Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 39



Đêm nay với một vài người khác thì không thơ mộng như thế, người khác ở đây là Trịnh Dung, là Khải Tử, là những gã “thụ” hoặc “công” nào đó vẫn thèm thuồng Chu Cương hoặc Ngải Đông Đông bấy lâu.

Tâm trạng của Khải Tử khá là phức tạp, gã vẫn rất tin tưởng Ngải Đông Đông, gã cho rằng tuy Ngải Đông Đông trông xinh trai quyến rũ nhưng nó thẳng 100%, hơn nữa nó chưa có nhận thức đầy đủ về tính dục nên gã không hề tị nạnh với nó, dù có thấy khó chịu một chút. Chưa kể gã nghĩ có Ngải Đông Đông chầu chực bên cạnh Chu Cương tự dưng gã lại chiếm ưu thế hơn hẳn Trịnh Dung. Ngải Đông Đông vừa có thể tạo cơ hội cho gã lại vừa ngăn cản được Trịnh Dung tiếp cận. Gã càng gần, Trịnh Dung càng xa, thế là gã sướng.

Nhưng đồng thời gã cũng hy vọng Ngải Đông Đông vẫn là đứa quái thai kỳ dị ngày trước, khi ấy đàn ông nhìn nó chỉ vì nó dị dạng chứ đâu như bây giờ, ai ai cũng tấm tắc khen nó đẹp. Dù sùng bái Chu Cương nhưng gã thừa biết Chu Cương rất thoáng, một khi đã thích thì chấm mút sờ sẩm là chuyện phút mốt thôi.

So với Khải Tử thì Trịnh Dung có cái lợi là được tự do đi lại, nhân lúc đổi ca ban đêm gã đi rình lén.

Nhưng gã tới muộn quá nên bỏ lỡ phân đoạn đặc sắc, gã cứ tưởng Chu Cương sẽ ngủ muộn như mọi khi nào ngờ lúc mò đến thì Chu Cương và Ngải Đông Đông đã ngủ béng rồi. Gã đứng ngoài cửa nhìn vào thấy bên trong tối om, lòng gã cũng u ám.

Đứng ngoài đó cả buổi mà không nghe ngóng được gì, thà nghe được gã còn đỡ khó chịu, ít ra còn biết tình hình đằng đây không nghe không thấy thế là gã bắt đầu tưởng tượng, đầu óc gã rối ren rấm rứt. Gã thẫn thờ đứng tựa vào tường hơn nửa tiếng rồi mới lếch thếch bỏ về.

Trên đường đi gã tự an ủi mình rằng Chu Cương sức lực dồi dào như thế nếu thịt Ngải Đông Đông thật thì làm sao im nhanh thế được? Im như thế tức là không có gì xảy ra hết, có khi Chu Cương thấy Ngải Đông Đông ít tuổi quá nên không hứng được cũng nên.

Tự ru vỗ mình một hồi gã dần chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ gã như trông thấy cái bộ dạng đĩ thõa ngút trời của Ngải Đông Đông, thế là gã điên người vùng dậy!

Thằng oắt lẳng lơ Ngải Đông Đông chỉ thiếu nước nhảy thoát y trước mặt Chu Cương nữa thôi, cơ hội tốt thế này đời nào nó không vồ lấy?

Đổi lại là gã mà được lên giường với Chu Cương thì có phải vật nài cả đêm gã cũng phải cho được Chu Cương vào tròng.

Trịnh Dung nghiến răng tức tối, gã nghĩ hay là lúc đó gã đến không nghe thấy gì là vì thằng oắt Ngải Đông Đông một nắm một mớ bị Chu Cương ** ngất xỉu rồi?

Mẹ kiếp!

Mặc kệ Trịnh Dung và Khải Tử trằn trọc, Ngải Đông Đông vẫn ngủ ngon lành đến sáng, còn nằm mơ một giấc mơ cực kỳ hạ lưu làm nó mở mắt ra mà miệng còn cười tủm tỉm. Nó ngóc đầu dậy, thấy Chu Cương đang ngồi bên giường đọc báo.

“Dậy rồi à?”

Ngải Đông Đông gật đầu, ngó ánh mặt trời chiếu vào phòng, Chu Cương bảo: “Ngủ nướng cũng ghê thật.”

Ngải Đông Đông vội bò dậy: “Mấy giờ rồi ạ, đến giờ đi làm chưa ba?”

“Bọn nó ra xưởng từ sớm rồi, thấy mày ngủ ngon chú không gọi.”

Ngải Đông Đông sướng tỉnh cả người, nó hỏi: “Thế… thế từ sau con cũng không phải đi xưởng nữa đúng không? Ui cha, theo ba nuôi sướng thật!”

Nó trườn đến bên cạnh Chu Cương, ngả ngớn dựa vào gã: “Ba xem báo gì đấy?”

Chu Cương đang đọc tờ ‘Tin Tức’, Ngải Đông Đông thấy chẳng có gì hay nên lại ôm chăn nằm xuống, vừa đặt lưng thì Chu Cương hỏi: “Mày nằm mơ hả?”

“Dạ?”

“Mơ gì mà cười dê thế?”

Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, trợn mắt với Chu Cương, Chu Cương bỏ tờ báo xuống cười tủm tỉm nhìn nó: “Sáng ra thằng em đã dựng đứng lên kìa.”

Ngải Đông Đông cuộn chăn thành một đống, ngượng ngùng bảo: “Con nhớ làm sao được, ba nằm mơ ba cũng nhớ hả?”

Chu Cương bật cười lớn, gã vung vẩy tờ báo trên tay: “Bữa sáng trên bàn kia kìa, dậy mà ăn.”

Nghe thế Ngải Đông Đông bật dậy liền, nó thấy trên bàn có một âu đồ ăn với một cái bát để sẵn bên cạnh. Nó định đứng lên thì nghe mát lạnh, lúc ấy nó mới để ý mình còn đang ở trần, lại vội rúc vào chăn: “Con chưa mặc đồ đây này.”

Nói rồi nó bảo Chu Cương: “Ba nuôi ơi ba lấy hộ con quần áo với, đồ con vắt trên máy sưởi kìa.”

“Ngượng đấy?”

“Ngượng đâu, lạnh thôi.” Ngải Đông Đông thò một chân ra vung vẩy, bấy giờ Chu Cương mới đứng lên xỏ dép, đi lấy quần áo cho nó, gã cười bảo: “Chú mặc cho nào.”

“Khỏi cần, con tự làm được.” Ngải Đông Đông giật bộ quần áo, chui lại vào trong, Chu Cương chỉ thấy đống chăn bùng nhùng loạn lên một lúc rồi Ngải Đông Đông lật chăn ra, đầu đầy mồ hôi cười hì hì: “Con mặc rồi nè.”

Rồi nó khoác thêm áo ngoài, xong xuôi mới leo xuống giường. Lúc này tâm trạng nó rất vui vẻ, nó ngồi xuống bàn, giở âu ra ăn luôn khỏi đánh răng. Trong âu có mấy cái bánh bao còn nóng, ăn hai cái là nó no, nó quay lại hỏi: “Ba nuôi ơi còn hai cái này, ba ăn không?”

Chu Cương lắc đầu: “Của mày hết đấy.”

“Con ăn hết nổi.”

“Đang tuổi lớn ăn nhiều vào.”

Nghe thế Ngải Đông Đông lại rí rắt bẻ bánh ăn, ăn ăn ăn cuối cùng cũng hết hai cái bánh, bụng nó no căng, nó cảm giác như bánh bao đang dồn lên tận mắt nó.

“Xong chưa?”

Ngải Đông Đông gật đầu: “Con no quá.”

Chu Cương cười: “Ăn no thì phải đi làm, đừng có lười.”

“Ơ? Sao bảo con không phải làm nữa?”

“Ai bảo mày không phải làm nữa? Trại nuôi báo cô mày chắc. Người khác dậy từ lúc trời chưa sáng, mày mặt trời lên đỉnh con sào mới dậy là sướng quá rồi, đừng có được voi đòi tiên.”

“Ba thì chẳng là nuôi báo cô còn gì…” Ngải Đông Đông lẩm bẩm cãi nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn đi ra xưởng.

Không ngờ ở xưởng mọi người đều đang đợi nó. Hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của nó với Chu lão đại, từ đêm qua đến giờ đám tù ở đây đã tưởng tượng ra đủ thứ màu mè hoa lá.

“Này này, mấy giờ rồi mà Ngải Đông Đông chưa đến nhỉ?”

“Úi giời, đến làm sao được, quả pháo khủng của Chu Cương lại không thông bét đít nó à? Có khi mắc lẹo đến giờ chưa rút ra được cũng nên chứ lị. Trái phá của Chu Cương úi chà chà, dài ngần này, bự ngần này…” người nọ vừa nói vừa khua khoắng tay chân, xung quanh cười rú lên, rồi đột nhiên có người nói: “Ái chà, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền, Ngải Đông Đông ra đây!”

Cả đám lập tức nhìn chằm chằm vào Ngải Đông Đông, ai nấy đều đồng tình nghĩ Ngải Đông Đông này chắc đêm qua được “tưới tắm” chu đáo lắm nên bữa nay mặt mũi phơi phới xuân thì quá thể. Ngải Đông Đông thấy mọi người nhìn mình thì cũng ngượng, nó cười chào mọi người. Có người cợt nhả hỏi nó: “Đêm qua sướng không chú mày?”

Ngải Đông Đông làm như không nghe thấy, nó đi thẳng đến hỏi chuyện quản đốc phân xưởng, tay quản đốc cười hề hề hỏi nó: “Giờ mới đến à, ngủ đã mắt quá nhỉ.”

“Lạ giường nên dậy trễ ạ, mai em sẽ cố gắng đến sớm.”

“Thôi thôi, đến được lúc nào thì đến, không Chu Cương lại kiếm chuyện với tôi.” Trong xưởng không mấy ai gọi thẳng tên Chu Cương, quản đốc này dám gọi phần vì ông ta là cán bộ biên chế, hai nữa cũng đã có tuổi nên không quá e dè Chu Cương.

Ngải Đông Đông cười hì hì, nó cũng chỉ tiện miệng nói thế thôi chứ ai muốn dậy sớm, mùa đông phương Bắc lạnh chết đi được, ngủ nướng là nhất quả đất. Nó đến trước mặt Khải Tử, Khải Tử làm như không nhận ra. Trong đầu Khải Tử nghĩ thế nào thật ra Ngải Đông Đông cũng đoán được gần hết, nó cười hì hì xáp lại huých huých Khải Tử.

“Ái chà, đến rồi đấy?”

Khải Tử quay lại nhìn nó, giọng gã ghen tị lộ liễu.

“Sáng không có anh gọi là em dậy muộn liền.”

“Thế từ mai sáng sớm anh sang gọi mày cho khỏi muộn nhé.”

Ngải Đông Đông trợn tròn mắt, nó sửng sốt mấy giây rồi mới xấu hổ cười khì: “Thôi chớ, mãi em mới được ngủ nướng, em đang tuổi lớn phải ngủ nhiều mới được nha.”

Cuối cùng Khải Tử cũng bật cười: “Hôm qua ngủ trễ lắm à?”

“Đâu có, ngủ sớm lắm, bọn em thật ra cũng chẳng quen thân lắm, có gì để nói đâu, không ngủ thì làm gì. Nhưng mà quá nửa đêm em mới chợp mắt được, cứ hồi hộp là.” Ngải Đông Đông cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể: “Hôm qua anh cũng mất ngủ ạ, trông mắt anh đỏ ké.”

“Ừ mất ngủ, lo cho mày đấy.” Khải Tử thản nhiên đáp, tay gã vẫn làm không nghỉ, lúc này họ đang làm thú nhồi bông, thứ này khá khó, lúc làm vừa dễ bị lông bay vào miệng vừa hại mắt.

Ngải Đông Đông hơi chột dạ, nó cười cười xắn tay áo lên, bắt đầu làm. Nhưng người xung quanh đâu có tha cho nó.

“Này Ngải Đông Đông, đêm qua thế nào, có bị Chu lão đại bắt nạt không?”

“Đâu có, ổng là ba nuôi em cơ mà, bắt nạt là thế nào.”

“Thế ổng thương mày không?”

Ngải Đông Đông cười toét miệng: “Anh Tôn nha, bớt nghĩ bậy nha.”

Gã họ Tôn cũng cười toe, lại có người khác hỏi: “Ngủ cùng Chu lão đại thấy sao mậy? Ổng có rờ mày không?”

“Rờ hay không anh hỏi làm gì, bộ hỏi mà em nói chắc?” Ngải Đông Đông nháy con mắt lúng liếng, tay thoăn thoắt nhồi cái đuôi ngắn của con gấu bông: “Nói chung là em khỏe lắm, cảm ơn các anh các chú quan tâm ạ, còn có rờ có rẫm gì gì không thì đừng hỏi em, hỏi em cũng không nói nha.”

Cả đám cười phá lên. Có người ngồi trong góc rì rầm bảo: “Chu Cương này cũng tốt bụng gớm, không chà đạp mầm non nước nhà. Chắc ổng thấy thằng bé vừa mắt nên che chở đấy. Người giời như mấy ổng đúng là chẳng biết đường nào mà lần, cứ thích lên là làm thôi. Nhỏ này thế mà may, gặp được quý nhân.”

Từ khi vào tù, sẵn danh tiếng lẫy lừng khắp huyện Cố Thành nên rất nhiều người muốn làm thân với Chu Cương, tiếc là chưa ai thành công. Không ngờ bữa nay thằng nhóc con miệng còn hôi sữa lại làm được nên nhiều người cũng ghen tị với nó. Đu bám được Chu Cương bằng như được một tấm kim bài miễn tử, ở tù mọi sự sẽ hanh thông, chẳng bị ai bắt nạt nữa, lại còn được đám phạm nhân trọng vọng, quản giáo cũng nể nang đôi phần. Chưa kể quan trọng nhất không phải mấy cái lợi trong tù mà là mai này ra ngoài còn sinh sống trên đất Cố Thành mà có chút quan hệ với Chu Cương thì lo gì không phát đạt?! Có khi lại được Chu Cương kiếm cho chức ông nọ bà kia, thế thì đời cứ gọi là lên hương.

Điểm này Ngải Đông Đông cũng nghĩ đến, cái đầu nó vốn biết nghĩ xa nên hồi mới gặp Chu Cương nó mới một lòng một dạ làm thân với Chu Cương như thế. Nhưng mà giờ khác rồi, nó bây giờ là song hỷ lâm môn, không chỉ có chỗ dựa lại còn được thỏa mãn dục vọng tí hon trong lòng nên niềm vui như nhân lên gấp bội với nó. Vừa làm việc nó vừa ngâm nga hát trông đến là nhộn nhạo xuân tình, làm người khác cũng ngứa cả răng.

À, người ngứa răng ở đây có cả cán bộ Trịnh – Trịnh Dung đang đứng ngoài cửa sổ theo dõi nó.

Lúc này hai mắt Trịnh Dung đã đỏ vằn vện, gã chửi thầm: mẹ kiếp thằng bớp con!