Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta

Chương 27: Liên Thủ Vây Bắt Yêu Quái Bột Mì



Thuỷ kiếm bổ ngang, nháy mắt chém đôi người yêu quái. Linh Đang thu kiếm lại, đập một chưởng lên đầu nó, bột mì lập tức bay tán loạn, phủ đầy người và mặt nàng, ngay cả lông mi cũng dính đầy “sương trắng”.

Bột mì bay tứ phía, nhưng đảo mắt lại ngưng tụ thành hình, giết không chết, diệt không hết.

Cảm thấy sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, Linh Đang lùi ra phía sau, muốn chạy tới con sông đằng xa, dùng nước tấn công nó. Nhưng yêu quái bột mì đứng ngay trước mặt, chặn đường đi và xây lên bức tường trắng xung quanh nàng.

Bột phấn bay lên khiến Linh Đang không mở nổi mắt, phải dùng tay áo che mũi mới thở được. Bột mì bám trên cánh tay lộ ngoài ống tay áo hệt như kim châm, từ từ đâm vào da, khiến nàng vung kiếm loạn xạ.

“Một cô nương xinh đẹp là vậy, chết thì thật đáng tiếc!”

Nó vừa dứt lời, gió liền ngừng, bột mì cũng không bay tán loạn nữa, nhưng toàn thân Linh Đang lại không thể động đậy, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, bột mì trên lông mày rơi xuống lả tả, yêu quái bột mì kia đang nhìn kỹ nàng. Nàng trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Nó cười khẽ một tiếng: “Ngươi biết ta tên là gì không?”

Linh Đang chớp mắt vài cái: “Yêu quái bột mì?”

“… Là Niết Diện Nhân.” (nghĩa: yêu quái nặn khuôn mặt)

“Niết…” Linh Đang lập tức phản ứng lại, nhìn nó đầy kinh ngạc.

Quả nhiên, nước từ đâu bỗng chảy tới, hòa cùng bột mì, bột mì dần dần tụ lại, càng lúc càng lớn, mãi đến khi cao gần bằng Linh Đang.

Niết Diện Nhân giơ hai tay, nhìn hình dáng của Linh Đang, nhanh chóng khua tay, chỉ trong chốc lát đã nặn ra ngũ quan giống hệt nàng.

Linh Đang cười mỉa: “Những người kia sở dĩ sợ nước, hoá ra không phải vì ngươi, mà vì họ vốn là người làm bằng bột mì, không phải người thật. Để khiến họ có thể hoạt động, thoạt nhìn giống người thật, ngươi đã đưa vào cơ thể họ một hồn một phách.”

“À.”

“Vậy ngươi giấu người trong thôn ở nơi nào.”

Niết Diện Nhân liếc nàng một cái, ánh mắt âm u: “Đợi biến thành người bột mì, ngươi sẽ biết.”

Trong lúc nói chuyện, yêu quái bột mì đã biến thành người giống hệt Linh Đang, ngay cả quần áo cũng giống nhau như đúc. Linh Đang nhìn một hồi rồi lắc đầu: “Rõ ràng có thể kiếm ăn bằng khả năng của mình, tại sao lại nghĩ quẩn rồi đi làm yêu quái chứ? Không làm thợ nặn tò he, cũng có thể mở quán bán bánh bao, tiết kiệm được cả đống tiền đấy. Nếu ta là ngươi, ta nhất định không làm nghề yêu quái không có tiền đồ kiểu này. Chẳng những bị hòa thượng, đạo sĩ truy đuổi, còn phải nghe lệnh người khác, sau khi chết còn nợ bao nhiêu nghiệp chướng, quá mệt!”

“…” Rốt cuộc nó bắt cóc nàng hay nàng bắt cóc nó vậy!

“Còn nữa, ngươi…”

“Câm miệng.” Niết Diện Nhân mặt bay tới trước mặt Linh Đang, đặt tay lên đỉnh đầu nàng, “Cho ta mượn hồn phách của ngươi một lát.”

“Trước khi chết, ít nhất cũng để ta được sáng mắt, ta muốn hỏi hai vấn đề. Người trong thôn còn sống không?”

“Còn sống.”

“Tại sao chủ nhân của ngươi, tức Vô Kiểm Nhân, luôn nhằm vào thôn Bát Tự?”

“Ha ha.”

Khoé miệng Linh Đang giật giật: “Ta bình sinh hận nhất kẻ nào cười vào mặt mình.”

Niết Diện Nhân cười khẽ: “Vậy ngươi làm được gì nào?” Vừa dứt lời, khoé miệng Linh Đang hướng lên, ánh mắt đầy châm biếm, nó bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

“Yêu quái ngu ngốc, ngươi mắc bẫy rồi.”

Nó ngẩn người, bên ngoài đột nhiên vươn tới vô số dây leo, cuốn lấy con mồi đang bị định thân không thể động đậy của nó. Bức tường màu trắng bị phá vỡ, dây leo che chở Linh Đang lùi ra đằng sau. Nó lập tức tiến lên phía trước, định bắt người, vừa ra khỏi bức tường trắng đã bị hai thanh thương bạc ngăn cản, chặn đường đi.

Hồng Cát đưa Linh Đang về chỗ Phong Cẩm, tiến lên vuốt con rắn trắng quấn trên vai hắn một cái, lúc này mới dựng dây leo thành tường, chặn đường thoát thân của yêu quái.

Long Tứ vẫy đuôi: Có kẻ sàm sỡ, có kẻ sàm sỡ…

Phong Cẩm đỡ lấy Linh Đang, vừa vuốt sạch bột mì trên mặt nàng, đã thấy nàng hét to với đám yêu quái nhà mình, lúc này đang vây bắt kẻ địch ở đằng xa: “Mau bắt sống nó! Trói trong sân, hằng ngày hấp bánh bao, nấu mì!”

Mọi người: “…” Bọn ta không quen đồ keo kiệt này!

Niết Diện Nhân thấy mọi người lơ là, trái lại nhảy lên không trung hòng bỏ chạy. Hồng Cát vươn dây leo, giam chặt nó lại. Nhưng dây thường xuân có khe hở, Niết Diện Nhân giây lát biến thành bột phấn, chui ra khỏi thiên la địa võng. Anh em giao nhân dùng thương bạc đâm nó, nhưng chẳng có tác dụng gì. Niết Diện Nhân không có hình dáng cụ thể, bất kỳ loại binh khí nào đều không có tác dụng với nó. Giữa lớp bột bay đầy trời, chỉ thấy nó cười khẽ một tiếng, bột mì đột nhiên hoá thành những hạt phấn siêu nhỏ, đâm về phía họ.

Cho dù Hồng Cát lấy dây thường xuân làm tường, cũng không thể ngăn cản nó.

Mọi người kinh ngạc lui về đằng sau.

Linh Đang bước về phía trước, định tạo bình phong bảo vệ mọi người, nhưng vừa tiến lên một bước, một bóng dáng cao lớn vượt lên trước mặt. Trong chớp mắt, nàng chợt thấy tin tưởng, yên tâm, thậm chí kinh sợ, “Lão gấu trúc!”

“Suỵt.”

Phong Cẩm tập trung quan sát, nghiêng người lắng nghe, không khí trở nên ẩm ướt, gần như ngay sau đó, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng vang ầm ào mãnh liệt, nước từ đâu tràn tới, tạo thành bức tường, chắn trước mặt mọi người. Bột mì gặp nước lập tức ngừng lại, tan vào trong nước, biến thành bột nhão, rơi xuống, phủ đầy đất.

Niết Diện Nhân hoảng hốt, đống bột mì còn thừa đều bỏ chạy về phía sau. Nhưng mọi chuyện đã muộn, nước biển ập xuống, không bao phủ mặt đất, chỉ nuốt chửng yêu quái, một hạt bột mì cũng không bỏ sót, tất cả đều hoà vào nước biển.

Tiếng yêu quái hoảng sợ giãy dụa vang khắp rừng cây, bột mì hoà với nước biển, mùi lúa mì kỳ lạ lan toả khắp nơi, yêu khí của Niết Diện Nhân cũng biến mất hoàn toàn.

Phong Cẩm và Linh Đang đồng thời xoa bụng, thở dài — “Đói quá!”

Chưa kịp dứt lời, chỉ thấy một con rùa khổng lồ dẫn binh tôm tướng cua xuất hiện trước mặt, con nào con nấy màu mỡ tráng kiện, mắt hai người bỗng sáng ngời – Thật sự rất đói!

Quy Thừa tướng hoàn toàn không biết mình đã biến thành đồ ăn trong mắt họ, còn xoa hai tay, nịnh nọt nói: “Ta tới kịp thời chứ, lần trước hại cô nương và Gấu đại nhân xuống Địa phủ một chuyến, bây giờ coi như huề nhau phải không?”

Phong Cẩm gật đầu: “Lần này Quy Thừa tướng giúp đại ân, ngày sau sẽ cảm tạ.”

Quy Thừa tướng thở dài nhẹ nhõm: “Vậy ta về Long cung trước đây.”

“Ngài đi thong thả.”

Linh Đang chờ hắn đi rồi mới nhìn lão gấu trúc một cái, nó đi tìm Quy Thừa tướng lúc nào nhỉ? Chẳng lẽ là buổi sáng nó cùng rắn nhỏ, Qua Qua ra ngoài? Nàng vốn định dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt”, ai ngờ nó còn thêm một chiêu “chim sẻ ở phía sau”.

Anh em giao nhân kiểm tra đống bột nhão dưới đất xong, nói: “Nó đã chết, không bắt giữ thành công.”

“Ừ.” Linh Đang yên tâm trả lời, bỗng nhớ tới người trong thôn, không biết hiện tại họ ra sao? Nàng vội vàng chạy về thôn, chỉ thấy khắp nơi đều là bột nhão, đâu đâu cũng có mùi bột mì, cạnh mỗi núi bột nhão đều có một người đang nằm.

Nàng chạy lên phía trước kiểm tra xem họ còn thở không, hơi thở ấm áp phả vào tay tựa như phả vào đáy lòng, đôi mắt nàng hơi ươn ướt, mọi người xem như đã trở lại.

Tổng số hộ gia đình trong thôn lên đến hơn năm trăm người, mọi người đưa họ về phòng nằm tử tế. Hồn phách trở về, tối thiểu phải đợi ngày mai mới có thể tỉnh lại. May mà không có thương tổn nào khác, bằng không Linh Đang sẽ âu sầu đến bạc tóc.

Sau khi an trí mọi người xong xuôi, đi lên sườn núi, Linh Đang nhìn thoáng qua đống bột mì dưới đất, lại nhìn phía nhà mình: “Hoá ra hôm chúng ta quay về, khắp thôn chỉ rải rác một ít bột mì, riêng nhà chúng ta lại chất thành núi bột mì cao ba thước, đó là vì nhà chúng ta không có ai, bột mì không phát huy tác dụng, vậy nên mới chất thành đống.” Nghĩ kỹ lại cũng thấy có lý, bởi mọi người đều là người bột mì nên cho dù làm việc nhiều ra sao, trên tay đều không có bọt nước.

Phong Cẩm hỏi: “Đồ nhà quê, tối nay chúng ta ăn gì?”

Ọc ọc…

Mùi mì quanh quẩn bên chóp mũi, các loại món ăn bay qua đầu – mì sợ, mì viên, mì nước, sủi cảo, vằn thắn, bánh bao…

Chỉ cần thoáng liên tưởng, mọi người đều cảm thấy sắp không còn sức bò về nhà, đói quá…

Về nhà, Hồng Cát tìm trong đống đồ hai anh em giao nhân “mua” về, phát hiện ra bột mì, nàng quyết định làm một nồi canh mì viên to, mọi người ăn xong cảm thấy vô cùng mỹ mãn, lại giải hận.

Linh Đang nâng bụng ngồi dưới mái hiên, ngắm trăng tròn mười lăm. Nhìn cảnh trời quang không mây, trăng sáng như bạc, nàng không khỏi cảm thán: “Quả nhiên, ta vẫn thích thời tiết này nhất.”

Phong Cẩm cũng vuốt cái bụng căng tròn, lắc lư đôi chân ngắn cũn, cảm thán: “Ta cũng thế.”

Hai người lại đồng thời thở dài tiếc nuối một phen vì không lưu lại yêu quái bột mì kia. Phong Cẩm sực nhớ ra một việc, hắn chạy đến bên giếng nước, gõ gõ thành giếng: “Bật đèn.”

“Ộp.”

Ánh sáng loé lên gần như cùng lúc âm thanh vang lên, đáy giếng sáng ngời, những vật chìm nổi rất nhỏ cũng có thể nhìn dễ dàng nhìn thấy.

Linh Đang cũng tựa vào thành giếng, nhìn xuống.

“Lúc trước Niết Diện Nhân kia từng ngó xuống giếng nói một câu.”

“Nó nói gì?”

“Hoá ra là ở đây.”

Linh Đang nhíu mày, lại cúi thấp hơn, nhưng bên dưới ngoài anh em Dưa Chuột Ngốc thì chẳng có gì hết.

Phong Cẩm trầm ngâm suy nghĩ: “Thôn Bát Tự ắt phải có thứ gì đó khiến yêu quái nhòm ngó, song không biết yêu quái kia là ai, mục đích là gì. Nhưng theo lời yêu quái bột mì, thứ chủ nhân của nó muốn tìm nằm dưới cái giếng này.”

“Ộp ộp, dưới này không có gì cả, chúng ta đã xem qua rồi.”

“Nước giếng vốn không có lợi cho giao nhân sinh tồn, nhưng các ngươi từng đề cập, ở dưới đó chẳng những không giảm pháp lực, trái lại càng trở nên mạnh mẽ.”

“Ộp ộp, đúng vậy, nhưng không biết tại sao.”

Phong Cẩm thả thùng gỗ xuống, múc một thùng nước lên xem. Tuy hiện tại hắn đã khôi phục một ít tri giác của thần thể, nhưng trước mắt vẫn không tài nào phát hiện ra nước giếng này có điểm gì quái lạ. Con sông gần đây nhất là sông Thanh Hà, nhưng Thanh Hà chỉ là một con sông bình thường, nước chảy vào nơi này chắc chắn là nước của sông Thanh Hà, vậy có thể nhận định, thứ có vấn đề không phải là nước, mà là giếng. Chỉ e dưới giếng thật sự che dấu thứ gì đó, lần tới chờ hắn khôi phục chân thân, lại xuống đó thăm dò xem xét.

Khoan đã, chân thân… Hắn sực nhớ ra một chuyện.

Linh Đang chạy tới điện Diêm Vương hai lần để mượn trường thọ đăng, vì sao hắn không kịp thời khôi phục như cũ?

Còn nữa, vì sao sau khi liếm máu Linh Đang, hắn lại có thể khôi phục?

Chẳng lẽ điều kiện để biến thân đã đổi thành máu của nàng?

Hắn nghĩ, mới đánh ngất nàng đã bị ăn đấm, lấy máu của nàng ư, chỉ tưởng tượng thôi cũng không dám, nhất định sẽ bị nàng dẫm cho bẹp mặt. Phong Cẩm đắm chìm trong nỗi đau thương sâu sắc.

“Lão gấu trúc…”

Linh Đang khom người nhìn xuống, quan sát một lúc lâu mới loáng thoáng thấy nước giếng sáng hơn lúc đầu, như thể có thứ gì đó đang tỏa sáng, nhưng không thấy rõ lắm.

“Nước này có thể phát sáng.”

Phong Cẩm vội nhìn xuống, ngoài ánh trăng chiếu rọi và ánh sáng phát ra từ người anh em Dưa Chuột Ngốc, thì chẳng có ánh sáng nào khác: “Ở đâu?”

“Khắp giếng.”

Anh em Dưa Chuột Ngốc nghiêm túc nhìn quanh, nhưng cũng giống lão gấu trúc, cả hai đều không thấy gì hết.

Sóng nước trong vắt, càng nhìn càng rõ ràng, càng nhìn càng sáng. Đột nhiên, một tiếng thét vang lên, nháy mắt phá tan không khí yên lặng và mặt nước phẳng lặng này.

“Linh Đang!”

Tiếng lão gấu trúc vọng vào tai, Linh Đang lập tức hoàn hồn, nhưng mọi chuyện đã muộn, vì cúi quá sâu, trọng tâm chúc xuống, nàng ngã lộn nhào xuống giếng. Phong Cẩm vươn tay ra đỡ, ai ngờ móng vuốt quá sắc, Xoẹt… Quần áo bị xé rách, hắn đành trơ mắt nhìn nàng rơi xuống giếng. Vì sốt ruột cứu người, hắn không kịp nghĩ nhiều, buông mình nhảy xuống để cứu nàng.

Nào biết thân thể quá tròn, miệng giếng thì quá nhỏ, hắn liền… Kẹt ở miệng giếng…

Kẹt, ở, miệng, giếng…

“…” Có để hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa không đây!