Gả Ma

Chương 46: Thần Tích Nhị





Mọi người nhìn nhau, không dám tùy tiện hành động.

Bóng dáng kia gầy như que củi, hệt như một bộ xương đội một cái đầu to đùng, nấp sau cột đồng nhìn bọn họ, thân thể xiêu vẹo trông vô cùng quái dị.

Gặp phải thứ này trong một ngôi mộ quả thực rất đáng sợ, nhưng Thích Ẩn chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó lập tức bình tĩnh lại.

Có Thích Linh Xu ở đây, tuy tiểu tử này không lợi hại bằng Phù Lam, nhưng dù gì cũng là thủ đồ Vô Phương, khác hẳn với tên hỗn đản Vân Tri, chắc chắn có thể giải quyết tình huống.
Quả nhiên, Thích Linh Xu mở miệng, giọng nói lạnh lùng trước sau như một, "Ai?"
Bóng đen kia không trả lời, vẫn im lặng đứng nghiêng ngả ở đó.

Chiêu Minh lắp bắp nhỏ giọng hỏi: "Có phải Thích trưởng lão không?"
"Thích trưởng lão sẽ không im lặng như vậy đâu......" Phương Tân Tiêu nhẹ giọng nói.
"Mặc kệ nó là cái gì," Vân Tri lặng lẽ trở tay ra sau lưng rút kiếm, "Đâm một cái là biết liền?"
Dứt lời, trường kiếm bay ra khỏi vỏ, ánh kiếm lạnh lẽo hắt lên bóng đen kia, mọi người thấy bóng đen giơ tay che mắt, sau đó chạy vụt đi.

Thích Linh Xu cũng vô thức rút kiếm, kiếm Vấn Tuyết hóa thành một luồng sáng trắng lao về phía bóng đen kia.

Bóng đen lộn nhào một cái, Vấn Tuyết chiếu sáng lên vách đá, lúc quay lại thì bóng đen kia đã vọt ra sau cánh cửa.
"Ở đây có thể ngự kiếm!" Ánh mắt Vân Tri sáng lên.
Vì để hạn chế yêu ma, rừng cấm Vô Phương bố trí cấm chế không thể ngự kiếm, không ngờ mộ phần này lại nằm ngoài cấm chế.


Vân Tri lập tức thu hồi kính lưu ly, niệm Ngự Kiếm Quyết, kiếm Hữu Hối ong ong chấn động, hóa thành một luồng sáng đuổi theo, mọi người theo sát phía sau.

Mộ đạo quanh co khúc khuỷu, vừa hẹp vừa tối, bóng đen kia chạy rất nhanh, dường như rất quen thuộc địa hình ở đây.

Không biết đã đuổi theo bao lâu, mới qua được một khúc quanh, Thích Ẩn bị tụt lại phía sau, đang định đuổi theo, đột nhiên có một đôi tay gầy giơ xương từ phía sau vươn tới che miệng hắn lại, lôi hắn vào bóng tối.
Con quỷ này cơ trí thế, còn biết vòng ra sau bọn họ! Da đầu Thích Ẩn tê dại, hắn bất chấp tất cả, khuỷu tay thúc mạnh ra sau, con quỷ kia đau đớn buông tay, Thích Ẩn nhanh chóng bắt lấy tay phải của nó, xoay người bẻ mạnh một cái, trong bóng tối vang lên tiếng khớp xương gãy răng rắc, Thích Ẩn nghe thấy con quỷ kia hít sâu vài cái, khóc lóc nói: "Tiểu Ẩn, là ta."
Giọng nói này rất quen thuộc, Thích Ẩn mờ mịt một hồi mới nhớ ra, là Diêu Tiểu Sơn!
Hắn lật đật điểm đăng phù, ánh sáng vàng bủng lập lòe, khuôn mặt của Diêu Tiểu Sơn hiện ra trong bóng tối, Thích Ẩn sợ tới mức suýt ngất tại chỗ.

Diện mạo của tiểu tử này thay đổi hoàn toàn, sắc mặt trắng bệch, giống như đắp một lớp sáp lên.

Cả người gầy đến mức da bọc xương, bởi vì quá gầy nên cái đầu với đôi mắt đen nhánh phóng đại lên rất nhiều, có cảm giác dị dạng khó tả.
"Ngươi......" Thích Ẩn mất một lúc lâu mới kìm được sự sợ hãi xuống, "Sao ngươi lại ra nông nỗi này?"
"Đệ cũng thay đổi mà," Diêu Tiểu Sơn mở to mắt nhìn hắn, cười toe toét rút bàn tay bị gãy về, "Nếu không phải nghe giọng nói với dáng hình của đệ, ta cũng không nhận ra đệ đâu."
"Ta dùng phù dịch dung," Thích Ẩn nói, "Có phải ngươi cũng bị nhốt ở đây không? Bảo sao ngươi không về nhà được.

May quá, chúng ta đi tìm bọn Thích Linh Xu đi."
Diêu Tiểu Sơn biến sắc, đôi mắt trừng lớn, gã nghiến răng, thần sắc trên mặt gần như méo mó đi.

Gã bắt lấy cánh tay Thích Ẩn nói: "Không được tìm bọn chúng, không được đi! Tiểu Ẩn, đệ nghe ta nói, bọn chúng đều là người xấu, là người xấu!"
Bộ dạng của gã như vậy quả thực rất đáng sợ, Thích Ẩn thấy trạng thái của gã không đúng, hình như là bị cái gì đó kích thích, vội trấn an gã: "Đừng có gấp, đừng có gấp, chúng ta đợi ở đây, ngươi đừng vội, nói ta nghe xem nào?"
"Đám người Vô Phương Sơn không tốt lành gì cả đâu, Tiểu Ẩn," Diêu Tiểu Sơn nước mắt lưng tròng, "Đệ có biết vì sao ta lại đến đây không? Bọn chúng không ngồi cái ghế mà ta từng ngồi, nói ta là đồ dung tục chợ búa, trên người có rận.

Ta phơi giày ở cửa phòng ngủ, bọn chúng nói giày ta thúi, ném giày ta xuống Huyền Không Giai.

Ta đọc sách không hiểu, bị phu tử răn dạy, bọn họ nói ta có mệnh đầu heo, nên đến chuồng heo uống nước vo gạo."
"Sao lại...!như vậy chứ......" Thích Ẩn kinh ngạc nói không nên lời.
"Là như vậy đó," Diêu Tiểu Sơn than thở khóc lóc, "Ta học Ngự Kiếm Quyết, cuối cùng học không được.

Bọn chúng nói ta ngu như vậy, coi chừng không phải con trai ruột của Thích Nguyên Vi, nói mẹ ngươi ở bên ngoài nhiều năm qua lại với bao nhiêu nam nhân, ai biết có phải là con hoang của mẹ ngươi với nam nhân khác không.

Cũng được thôi, ta đâu phải là ngươi, ta chỉ hối hận, tu tiên đúng là chó má mà!"
Thích Ẩn yên lặng không nói gì, thật sự thì mấy lời này khi còn bé hắn nghe nhiều rồi.

Hồi nhỏ thì còn hung dữ đánh lại người ta, lớn một chút thì bảo chờ cha ta tới đón ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là lễ độ, sau này không còn nghĩ thế nữa, nên cũng mặc kệ bọn nó.

Từ bé Diêu Tiểu Sơn đã được dì ủ trong hủ mật, bị ức hiếp vậy sao mà chịu được?
Thích Ẩn than một tiếng, nghe gã khóc sướt mướt nói: "Ta muốn về nhà, ta không muốn tu tiên gì nữa hết.

Nhưng Vô Phương không để ta đi, bọn chúng......" Diêu Tiểu Sơn chợt nhớ tới gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng sợ, gã siết chặt ống tay áo Thích Ẩn nói, "Tiểu Ẩn, chúng ta ngàn vạn lần cũng đừng về Vô Phương! Đó là một nơi quỷ quái, một nơi quỷ quái! Bọn chúng đưa ta tới một cái sơn động, bọn chúng muốn giết ta! Không, không, Tiểu Ẩn, bọn họ muốn giết đệ!"
"Hả?" Thích Ẩn không thể hiểu được, "Giết ta làm gì? Thấy ta da mỏng thịt dày, muốn lấy ta làm bánh bao thịt người ư?"

"Không phải làm bánh bao!" Diêu Tiểu Sơn kêu lên, "Bọn chúng đưa ta tới một sơn động, không biết là chỗ nào, gọi là gì nhỉ......!Thiên Uyên Chu Võng, đúng, Chu Võng! Kế bên Băng Hải Thiên Uyên, chỗ đó đúng là địa ngục, bọn chúng moi tim yêu quái, cũng moi tim người, có rất nhiều người và yêu quái đã chết, ai may mắn sống sót thì trở nên rất quái dị.

Bọn chúng còn định động thủ với ta, ta nhân lúc bọn chúng không chú ý chạy trốn khỏi nơi đó! Ta bơi qua Băng Hải Thiên Uyên, lên bờ ở đây."
Gã cầm đăng phù đi vào mộ thất, bên trong có một hồ nước lớn, hơi lạnh tỏa ra, hai bàn tay đặt trên đầu phủ một tầng sương trắng.

Gã thu tay lại và nói: "Chính là nơi này."
Gã nói không rõ ràng, Thích Ẩn nghe mà như lọt vào trong sương mù.

Thiên Uyên Chu Võng là cái gì? Phía dưới Băng Hải Thiên Uyên còn có thứ gì sao? Dưới ánh đèn lờ mờ, hắn thấy hai mắt gã trợn to như hai đốm ma trơi.

Thích Ẩn thấy đầu gã đầy mồ hôi, thỉnh thoảng rùng mình một cái, thầm nghĩ gã đúng là có hơi thần kinh.
"Biểu ca," Thích Ẩn vỗ nhẹ bờ vai gã nói, "Yên tâm, nếu ta đã tìm thấy ngươi, chắc chắn ta sẽ đưa ngươi về nhà.

Bây giờ ta đang ở Phượng Hoàn Sơn, sư huynh sư phụ của ta đều là người tốt, chúng ta sẽ che chở cho ngươi, Vô Phương sẽ không dám bắt ngươi nữa.

Đi, chúng ta ra ngoài tìm sư huynh của ta nào."
"Sư huynh ngươi?" Diêu Tiểu Sơn đực ra nhìn hắn, "Có phải tên đi cùng với Thích Linh Xu không?"
Thích Ẩn gãi đầu, nói: "Ngươi đừng sợ Thích Linh Xu, y tốt lắm, không giống với đám người Vô Phương kia."
"Tiểu Ẩn, đệ bị y lừa rồi!" Đột nhiên Diêu Tiểu Sơn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt bắt đầu méo mó dữ tợn, "Thích Linh Xu là một tên **! Lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng, y hệt một quả phụ băng thanh ngọc khiết.

Ta nhổ vào, lão tử gặp loại này nhiều rồi.

Y còn ghê tởm hơn đám người Vô Phương Sơn kia nữa, bên ngoài tóc đen áo trắng, ai ngờ lòng dạ không khác gì heo chó!" Gã nhe răng cười, đoạn nói, "Tiểu Ẩn, đệ đừng thấy mọi người kính trọng y như vậy mà lầm, nhiều người nói xấu về y lắm.

Đệ đến chợ đen của trấn Cẩm Khê thử đi, ở đó bán đầy tranh xuân của y đó! Không ngờ lại nằm dưới cho người ta đâm, ta còn cất vài bức nè, ha ha ha ha!"
Thích Ẩn khiếp sợ, quả nhiên người sợ nổi danh heo sợ mập, ngẫm lại cũng cảm thấy bình thường, giống như ca hắn, tuy rằng anh tuấn, nhưng ngốc không chịu được, trời sinh không có mắt nhìn, người khác thấy cũng an ủi phần nào.

Giống như Vân Tri, tuy rằng nhân mô cẩu dạng, nhưng nhân phẩm cực kì hạ lưu, người người khinh thường.

Nhưng tiểu tử Thích Linh Xu này, không những anh tuấn mà nhân phẩm không chê vào đâu được, bàn về đạo pháp còn là nhân tài kiệt xuất so với các đệ tử cùng thế hệ, không có lấy một khuyết điểm cho người ta soi mói.

Một nhân vật cực kỳ xuất sắc như thế, ai thấy cũng tự ti, sao lại bị người ta ghét chứ?
Sau một lúc cạn lời, Thích Ẩn hỏi: "Cho nên, ngươi thật sự trộm quần áo của Thích Linh Xu à?"
"Là ta," Diêu Tiểu Sơn cười khà khà, "Y thích tắm gội một mình, chắc là sợ bị người ta nhìn thấy rồi xấu hổ.

Y muốn làm thiếu nữ e lệ, lão tử càng không cho y toại nguyện.

Ai bảo y không để ta vào mắt? Ta nhập môn lâu như vậy, y có từng liếc nhìn ta cái nào không! Ai cũng nói y được Thích Thận Vi chân truyền, giống con trai của Thích Thận Vi hơn ta nhiều.

Đánh rắm, y cùng lắm cũng chỉ là cô nhi Thích Thận Vi nhặt bên đường, là một đứa con hoang không rõ lai lịch!"
Tên điên này, Thích Ẩn cảm thấy khó chịu trong lòng.


Tuy rằng Diêu Tiểu Sơn lúc trước rất khốn nạn, nhưng cùng lắm chỉ bị người ta lừa mấy lượng bạc, mua mấy cái phù cóc gieo tai họa trong nhà.

Bây giờ nhìn kĩ gã dưới ánh đèn, mặt mũi gã méo mó, đã mất hình người từ lâu, Thích Ẩn bất đắc dĩ nói: "Nhưng ta không thể một mình đưa ngươi ra ngoài, ta cũng chỉ là một tên gà mờ, phải dựa dẫm vào người khác.

Ngươi ráng chịu đựng một chút, đợi ra ngoài rồi, ta đưa ngươi đi, cả đời không qua lại với y nữa."
Diêu Tiểu Sơn cười mỉa, không trả lời, chỉ hỏi hắn: "Tiểu Ẩn, có phải đệ đến đây tìm cha đệ không?"
Thích Ẩn nheo mắt: "Ngươi gặp ông ấy rồi? Ông ta đang ở đâu?"
"Đừng tìm nữa," Diêu Tiểu Sơn lắc đầu, "Cha đệ không ra ngoài được đâu, vĩnh viễn cũng không ra được."
Trong lòng Thích Ẩn dâng lên nỗi bất an, hắn hỏi: "Ý gì? Ngươi nói rõ xem nào, ông ấy bị thương sao? Có nặng không?"
Diêu Tiểu Sơn lẩm bẩm nói: "Đừng nhắc nữa, hay là ta cho đệ xem bảo bối của ta nhé.

Tiểu Ẩn, đệ là đệ đệ ta, ở đây ta chỉ tin mỗi đệ thôi, bảo bối của ta chỉ cho mình đệ xem thôi nhé."
Bảo bối cái gì, Thích Ẩn không có chút hứng thú nào hết, chỉ nghĩ câu nói Thích Thận Vi không ra ngoài được của gã.

Rốt cuộc là có ý gì? Bộ dạng của gã quái gở, Thích Ẩn sợ kích thích gã, đành phải dẫn dắt từ từ: "Biểu ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi dẫn ta đi gặp ông ấy đi, ta không tìm Thích Linh Xu nữa, có cha ta rồi, ba chúng ta cùng nhau ra ngoài."
Diêu Tiểu Sơn không để ý hắn, xoay người sang chỗ khác bắt đầu cởi quần.

Thích Ẩn sửng sốt, bảo bối? Không lẽ là cái thứ giữa hai chân gã ư? Thích Ẩn cảm thấy xấu hổ, vội nói: "Ta......!Không thì hôm khác xem được không?"
"Không được," Diêu Tiểu Sơn cởi quần ra, "Nhất định phải xem bây giờ."
Gã xoay người lại, lộ ra hai chân đầy các vết sẹo lồi lõm.

Đầu gối chân trái có một khuôn mặt người, đó là mặt của một ông già, mặt mũi méo mó, mọc đầy mụn mủ, hai mắt lim dim, cái miệng hé mở, là cái kiểu muốn hắt hơi mà không được.

Thích Ẩn hoảng sợ nhìn gã, lắp bắp nói: "Đó...!đó là cái gì vậy?"
"Bảo bối của ta đó," Diêu Tiểu Sơn si ngốc mà cười, yêu thương vuốt ve mặt người kia, "Những ngày ở dưới này, nếu không phải có nó ở với ta, ta cũng không biết làm sao để vượt qua nữa.

Ta dạy nó hát, còn dạy nó mắng người.

Tiếc là hơi khó nuôi một chút, ta cắt hết thịt trên người rồi mà nó vẫn không no."
Gương mặt gã khuất trong góc tối, chỉ để lộ hàm răng trắng ởn.

Cả người Thích Ẩn nổi da gà, cảm thấy không ổn, bất giác lui ra sau vài bước, lặng lẽ liếc cửa mộ.
"Tiểu Ẩn, thịt của ta cắt hết rồi," gã giơ đăng phù lên, chiếu sáng đôi mắt tối om, "Nó nói với ta thịt đệ thơm quá, đệ cắt một miếng thịt cho ta được không.".