Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương

Chương 6: Tần cảnh



Cả một tuần nay, giờ giải lao nào Trương Khê cũng ngủ lấy ngủ để. Đến khi ra về lại đi rất nhanh, cô hào hứng vừa ra đến cổng trường tìm kiếm xe thì lại nhìn thấy chiếc xe có chút quen mắt. Rõ ràng là xe nhà họ Tần, chiếc này cô từng được chở qua nên quen mắt, nhưng cảnh tượng sau còn trầm trồ hơn. Một thân cao lớn bước ra từ xe, dáng cao ráo, cậu ta nhấc kính nhìn cô dang tay.

“Ôm một cái”

Trương Khê chớp chớp mắt, không kịp cự tuyệt đã bị ôm lấy. Mọi người xung quanh vừa điên cuồng vì sự đẹp trai cũ người nọ bây giờ lại một phen kinh hồn, cái gì đấy!!

“Tần Cảnh chết tiệt, về lúc nào đấy?”

Cô đẩy anh ta ra, liền muốn vỗ vào vai.

“Định tháng sau mới về, nhớ cậu nên về sớm đấy”

“Điêu vừa” Cô trợn mắt.

Tần Cảnh cùng cô lên xe, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của vạn người.

Ai đó lại thì thầm: “Là thanh mai trúc mã”

“Đẹp đôi quá đi”

“Cậu ấy hẹn hò với Hứa Nam hay là Trình Dịch? Sao lại đi cùng với chàng trai kia?”

Dư Thuần thở dài: “Thật là đa tình”

“Này, tớ cảm thấy bạn học Trình Dịch rất có nét giống anh đẹp trai kia”

“…”



Mọi người rì rào đồn đoán, chắc chắn là anh đẹp trai kia chính là người trong mộng của Trương Khê, nhưng tình cảm bị chia cắt nên cô mới tìm đến Trình Dịch. Nghe có vẻ kì lạ nhưng nhìn chung hợp lí vô cùng, Trịnh Nhu đứng cạnh suýt chút nữa đã cấp bằng viễn tưởng cho họ. Kịch bản rất hay, rất thuyết phục!!

Trương Khê cùng Tần Cảnh đến nhà họ Tần, cậu ta bảo bố mẹ Tần muốn cùng cô ăn cơm trò chuyện tâm sự.

Tần Cảnh và cô chơi với nhau từ bé, gọi là thanh mai trúc mã cũng không sai, từ tướng mạo đến dáng vẻ của cô và anh đều rất hài hoà, vun vén cho nhau.

“Trương Khê”

Cô nhìn cậu ta: “Cái gì?”

“Trông cậu buồn cười chết đi được”

“…”

Buồn cười cái đầu cậu!

Khê Khê liếc Tần Cảnh, vẻ mặt cảnh báo.

“Đừng trêu con bé nữa, con cũng thật là…”Ông Tần nhìn hai người họ.

Trương Khê hất mặt: “Sao? Chú Tần bênh tôi đấy”

“Ây da tiểu tử nhà cậu láo toét” Tần Cảnh vỗ đầu cô.

Trương Khê hôm nay cực kì vui vẻ, ăn uống với bố mẹ Tần Cảnh xong, cô liền tạm biệt. Nếu ở thêm một chút nữa, sợ là sẽ không cho cô về mất.

Trần Ninh biết cô còn tiết tự học ở trường vào buổi chiều vì thế đã bảo tài xế ghé rước cô. Trương Khê tạm biệt Tần Cảnh rồi lên xe, vừa định gắn tay nghe vào thì Trần Ninh ở cạnh đã thở dài.

“Chị định ở cạnh Tần Cảnh à?”

Cô nheo mắt: “Em tra hỏi chị đấy hả?”

“Không có, chị…sao lại không theo đuổi Trình Dịch nữa?

Trương Khê dừng lại sao đó lắc đầu tỏ vẻ không muốn trả lời.

“Đêm đó…Chị nghe em và Trình Dịch nói chuyện?”

“…”

Không phải nghe lén, là vô tình nghe được, làm như cô rảnh rỗi lắm vậy.



Thấy Trương Khê không trả lời, Trần Ninh đành gật đầu im lặng.

Mấy người bạn học của cô rất hăng say làm bài tập, riêng cô có chút lười biếng, muốn ngủ một giấc sau đó lại tiếp tục ăn tối. Có hai chuyện Trương Khê rất thích làm, một là bám theo Trình Dịch hai chính là được ăn được ngủ. Nhưng dường như cô thích điều thứ hai hơn nhiều.

Vừa mới nằm suy nghĩ một chút, Tần Cảnh lại gửi tin nhắn cho cô.

‘Mấy giờ cậu tan vậy?’

Trương Khê: ‘Làm sao?’

‘Muốn cùng đi ăn tối, cửa hàng bún ở ngã đường kia nghe nói rất ngon’

Trương Khê trầm ngâm: ‘Định không đi, nhưng nghe nói thế thì tạm chấp nhận’

Cô lại nhắn thêm một câu.

‘Sáu giờ tôi tan’

Tần Cảnh liền trả lời: ‘Được, sẽ đón đúng giờ’

Cậu ta biết rõ chỉ có ăn mới làm cô nhẹ nhàng hơn, thân là thanh mai trúc mã thì làm sao không hiểu cho được.

Nhìn cô uể oải, Trịnh Nhu chỉ xoa đầu không nói, còn Dư Thuần nhìn không ngại miệng bắt đầu tra hỏi.

“Cậu với anh đẹp trai kia…”

“Bạn từ nhỏ” Cô thở dài.

“Người ta đồn ầm lên, cậu là tiểu nhân rồi đấy”Trịnh Nhu nhìn cô.

Trương Khê nhíu mày: “Vì sao?”

“Người ta nói cậu chính là dùng học bá nhỏ để thay thế anh đẹp trai kia” Dư Thuần nhanh miệng.

“…” Cô cười không đáp.

Nhìn dáng vẻ kia hình như có chút giống. Xem ra vẫn là đẹp trai như nhau, Tần Cảnh khác, Trình Dịch khác, không thể so sánh.

Tần Cảnh cùng cô không đơn thuần là thanh mai trúc mã, bọn họ chơi chung một nhóm bốn người gồm cả Trịnh Nhu và Hứa Nam. Dư Thuần là học sau khi Tần Cảnh đi, cô ấy không biết rõ.

Trịnh Nhu lắc đầu: “Không biết cậu học bá nhỏ kia nghĩ gì nhỉ?”

“…” Cô cũng không biết.

Trương Khê ở trong trường có chút tiếng tăm, chuyện của cô cũng được đồn đoán rầm rộ ở khối dưới, học bá như Trình Dịch cũng nghe thoang thoáng. Nhưng anh nghĩ chắc chắn là bịa chuyện, cô không phải là người như vậy!

Anh tan học sớm hơn liền đến cửa hàng, thân người to lớn vừa đứng bếp vừa rửa bát, nhìn chẳng có chút gì gọi là cực nhọc cả. Ông chủ hôm nay không ở tiệm, chỉ có anh cùng với mấy người nhân viên cũ.

Đợi đến khi khách vào, anh nhanh nhẹn xoay người lấy thực đơn đưa đến bàn, tay cầm viết muốn ghi món.

“Hai bát bún nước” Giọng nói ngọt ngào vang lên.

“Một bát không bỏ tỏi, cậu ấy không ăn được”

Tần Cảnh nheo mắt nhìn cô: “Bản thân không ăn được gì cũng quên”

“Bỗng nhiên không để ý”

Anh dừng lâu hơn một chút, đến khi người con gái kia cất giọng gọi tên anh mới chú tâm đến.

“Trình Dịch, làm thêm ở đây sao?”

Anh gật đầu im lặng.

“Bạn học à?” Tần Cảnh nhìn cô.

“Không phải, là đàn em khối dưới”