Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 429: Đế Phẩm Sồ Đan



Nét chữ cổ xưa cũng không quá mức hoa lệ, song ở bên trong nét chữ nhìn thì bình thường đó lại là một loại khí thế quân lâm thiên địa, uy nghiêm vô tận.

-Rốt cuộc cũng tìm được ngươi !

Nhìn bốn nét chữ cổ xưa, khóe miệng Phạm Thiên khẽ nở một nụ cười.

Nhưng vào lúc này hắn lại có cảm giác này giống như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Phạm Thiên đầu ngón tay búng ra một ngọn lửa. Ánh lửa lập tức làm không gian hắc ám trở nên sáng bừng.

Ánh lửa chói mắt chiếu sáng mảng không gian đã nằm trong u tối cả vạn năm. Song, tuy có lửa nhưng Phạm Thiên vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, mà ngọn nguồn của sự lạnh lẽo này chính là thứ to lớn bên dưới không gian tối tăm này.

Đó là một sinh vật to lớn tới mức không cách nào hình dung ra được. Nó chiếm cứ một chỗ ở trong không gian hắc ám, nằm im không nhúc nhích. Ánh mắt Phạm Thiên di chuyển dọc theo thân thể của nó, chỉ có điều, đến khi tầm mắt của hắn bị ngăn trở bởi vùng không gian hắc ám ở phía xa thì hắn vẫn không thể nhìn thấy phần cuối cùng của sinh vật này.

Điểm đặc biệt của sinh vật thần bí này là toàn thân nó mang màu tím đậm, lân phiến lạnh như băng bao trùm lấy thân thể, tạo cho người ta cảm giác như cứng rắn không gì phá nổi.

Chúc Khôn
Đẳng cấp: 100

Phạm Thiên hai mắt liền híp lại, lão long hoàng Chúc Khôn này quả không hổ danh cường giả đã sống hơn vạn năm. Mặc dù cảnh giới vẫn chỉ tương đương cửu tinh Đấu Thánh hậu kỳ giống Cổ Nguyên nhưng đẳng cấp của hắn đã sớm đạt tới ngang ngửa Đấu Đế rồi.

Nếu không phải trong thiên địa không còn tồn tại nguyên khí thì Chúc Khôn đã sớm đột phá Đấu Đế rồi.

Phạm Thiên nhìn sang Tử Nghiên đang ngơ ngác nhìn con tử sắc cự long ở trước mắt mình thì cười cười. May mà hắn mang theo Tử Nghiên tới đây nếu không phải xảy ra xung đột với lão long hoàng Chúc Khôn cũng không phải chuyện gì hay ho.

Chưa kể đến bên trong cổ đế động phủ còn có một cái Đế Phẩm Sồ Đan có đủ sức mạnh chống lại lão long hoàng, không bị hắn thôn phệ trong suốt một vạn năm qua.

Lúc này Chúc Khôn bỗng nhiên nhúc nhích, Phạm Thiên cảm thấy ánh mắt của lão long hoàng đang tập trung vào mình.

-Kẻ xông vào thần mộ kia, ngươi có cổ ngọc hay không ?

Chúc Khôn bị bắt tới để làm hộ vệ cho Cổ Đế động phủ thì đương nhiên là không vui vẻ. Vì thế nên nó sẽ đem sự bất mãn của mình phát tiết lên những kẻ dám xông loạn vào đây.

Phạm Thiên bình tĩnh lắc đầu nói:

-Ta chỉ có một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc, không có cổ ngọc hoàn chỉnh.

Chúc Khôn cũng khá là bất ngờ trước câu trả lời của Phạm Thiên. Bao nhiêu năm qua nó chưa bao giờ thấy có người lại có thể bình tĩnh như vậy khi đối mặt với hắn.

Phải biết cho dù cảnh giới chỉ là cửu tinh Đấu Thánh hậu kỳ nhưng đẳng cấp của Chúc Khôn đã đạt tới 100. Nếu bàn về chiến lực thì Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế còn không bằng Chúc Khôn.

Phạm Thiên thầm nghĩ nếu mình đem Chúc Khôn giết chết thì hẳn là sẽ có thể tăng liền mấy cấp. Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì hắn liền lắc đầu loại bỏ.

Thấy Phạm Thiên vừa cười vừa lắc đầu thì Chúc Khôn liền nói:

-Nếu ngươi không có cổ ngọc thì để mạng lại nơi này đi !

Phạm Thiên thấy Chúc Khôn định ra tay thì liền nói:

-Ta mặc dù không có cổ ngọc nhưng bù lại ta có thứ khác.

Chúc Khôn bỗng cười lớn, tiếng cười của hắn khiến cho toàn bộ không gian cũng phải run rẩy.

-Ta chỉ có hứng thú với hai thứ, một là cổ ngọc, hai là mạng của ngươi. Nếu không có một trong hai thì để lại thứ còn lại là được rồi !

Phạm Thiên không tức giận mà kéo Tử Nghiên tới trước nói:

-Ngươi thật sự không muốn gặp lại nữ nhi của mình sao ?

Chúc Khôn bỗng nhiên im bặt, long nhãn mở lớn nhìn chăm chú vào thân ảnh còn bé hơn cả móng chân của mình ở bên dưới.

Tử Nghiên lúc này đã hóa hình nhưng khí tức anebo của nàng vẫn không hề thay đổi. Một vạn năm qua lão long hoàng vẫn luôn nhớ về nữ nhi của mình nên khi vừa nhìn thấy hắn liền nhận ra.

Thân hình khổng lồ của Chúc Khôn bỗng run lên, sau đó liền thu nhỏ lại thành một tên trung niên nam nhân đứng đối diện với hai người.

-Hài tử !

Phạm Thiên cười nhạt vỗ nhẹ vào lưng Tử Nghiên để nàng tiến lên hội ngộ với phụ thân. Tiểu nha đầu mặc dù có chút oán hận vì Chúc Khôn bỏ rơi mình lâu như vậy nhưng trong lòng thực sự vẫn rất vui. Nhất là khi biết lão long hoàng là bị Đà Xá Cổ Đế nhốt lại trong động phủ suốt vạn năm thì khuôn mặt nhỏ đầy vẻ giận dữ.

-Đà Xá Cổ Đế thật là vô sỉ, Phạm Thiên ca ca, ngươi nhất định phải cướp sạch động phủ của hắn cho ta !

Lúc này Chúc Khôn mới để ý tới Phạm Thiên và nói:

-Tiểu tử, ngươi là muốn tiến vào Cổ Đế động phủ phải không ? Việc này ta sẽ không ngăn cản nhưng nếu không có Đà Xá Cổ Đế Ngọc thì không cách nào mở ra động phủ, ngay cả ta cũng không cách nào đi ra được.

Phạm Thiên cười đáp:

-Chúc Khôn bá phụ không cần lo lắng, tiểu tử tự nhiên có cách mở ra động phủ.

Đối với cách xưng hô của Phạm Thiên thì Chúc Khôn cũng không có ý kiến gì. Chỉ là hắn không tin Phạm Thiên có thể phá bỏ được thủ đoạn do Đấu Đế cường giả lưu lại.

Phạm Thiên lại nói:

-Chúc Khôn bá phụ, để ta đưa ngươi và Tử Nghiên ra ngoài trước.

Chúc Khôn nghe vậy cũng không phản đối, hắn ở đây một vạn năm thì cũng đã vô cùng chán ghét nơi này. Bây giờ hắn chỉ muốn ở bên cạnh bồi nữ nhi của mình mà không quan tâm gì đến Cổ Đế động phủ nữa.

Phạm Thiên lập tức mở ra thông đạo để cho Chúc Khôn cùng Tử Nghiên ra ngoài, sau đó thì hắn mới bắt đầu tiến hành phá giải phong ấn của Cổ Đế động phủ.

Phong ấn này không đơn giản giống như phong ấn ở bên ngoài. Phạm Thiên dám chắc mình sẽ mất không ít thời gian để phá giải nó.
……

Quả thực phá giải phong ấn Đà Xá Cổ Đế lưu lại không hề đơn giản, Phạm Thiên lo mình sẽ xúc động cấm chế nào khiến không gian động phủ sụp đổ nên hắn rất cẩn thận thử nghiệm phá giải.

Mất hơn ba tháng Phạm Thiên mới thành công đem trận pháp nơi này mở ra. Đây đã là tốc độ nhanh nhất mà Phạm Thiên có thể thực hiện được.

Động phủ đã được mở ra thì công việc tiếp theo hết sức đơn giản.

Phạm Thiên không chút chần chừ mà xông vào bên trong Cổ Đế động phủ.

Không gian yên tĩnh mấy vạn năm hôm nay cũng là bị phá vỡ, mà theo đó không gian cũng bất chợt vặn vẹo hình thành một cái thông đạo thật lớn, từ bên trong nó thân ảnh của Phạm Thiên bỗng nhiên xuất hiện.

Ánh mắt Phạm Thiên vội vàng quét qua bốn phía, bất quá hắn liền phát hiện, bằng váo Đế cảnh linh hồn của hắn cho dù có cố gắng đến mức nào cũng không thể quan sát được phạm vi ngàn trượng, tựa hồ ở đây có một lực lượng áp chế đối với linh hồn.

Nhưng đây cũng chỉ là lực lượng áp bách khiến thần thức của Phạm Thiên không thể di chuyển quá xa mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì tới thực lực của hắn phát huy bình thường.

Phạm Thiên không để tâm đến chuyện này mà trực tiếp di chuyển về phía trước. Không bao lâu hắn liền tới được một cái quảng trường rộng lớn vô cùng.

-Cuối cùng ta cũng tới được dị hỏa quảng trường !

Phạm Thiên nhìn xung quanh thấy trên từng chiếc cột đá, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là Huyền Hoàng Viêm.

Đây chính là dị hỏa bản nguyên của Huyền Hoàng Viêm, mặc dù năng lượng bên trong cực kỳ nhỏ bé nhưng không thể nghi ngờ nó chính là dị hỏa.

Phạm Thiên tiếp tục tiến lên thì liền nhìn thấy từng cái cột đá lưu trữ dị hỏa bổn nguyên của 20 loại dị hỏa. Chỉ có Tịnh Liên Yêu Hỏa và Hư Vô Thôn Viêm là được Đế Phẩm Sồ Đan thả ra nên mới không có ở đây.

Những dị hỏa bổn nguyên này mặc dù không ẩn chưa bao nhiêu năng lượng nên cho dù có thôn phệ cũng không thể khiến cho công pháp cùng cảnh giới tăng lên nhưng Phạm Thiên đối với những đóa dị hỏa này lại có ý định khác.

Nhưng nếu muốn thực hiện được thì trước hết Phạm Thiên cần phải đem chướng ngại duy nhất của mình lúc này giải quyết trước đã.

-Mảnh không gian này đã lâu rồi mới có người tiến vào a…

Một đạo âm thanh già nua đột nhiên từ không trung truyền đến vang lên trong đầu Phạm Thiên. Hắn nheo mắt nhìn về phía trước thì sau màn sương dày đặc bước ra một đạo thân ảnh già nua đang chắp tay, ánh mắt bình thản nhìn vào hắn, mục quang như đang nhìn vào loài sâu kiến trước mặt.

Đế Phẩm Sồ Đan !

Đế Phẩm Sồ Đan đã sớm sinh ra linh trí và hóa hình, bản thân nó cũng biến hóa thành hình tượng của người duy nhất mà nó có thể quan sát trong này, Đà Xá Cổ Đế.
-------☆☆☆☆-------

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))