Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết

Chương 8: 8





Trans: Amelie.Vo
Beta: Khả Khả
Nếu mà nói có điều gì không hài lòng thì đó chính là thương thế của Hàn Mẫn.

Nhưng Cố Minh Châu thấy cái này cũng không có gì.

Nửa đời trước, nàng đều sống trong bệnh viện, có cái gì mà chưa từng thấy qua.

Vả lại, hiện tại nhiều kẻ hầu người hạ như vậy cũng không cần nàng đích thân chăm sóc Hàn Mẫn.

Nàng làm Vương phi cùng lắm là thay đổi nơi ở sau đó lại tiếp tục được người hầu hạ ăn uống, vui chơi.
Còn nữa, Hàn Mẫn thích nữ chính.


Điều này đối với Cố Minh Châu cũng không có vướng mắc gì.

Ở thời đại này, nam nhân có chút tiền, có chút quyền hiếm có ai mà không nạp thiếp, có khi còn nuôi thêm một đống vũ cơ, ca kỹ ở nhà.

Cho nên Hàn Mẫn có người trong lòng cũng không quá quan trọng, huống hồ người hắn thích lại là tẩu tử của hắn, đã ấn định không có cách nào… Như vậy, có khả năng về sau hắn sẽ không nạp thiếp, hiện tại bảo hắn cưới vợ thì hắn chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Dù sao nhân sinh cũng không thập toàn thập mỹ.

Làm người nên học cách chấp nhận.
Cuối cùng, đó là kết cục của Hàn Mẫn.

Cố Minh Châu chỉ có thể nói nàng sẽ dốc sức giúp đỡ hắn nhưng kết quả thế nào còn phải dựa vào bản thân Hàn Mẫn, dựa vào ý trời.
Cố Minh Châu thở phào một hơi, nhẹ nhàng nói: “Mỗi ngày trôi qua thế nào không phải phụ thuộc vào bản thân mình hay sao?
Hàn Mẫn cúi đầu trầm mặc, như thể đang nghĩ đến điều gì đó.

“Mẫn Nhi nơi đó thế nào rồi?”
Thái hậu nhắm mắt, ngón tay xoay chuỗi tràng hạt.
Tiểu cung nữ tiến vào, cung kính quỳ dưới đất bẩm báo, đem biểu hiện của các khuê nữ nói ra, một chốc lát liền đề cập đến Cố Minh Châu.
“Thời gian Cố cô nương ở lại trong đình là lâu nhất, đến bây giờ vẫn còn trò chuyện với An vương điện hạ rất vui vẻ…”
Thái hậu đột ngột mở mắt ra: “Người nói gì? Nói lại lần nữa cho ta nghe.”
Tiểu cung nữ nghe lời lặp lại lần nữa.
Chuỗi tràng hạt trên đầu ngón tay Thái hậu xoay nhanh hơn một chút, sắc mặt không thay đổi, hỏi: “Ngươi chắc chắn?”
Tiểu cung nữ đáp: “An vương điện hạ không cho phép nô tỳ đến gần nên chúng nô tỳ không thể nghe được ngài ấy nói gì, chỉ có thể tỉ mỉ quan sát từ đằng xa”.


Tiểu cung nữ thuật lại tất cả hành động của Cố Minh Châu làm từ lúc bước vào đình, kể cả biểu tình của hai người khi nói chuyện, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Thái hậu buông chuỗi tràng ngọc xuống, nét mặt lộ ra ý cười: “Quả là một nữ nhi chu đáo.” Có điều, Thái hậu vẫn có chút không yên liền gọi Từ ma ma đến thì thầm.

Có những chuyện phải do Từ ma ma đi làm thì bà mới an tâm.
Từ ma ma còn chưa trở lại, Hàn Mẫn đã đến rồi.
Tuy nhiên, người của Thái hậu phái đi đã đến trước để bẩm báo, hắn nói sau khi Cố Minh Châu rời đi thì Hàn Mẫn cũng không ở lại đình hóng gió để gặp các tiểu thư khác nữa.

Thái Hậu nghe xong, cảm giác sự việc sắp thành nhưng lại nghĩ đến tính tình ương bướng của Hàn Mẫn lại hơi mông lung, trong lòng lại thấp thỏm.
Hàn Mẫn ngồi trên nhuyễn kiệu được người khiêng vào phòng.

Đầu tiên, hắn cáo lỗi với Thái hậu vì không thể hành lễ.

Thái hậu đương nhiên không trách hắn.

Rồi hắn cự tuyệt sự trợ giúp của thái giám, tự mình chống tay nâng người từ kiệu ngồi vào ghế.
Nhìn vậy, Thái hậu bất giác đau lòng.


Bà chợt nghĩ rằng lát nữa cho dù Hàn Mẫn không đồng ý hôn sự thì bà cũng sẽ không cưỡng ép hắn.

Tuy tự nhủ là vậy nhưng trong lòng bà vẫn ôm chút hy vọng, bèn hỏi: “Mẫn nhi, sao con lại về sớm như vậy?”
Lần này, Hàn Mẫn không làm bà thất vọng trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Hoàng Tổ mẫu, Cố tiểu thư là một cô nương tốt.”
Thái hậu vừa nghe xong liền hiểu ý của Hàn Mẫn, bà phấn khởi nói: “Tốt! Tốt! Như vậy rất tốt!”
Đôi mắt Hàn Mẫn rủ xuống, che giấu ý cười hiện lên trong đáy mắt.
Đương lúc vui vẻ, một vị cung nữ tiến vào bẩm báo rằng Thái tử cùng trắc phi đến cầu kiến Thái hậu.
Dường như cùng lúc, cả Thái hậu cùng Hàn Mẫn đều thu lại ý cười trên gương mặt.

Lại nghe đến hai từ “trắc phi” này cả hai bất giác nhíu mày.
Thái hậu nhấp một ngụm trà, ngữ khí nhàn nhạt: “Cho bọn họ vào đi.”.