Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 428: Cổ Đế động phủ



-Ầm ! Ầm !

Niết Bàn Cảnh cường giả chi uy ngay cả thiên địa cũng khó lòng chống đỡ. Đấu Khí đại lục chỉ là một cái hạ vị diện, Phạm Thiên hồn lực vừa ra liền khiến cho không gian xung quanh không ngừng vặn vẹo.

Đám Hồn Thiên Mạch thấy vậy thì kinh hồn táng đảm, Hồn tộc nghiên cứu linh hồn đâu chỉ vài nghìn năm, bọn họ hiểu cực rõ về sức mạnh của linh hồn chi lực.

Ngay cả Hồn Diệt Sinh chỉ là một cái tứ tinh Đấu Thánh còn có thể sở hữu Thiên Cảnh đại viên mãn linh hồn thì có thể thấy tại Hồn tộc thì Thiên Cảnh đại viên mãn không hề hiếm có.

Nhưng bằng vào sự hiểu biết của những kẻ này cũng không cách nào ước lượng được sức mạnh linh hồn của Phạm Thiên. Kẻ này linh hồn tuyệt đối là đã vượt qua Thiên Cảnh.

-Đế Cảnh linh hồn !?

Hồn Thiên Mạch tóc gáy dựng đứng lên.

Đế Cảnh linh hồn hắn chưa từng gặp qua nhưng bên trong cổ tịch có ghi lại rất rõ. Đế Cảnh linh hồn vừa ra thì ngay cả bát tinh Đấu Thánh cũng khó lòng chống đỡ nổi chứ đừng nói gì đến một tên lục tinh Đấu Thánh như hắn.

-Chạy !

Suy nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu Hồn Thiên Mạch, Hồn Ma lão nhân ở bên cạnh cũng không sai biệt lắm sợ đến mất mật rồi.

Nhưng không chờ đám Hồn Thiên Mạch kịp có hành động gì thì linh hồn chi lực của Phạm Thiên đã như sóng thần ập tới.

!!!

Không một chút huyền niệm nào, thậm chí động tĩnh cũng không hề rung động chút nào nhưng đám người Hồn tộc từ tam tinh Đấu Thánh cho tới tận lục tinh Đấu Thánh Hồn Thiên Mạch liền bị nghiền nát thành tro bụi.

Toàn bộ linh hồn của một đám cường giả có thể quấy động phong vân tại Trung Châu lập tức bị Phạm Thiên đánh thành hư vô, chỉ để lại mấy bộ thi thể không còn hoàn chỉnh sau khi bị linh hồn chi lực ép nát.

-Niết Bàn Cảnh quả nhiên là không khiến ta thất vọng…

Phạm Thiên vừa rồi không hề vận dụng hồn kỹ, võ hồn hay bất kỳ thủ đoạn nào mà chỉ đơn giản là hồn lực nghiền ép mà một tên lục tinh Đấu Thánh thậm chí còn không cách nào phản kháng được.

Phạm Thiên cảm thấy hiện giờ trên đại lục này đã không còn kẻ nào có khả năng uy hiếp đến mình nữa. Cho dù là Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế cấp bậc cường giả muốn đối phó với hắn cũng không dễ đâu.

-Xem ra đã đến lúc ta đi xử lý Đế Phẩm Sồ Đan rồi !

Phạm Thiên nguyên bản còn muốn thu phục Hư Vô Thôn Viêm trước rồi mới đi tìm cổ đế động phủ. Nhưng cho dù bây giờ thần thức của Phạm Thiên có thể bao phủ cả đại lục cũng khó lòng mà tìm ra Hư Vô Thôn Viêm vì nó hiện tại đang ở trong Hồn giới nằm ở một không gian hoàn toàn khác.

Vì vậy Phạm Thiên muốn thu phục những dị hỏa khác trước, Hư Vô Thôn Viêm nếu không tính Đế Viêm thì chính là dị hỏa đứng hàng đệ nhất nên thu phục nó cuối cùng cũng coi như là một sự tôn trọng.

Cổ đế động phủ so với Hồn giới thì rất dễ tìm kiếm vì nó nằm ở ngay bên dưới lòng đất của Hắc Giác Vực.

Phạm Thiên trước tiên sắp xếp một chút mấy cái nữ nhân của mình ở Trung Châu sau đó mới chuẩn bị quay trở về Hắc Giác Vực.

Trước đó Phạm Thiên trận đạo còn chưa đột phá thất giai nên còn không cách nào bố trí truyền tống trận tại tây bắc vực. Muốn trở về Hắc Giác Vực thì Phạm Thiên không có cách nào khác ngoại trừ sử dụng không gian trùng động để trở về.

Một chuyến này di chuyển thông qua không gian trùng động tiêu tốn của Phạm Thiên một tháng mới trở về tới Thiên Nhai Thành, cũng là nơi gần với Hắc Giác Vực nhất có đặt không gian trùng động.

Từ Thiên Nhai Thành trở về tới Hắc Giác Vực còn cả vạn dặm đường nữa nhưng với Phạm Thiên hiện tại khoảng cách này cũng không phải là quá xa.

Trở về tây bắc châu Phạm Thiên còn không vội tiến vào lòng đất tìm kiếm cổ đế động phủ mà hắn trước tiên đi tìm chúng nữ. Phạm Thiên khởi hành tới Trung Châu đã khoảng gần ba năm, lần này trở về hắn không quên tái ngộ với chúng nữ, việc thu phục Đế Phẩm Sồ Đan cũng không cần vội.

Phạm Thiên trở về Già Nam học viện rồi ở lại khoảng ba ngày sau đó liền chạy về Vân Lam Tông. Lần này Phạm Thiên mang theo chúng nữ cùng trở về, tại Vân Lam Tông hắn thiết lập một tòa truyền tống trận sau đó liền quay trở về Trung Châu đưa toàn bộ nữ nhân của mình tới đây.

Mỹ Đỗ Toa nữ vương trước khi Phạm Thiên rời đi đã an bài nàng mang theo xà nhân tộc đi tới phụ cận Vân Lam Tông để cư trú rồi. Hiện giờ toàn bộ nữ nhân của Phạm Thiên đều đã có tới Vân Lam Tông.

Nán lại đây khoảng một tháng thì Phạm Thiên lại mang theo Tử Nghiên trở về Hắc Giác Vực.

-Phạm Thiên ca ca, sao ngươi lại dẫn ta trở về đây ? Nơi này không có gì chơi vui hết.

Phạm Thiên cười đáp:

-Dẫn ngươi tới nơi này để cho ngươi gặp một người… nào mau nắm lấy tay ta !

Nghe Phạm Thiên nói vậy Tử Nghiên cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn đưa bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy tay hắn.

Phạm Thiên sau đó liền vận dụng Thông Thiên Độn Địa thần thông dẫn theo Tử Nghiên tiến vào lòng đất.

Tiểu nha đầu này là lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác độn thổ nên vô cùng hưng phấn.

-Chơi vui ! Chơi vui !

Tử Nghiên một tay nắm lấy tay Phạm Thiên còn lại cả ngươi bắt đầu làm ra động tác như đang bơi dưới nước vậy.

Sau một lát đùa giỡn thì Tử Nghiên cũng yên lặng trở lại, Phạm Thiên lúc này vẫn mang nàng lặng lẽ di chuyển trong lòng đất và dùng thần thức tìm kiếm xung quanh.

-Thấy rồi !

Dưa theo trí nhớ Phạm Thiên tìm kiếm một thế giới dung nham dưới lòng đất sau đó đi xuống càng sâu hơn thì liền tìm được một cái không gian kỳ dị ở bên dưới.

-Tử Nghiên, ngươi thử xem có thể đi qua được không.

Nghe Phạm Thiên nói thì Tử Nghiên liền buông tay hắn ra và tiến tới. Bây giờ bọn họ đang ở bên trong biển dung nham nên không cần tới thần thông cả hai cũng có thể di chuyển bình thường. Dù sao tới đẳng cấp này hắn đã không còn e ngại dung nham nữa rồi.

Tử Nghiên ở trước không gian kỳ quái thử nghiệm đủ cách nhưng không cách vào nên liền lắc đầu nói mình không thể.

Phạm Thiên cũng không thất vọng, Tử Nghiên mặc dù sở hữu thiên phú của Thái Hư Cổ Long nên có thể dễ dàng vượt qua các loại phong ấn cùng kết giới nhưng cổ đế động phủ lại do chính tay Đà Xá Cổ Đế phong ấn lại nên nàng muốn vượt qua gần như là không thể.

Nếu dễ như vậy thì lão long hoàng Chúc Khôn cũng là Thái Hư Cổ Long cũng không bị nhốt ở bên trong cổ đế động phủ hơn vạn năm nay.

Cổ đế động phủ chỉ có thể mở ra bằng chìa khóa của nó là Đà Xá Cổ Đế Ngọc.

Phạm Thiên dù rằng có trong tay một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc thu được từ trên thi thể Tiêu Viêm nhưng hiển nhiên chỉ một mảnh là không cách nào đem động phủ mở ra.

May mắn Phạm Thiên chính là trận đạo tông sư. Đà Xá Cổ Đế bày ra phong ấn đóng lại không gian không phải là không cách nào phá giải. Ít nhất là nếu chỉ cần mở ra một cái thông đạo để tiến vào trong vẫn không quá khó.

Phạm Thiên kêu Tử Nghiên ở một bên chờ mình sau đó bắt đầu tiến hành thôi diễn tìm cách mở ra trận pháp.
……

Phạm Thiên không ngừng thôi diễn trong suốt mười ngày mới nắm được một tia môn đạo, mất thêm khoảng nửa tháng nữa hắn mới có thể tiến hành phá giải.

Ba ngày sau, Phạm Thiên sau một tháng cố gắng cuối cũng cũng đã có thể mở ra một cái thông đạo nhỏ để tiến vào cổ đế động phủ.

Thông đạo này chỉ là tạm thời được mở ra nên cổ đế động phủ vẫn chưa hề xuất thế.

-Tử Nghiên, mau vào thôi !

Phạm Thiên cùng Tử Nghiên tiến vào bên trong cổ đế động phủ, cả hai vừa nhập phủ thì hắn liền đóng lại thông đạo đảm bảo nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Phạm Thiên cùng Tử Nghiên tiến vào bên trong một mảnh không gian vô tận, có chút hắc ám và yên tĩnh. Mảnh không gian này không biết đã lặng lẽ trải qua bao nhiêu năm tháng, cho nên toàn bộ khu vực cũng tràn ngập một loại khí tức tang thương cổ xưa.

Phạm Thiên ánh mắt chậm rãi quét qua mảnh không gian trước mặt này. Đập vào mắt hắn là một địa phương trống rỗng, không có nửa điểm kì lạ. Thân hình cẩn thận, từ từ bay về phía trước.

Phạm Thiên cùng Tử Nghiên phi hành ở trong không gian trống rỗng này ước chừng mấy phút, sau đó hắn mới ngừng lại một lát, ánh mắt chăm chú nhìn về một phía xa xôi. Nơi đó, trong mơ hồ có một tia sáng hiện lên.

Nhìn tia sáng đó, Phạm Thiên không hề chần chừ đi IrTq3S tới. Nương theo việc hắn đang dần dần tiếp cận tia sáng thì hắn cũng đã nhìn thấy tình hình ở chỗ tia sáng.

Đó là một cánh cửa đá khổng lồ, cao mấy vạn trượng !

Cánh cửa đá an tĩnh, đứng sừng sững trong không gian mờ mịt giống như một loại tồn tại vĩnh thế từ thời xa xưa vậy. Đồng thời, từ trên cánh cửa, một cỗ khí tức hoang dã cổ xưa chậm rãi tỏa ra tràn ngập, khiến cho thiên địa trở nên nhộn nhạo.

Phía trước cánh cửa đá là một quảng trường khổng lồ, ánh mắt Phạm Thiên lướt lên cánh cửa đá, cuối cùng dừng tại đỉnh chóp của nó, nơi đó có khắc bốn chữ cổ xưa. Khi tầm mắt của hắn nhìn thấy bốn chữ này, con ngươi chợt co rút mãnh liệt, đồng thời trái tim cũng nhảy lên kịch liệt.

Cổ Đế động phủ !
-------☆☆☆☆-------

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))