Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 9



Ngải Đông Đông ngơ ngác, Chu Cương lại nói: “Không dùng xà phòng với dầu gội à?”

Ngải Đông Đông cười bẽn lẽn, nó đáp: “Con không có ạ.” rồi tự nhiên nó lại táo bạo hỏi: “Con mượn của chú được không?”

Chu Cương ngoắc tay một cái, Ngải Đông Đông lập tức chạy lại cầm cái rổ đựng đồ trên ghế, nói “Cảm ơn”. Nó nghĩ thầm Chu Cương nổi tiếng này tốt bụng với nó như thế hẳn là vì nó đã đánh trúng được tâm lý làm cha của gã, khiến gã nhớ đến đứa con gái ở nhà. Ngải Đông Đông cũng rất vui lòng “giả bộ ngây thơ”, lâu nay đi bụi đó chính là tuyệt chiêu tự vệ của nó, trẻ bụi đời đầu óc càng lanh lẹ, bề ngoài càng ngu ngơ càng dễ tồn tại. Dù sao bọn biến thái thích bắt nạt trẻ con thật ra hiếm lắm, ít ra thì bản thân nó chưa gặp phải bao giờ. Rất nhiều khi người ta không thèm chấp nó cũng vì nó trông còn nhỏ quá.

Lâu lắm không được tắm cho ra tắm thế này, lúc mới xối nước thì thấy nóng nhưng tắm xong thì từng lỗ chân lông nghe thông thoáng hẳn, toàn thân thơm phức rất dễ chịu. Tóc nó rất dài, vì ướt nên dán hết vào mặt, nó thấy vướng nên vén cả ra sau gáy, Chu Cương nhìn nhìn nó, Ngải Đông Đông nhận ra ánh mắt gã nên nói: “Mặt con bị dị ứng ấy, trông kinh lắm ạ?”

“Bình thường, trông đỡ hơn hôm qua.”

“Con cũng biết là xấu mà, nên con cố tình bới tóc cho xù lên để mọi người trông đỡ sợ đấy.” Ngải Đông Đông tự nói tự cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, ấy là món duy nhất trông được được trên cả người nó.

“Đi phòng y tế nhờ người ta bôi thuốc cho nhanh khỏi.”

“Thôi ạ, để thế này cho an toàn!”

Chu Cương hơi sửng sốt rồi phì cười, bấy giờ Ngải Đông Đông mới biết mình vừa buột miệng nói lộ ra, nó cũng đỏ mặt rồi cười khúc khích theo.

“Ừ cũng phải.” Chu Cương nhướn mày nhìn nó, “Trông mắt mũi chú mày thế này chắc cũng dễ coi đấy.”

“Chú nhận ra ạ?!” tự dưng Ngải Đông Đông thấy rất đắc ý, nó bảo: “Con là đẹp nhất nhà đấy, giống mẹ con.”

“Mày vào đây thế này người nhà không đi tìm à?”

“Con làm gì còn ba mẹ nào, chẳng ai thèm quản con.” Ngải Đông Đông nói tỉnh rụi, “Hai năm nay nhà con là có mình con à.” Ngải Đông Đông thầm lựa lời để gợi chuyện làm thân: “Thực ra hôm qua mới vào con đã nghe chuyện của chú rồi nhé, nhưng ai biết đâu chú hiền thế này, chẳng giống người ta kể gì cả.”

Coi bộ Chu Cương lần đầu tiên nghe có người khen mình “hiền”, gã bật cười. Gã gác chân lên ghế, hào hứng ngắm nghía Ngải Đông Đông: “Thế mày nghe người ta bảo tao thế nào?”

Ngải Đông Đông bắt đầu nói hươu nói vượn: “Người ta bảo chú là sếp sòng trong đây nhé, không đứa nào được mất dạy với chú, đứa nào láo với chú là sẽ biết tay.”

“Chúng nó nói đúng mà.” Chu Cương buông một câu làm Ngải Đông Đông hơi chột dạ: “Còn gì nữa?”

Ngải Đông Đông cắn răng bồi một quả bom: “Họ bảo chú xài hết mấy đứa thanh niên trong đây rồi, nói chung là nói chú rất ghê… á…”

Nó mới nói đến đó Chu Cương đã bất thần chồm lên, đè cả người lên người nó. Ngải Đông Đông ngã ngửa ra ghế, nó sợ quá la lên: “Chú làm gì đấy?”

Chu Cương lạnh lùng nhìn nó, mặt hai người gần như chạm vào nhau, Ngải Đông Đông cũng thật phục Chu Cương sát đất, lúc này mặt nó như thế mà gã không thấy mắc ói lại còn dí sát rạt thế hả trời. Nó không tin Chu Cương thèm khát đến mức ấy, hơn nữa nó cũng không cảm thấy Chu Cương đang giận nên nó cũng trợn mắt nhìn lại Chu Cương.

“… bỏ qua da dẻ thì chú mày trông khá thật, hai con mắt lanh lắm.”

Ngải Đông Đông nín thở, nó vẫn trợn trừng mắt nhìn Chu Cương, thấy ánh mắt Chu Cương dần dần lướt xuống, rà trên cổ nó, rồi tới đầu ti nó.

Đến đây thì Chu Cương nhướn mày, giọng điệu càng mờ ám hơn: “Màu đẹp quá nhỉ?”



Nếu hỏi toàn thân Ngải Đông Đông chỗ nào khêu gợi lũ đàn ông nhất thì phải nói đến hai cái đầu ti, màu sắc đỏ hồng tươi rói, bình thường nó mặc áo mỏng có khi màu ti còn lộ qua cả lớp áo. Trong khoảnh khắc đầu óc nó trống rỗng, nó ưỡn ngực lên: “Không phải mỗi màu đẹp đâu, nhạy cảm lắm đấy, chú sờ thử xem?”

Chu Cương bò dậy khỏi người nó, gã bật cười nói: “Tao xài bọn thanh niên chứ không xài con nít, mày khỏi phải lo.”

Ngải Đông Đông thầm rùng mình, nó cười hì hì bò dậy, mặc bộ đồ mới lĩnh, cào cào tóc cho lại che hơn nửa khuôn mặt. Chu Cương đã mặc quần áo đàng hoàng, so với đại bộ phận đàn ông nông thôn lối ăn mặc của gã rất khá khẩm. Giày da sáng loáng, áo sơ mi trắng đủ kiểu, tóc cắt gọn gàng, đơn giản mà nam tính. Ngải Đông Đông càng trông càng cảm thấy gã Chu Cương này rất đáng tin cậy. Thấy Chu Cương chuẩn bị rời đi, Ngải Đông Đông đột nhiên cảm giác có một dòng khí nóng từ đâu vọt lên đầu, trống ngực nó đập bình bình, nó chắt lưỡi mấy cái rồi quýnh quáng la lên: “Này chú ơi, con trông chú con thấy quen lắm.”

Nó đỏ bừng mặt nhìn Chu Cương, miệng lắp bắp nói: “Con trông chú giống một người bác con lắm, thật đấy, con vừa gặp chú là thấy thân rồi! Hay là chú nhận con làm con nuôi được không?!”