứu nữa.

Thế nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Năm phút sau bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe ô tô, vừa nghe tiếng bà đã biết chồng về đến. Nhà chồng cũng có của ăn của để. Cha chồng vẫn đi làm nên vắng nhà suốt ngày, còn Phương Viên thì khỏi nói, đầu tấp mặt tối với việc của công ty nên thường đi sớm về khuya.

Biết chồng, con đi làm về mệt, An Diệp cũng không muốn tiếp tục truy cứu với Lâm Dao đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua, ra cửa đón chồng, trong khi đó, trong bếp anh tranh thủ an ủi, xoa dịu cơn tức giận của vợ mình.



- Đừng để tâm những lời mẹ nói! Anh biết em đã rất cố gắng rồi, học nấu ăn không phải ngày một ngày hai, anh tin sau này em cũng sẽ quen thôi.

Cha chồng và bà Diệp bước vào, ông mỉm cười hòa nhã nhìn họ, quắt tay qua bàn ngồi.

- Hai đứa đi làm về rồi đó hả? Qua đây ăn mấy đứa! Đứng đó làm cái gì?

An Diệp vừa kéo ghế ra cho chồng vừa cười nói với ông.

- Tụi nó chờ anh về ăn chung đó.

Ông bật cười khanh khanh nhìn hai người họ.

- Lỡ hôm nay thôi nha! Mai mốt đứa nào về sớm thì ăn trước, đi làm về mệt rồi phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi biết không?

- Dạ.

Anh cùng cô bước đến bàn ngồi xuống cùng mọi người thưởng thức bữa tối do chính tay nàng dâu mới chuẩn bị. Trong khi cả nhà đều ngồi xuống ghế thì Lâm Dao vẫn phải đứng theo lời mẹ chồng bảo. Phương Điền cầm đũa lên nhìn vào số thức ăn trên bàn, tuy cách bày trí không được đẹp mắt nhưng ông vẫn cảm thông vì biết cô là con dâu mới về, chưa làm quen với bếp.

- Thì ra bữa tối này là do con chuẩn bị?

Lâm Dao mỉm cười gật đầu nhẹ, An Diệp liếc mắt ghen tị nhìn cô, đối với chồng bà thì thái độ tôn trọng vui vẻ, nhưng đối với bà lại mặt cau mày có.

- Haha, lần đầu tiên vào bếp nấu được như thế này đã là khá lắm rồi!

Phương Điền đưa đũa vào gấp thử miếng đậu bún bỏ vào miệng ăn thử, thức ăn vừa đến đầu lưỡi đã cảm nhận được vị mặn, ông đưa mắt nhìn Lâm Dao, với ánh mắt trông chờ đó khiến ông không thể nào nhổ ra được, Phương Điền đành nuốt nhanh thức ăn xuống cổ, dù rất mặn cũng không dám cầm cốc nước lên uống. Lâm Dao nghiêng đầu hỏi:

- Ăn được không cha?

Ông đặt chiếc đũa xuống bàn cười ngượng nói:

- Hơi đậm vị, nhạt đi một chút thì sẽ dễ ăn hơn.

Dù dùng biện pháp nói giảm nói tránh, nhưng vẫn khiến Lâm Dao có chút chạnh lòng vì chỉ có việc nêm nếm cũng chẳng xong. Phương Viên thấy vợ buồn liền cảm thấy xót, anh tiện tay kéo ghế cạnh mình ra cho cô ngồi.

- Em ngồi xuống ăn đi! Đừng đứng đó nữa!

- Khoan đã!

Lâm Dao gật đầu bước đến gần, chưa kịp ngồi đã bị An Diệp lên tiếng đuổi ra ngoài:

- Con là dâu mới nên không biết, nhà này từ xưa tới giờ có tục lệ, con dâu mới cưới về chưa được ba tháng, sẽ không được ngồi ăn chung mâm với gia đình nhà chồng mà phải ăn ở trong bếp!

Phương Điền mở to mắt nhìn vợ mình, ông nói lãm nhãm trong miệng:

- Làm gì có?

An Diệp liếc mắt nhìn, Phương Điền liền im lặng đặt bát đũa trên tay xuống, vốn dĩ nhà này không có phong tục như vậy, nhưng vì Lâm Dao làm bà nhiều lần phật ý nên An Diệp trả đũa lại. Nghe mẹ chồng nói vậy, Lâm Dao nhìn về phía chồng mình với ánh mắt chờ mong anh sẽ lên tiếng nói giúp. Và kết quả anh chẳng thèm nói gì, cứ thế mà đứng lên nhường ghế mình cho vợ.

Nhìn thấy biểu hiện của con trai bà không mấy hài lòng, nhưng mặc kệ con trai làm gì đi nữa bà luôn giữ nguyên lập trường của mình, liếc mắt với cái nhìn vô cảm nhìn Lâm Dao. Lúc này, chưa kịp đợi con dâu nói gì, bà đã nhanh tay bưng bát cơm lên, cho vài lát dưa chua vào bát cơm rồi bắt cô xuống ăn.

Phương Viên nhìn vào bát cơm vỏn vẹn chút thức ăn, rồi lại ngước đầu nhìn sang mẹ mình, bắt gặp bà vừa ăn vừa nhìn Lâm Dao mỉm cười như thể rất đắc ý. Anh đang định thay cô nói chuyện với mẹ, nhưng đột nhiên Lâm Dao lại đặt mạnh bát cơm xuống bàn khiến An Diệp giật mình suýt nghẹn. Chồng cô linh tính có chuyện lớn sắp xảy ra liền nắm lấy cổ tay Lâm Dao, lắc đầu như muốn nói "Đừng tức giận!" nhưng cô vẫn bỏ ngoài tai và đứng lên nhìn An Diệp chằm chằm. Khi đó, cô không nhẫn nhịn nữa mà đã lên tiếng:

- Ở quê nhà con người già cũng không được ngồi chung bàn ăn cơm đâu.

Vừa nói xong câu đầu tiên, An Diệp không kịp nuốt thức ăn vào miệng, liếc nhìn Lâm Dao nhíu mày. Cô tiếp tục:

- Nếu hôm nay mẹ không cho con ngồi ăn cùng, mai sau người phải xuống bếp dùng bữa ở nhà này cũng chưa biết sẽ là ai đâu ạ.

Câu nói này khiến cả gia đình nhà chồng "Cứng họng", sau đó, Lâm Dao thản nhiên ngồi xuống bàn và dùng bữa, hoàn toàn không để ý đến sự khó chịu của An Diệp.

Trước đây, nhiều phụ nữ sau khi làm vợ, làm mẹ đã quên mất bản thân, luôn xếp mình ở vị trí cuối cùng trong danh sách ưu tiên. Đồng thời, mọi người hoàn toàn có thể tự tay thiết kế và làm chủ niềm vui trong tầm tay. Phụ nữ ngày nay cần hiểu rằng để có được hạnh phúc trọn vẹn thì phải sống theo cách mình muốn!

Phụ nữ hiện đại không thể dành toàn bộ thời gian cho công việc hay chăm sóc gia đình chồng, phụ nữ hiện đại cần chủ động dành thời gian cho bản thân, tận hưởng cuộc sống và cảm nhận hạnh phúc, đó là điều xứng đáng.

Vì vậy, điều ngu ngốc nhất mà một người phụ nữ có thể làm là tự gắn mác cho mình là "osin", mà còn là osin miễn phí. Trước khi kết hôn, đàn bà phải mở to mắt ra để nhìn cho rõ: Một người đàn ông có tốt đến đâu cũng phải xem xét thật kỹ gia đình và cha mẹ sinh ra anh ta. Chỉ khi cha mẹ của người đó tốt, như vậy mới đáng để kết hôn, bằng không gả vào nhà chồng không ra gì, sẽ chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.