Giang Sơn Chọn Ta, Ta Chọn Nàng

Chương 47: Ở lại Tưởng Gia





Chương 47: Ở lại Tưởng Gia

Sau khi Cố Minh Châu quay trở về nhà họ Tưởng. Bước vào trong đại sảnh thì Cao Tổ Nhi liền tới quan sát cô một lược, sau đó ôm cô một cái..

Con bé ngốc này, con có bị làm sao không ?

Đối với sự thân thiết quá mức này làm Cố Minh Châu cũng sửng sờ.

Nhân vật phong vân nào đó đứng cạnh bên cũng hơi nhếch miệng khinh bỉ. Còn cả gan giành tình thương của mẹ với hắn.

Tưởng phu nhân đừng quá lo lắng, tôi không có vấn đề gì ?

Gọi ta là Dì Cao là được rồi, không sao là tốt, chúng ta sẽ không để bất kỳ ai gây trở ngại cho ân nhân nhà họ Tưởng này

Cảm ơn..Tưởng phu.. À không .. Dì Cao .. cô gọi cũng hơi ngượng nhưng do người ta quá chân thành, Cô Minh Châu đối với người xấu thì dễ giải quyết, còn với người tốt với cô thì thật sự rất lúng túng.

Thấy Chu Tề Bình cũng tự nhiên đi thẳng theo vào Tưởng Gia, trên mặt anh còn có vết thương, Cố Minh Châu liền đi tới cạnh kéo anh sang một bên xem xem..


Hôm nay thật vất vả cho anh, cám ơn anh nhiều .. anh nên về sớm đi, có gì khi khác nói tiếp

Tôi đưa cô về

Chu Tề Bình vừa cất lời thì Cao Tổ Nhi đã bước đến nắm lấy tay Tiểu Châu:

Con về lúc này rất nguy hiểm, Bọn hại con còn một số người trong tối, chưa tra rõ ? Giờ con hãy tạm ở lại đây đi, có Tưởng gia bảo vệ sẽ an toàn hơn

Chu Tề Bình nghe thấy hắn cũng đồng ý, dù gì hắn cũng không thể ở bên cô 24/24 mà bảo vệ, lỡ gặp tình huống như hôm nay lần nữa, thật sự hắn sẽ bị bệnh tim mất.. Vốn dĩ cô cũng từng ở đây. Chỉ sợ có người ... Vừa nghĩ vừa liếc tên mắt đẹp một cái.

Đột nhiên Tưởng Khởi lên tiếng : Không được.. !!!

Tất cả mọi người đều quay qua nhìn hắn ý hỏi tại sao không ?

Tưởng Khởi mặt kệ bọn người nhìn : Cô ta ở lại đây càng nguy hiểm hơn hắn không biết nổi điên lúc nào sẽ giết cô ta mất.

Chu Tề Bình liền tức giận kéo Cố Minh Châu lại đứng trước mặt Tưởng Khởi..

Cậu có phải đàn ông không ? Một cô gái tốt như cô ấy cậu không biết trân trọng đã đành, bình thường đuổi cô ấy đi không nói, để cô ấy đau lòng tìm rượu giải sầu miệng thì vẫn luôn nhắc về cậu không quên, giờ cô ấy gặp nguy hiểm, cậu lại không quan tâm còn muốn đuổi cô ấy đi

Cố Minh Châu đơ người, vụ gì đây, cô gái trong câu chuyện vừa rồi chắc chắn không phải cô.

Mặt Tưởng Khởi còn hài hước hơn, não hắn lần nãy hoạt động cũng chậm quá rồi, tóm lại một câu : không hiểu gì hết .

Cố Minh Châu vội lôi lôi kéo kéo Chu Tề Bình ra ngoài, cô cười cười trước nhiều ánh mắt nghi hoặc, ôi mất mặt không biết trốn vào đâu. Chắc bọn họ nghĩ cô vừa nhìn thấy tên yêu tinh đó liền yêu sắc đẹp của hắn.

Chu công tử này..!!! Tóm lại là anh về trước đi, tôi sẽ ở lại đây, có Dì Cao ở đây thì tên yêu tinh.. À không Tưởng Khởi kia sẽ không dám đuổi tôi đi đâu, còn cái câu chuyện lúc nãy.. ấy.. anh đừng đi nói lung tung nữa nhe cô đủ mất hết sỉ diện rồi đó

Chu Tề Bình nhìn cô gái hết mực bảo vệ tên kia mà lòng hơi thắt lại, lấy tay xoa xoa đầu cô an ủi :

Được rồi, tôi về, liên lạc sau

Cố Minh Châu vui vẻ : umm sau đó thở dài quay vào.


Phòng khách lúc này liền quay về trạng thái yên ắng, chỉ còn lão quản gia đang đợi cô..

Mời Cố tiểu thư ..

[...]

Sáng hôm sau báo đưa tin tức, người của Triển Gia trong một đêm không biết vì nguyên nhân gì mất tích toàn bộ.

Cảnh sát đến niêm phong biệt thự và đang điều tra.

Vũ Như đang ngồi xem tin tức đột nhiên làm rớt cái đĩa bánh trong tay.

Cố Minh Hà vừa trên phòng ngủ bước xuống, nghe tiếng động lớn, cùng thấy mẹ mình thần sắc tái nhợt liền ngồi cạnh bên hỏi :

Mẹ.. mẹ không khoẻ trong người sao ?

À..!! Không có gì ? bà ta xua xua tay.

Một lúc sau Cố Thái Bảo gọi về, đột nhiên điện thoại reng lên Vũ Như liền hốt hoảng định tắt thì nhìn thấy số của chồng mình gọi đến, bà trấn an bắt máy :

Ông chẳng phải đang đi công tác sao? Gọi tôi mới sáng sớm có việc gì ?

Bà có xem tin tức sáng nay không ? Triển gia .. Cố Thái Bảo hỏi

Vừa xem xong, ông biết chuyện gì sao ? bà ta lo lắng đợi chồng mình nói thêm

Không phải ? Bọn họ không có liên lạc gì với tôi, mà là ba biết chuyện nên triệu tập mọi người tối nay đầy đù họp mặt gấp

Tôi biết rồi. Ông tranh thủ về sớm tắt máy bà thở một hơi thật dài, cứ sợ Cố Thái Bảo biết được chuyện tốt mà bà đã làm tối qua. Còn con nhỏ đó không thấy tin tức nhắc tới, không biết đã ra sao ?

Mẹ.. !! Còn vừa đọc tin tức.. Triển gia xảy ra chuyện, vậy.. vậy hôn ước giữa Cố Minh Châu và bọn họ tính sao ?

Vũ Như im lặng không trả lời..

Đến buổi tối tại Cố Gia :


Tình hình Triển Gia như thế có thể là bị một thế lực nào đó thủ tiêu rồi, bọn họ chắc lành ít dữ nhiều ..

Cố Thái Bảo liền thêm lời : vậy món nợ của con không cần trả nữa rồi .. ông ta vui mừng muốn reo lên

Cố Đông An liếc hắn một cái, có thể nói hiện tại là như vậy.

Cố Đình Tân thì lại hỏi tiếp : Vậy con không cần mỗi ngày đi khuyên nhủ con nhỏ con riêng đó về , điều này thật quá tốt rồi, nhà họ Cố bao nhiêu người đây đã đủ, không muốn cho thêm một đứa như nó vào chia phần lời nói ra đã biết tính tình lam lam đến mức nào. Hắn sợ Cố Minh Châu vào nhà sau này tài sản chia làm hai thì phải chia làm ba.

Vũ Như nghe thằng con trai ngu xuẩn phát biểu, thật hết biết cách.

[...]

Cố Minh Châu khi xem xong tin tức cũng hơi cau mày. Lần đầu tiên cô đột nhập vào Tưởng gia thì đã biết nơi này là hang hùm không đơn giản chút nào, không ngờ lần này lại thấy được họ ra tay. Phải nói rất sạch sẽ không thể truy ra manh mối.

Ở đây cũng thật chán nhưng đã lỡ hứa với Dì Cao phải ở một thời gian. Cô không thể từ chối người đáng yêu như dì được. huhu. Người mẹ đáng yêu như thế sao lại sinh ra thằng con đáng ghét như Tưởng Khởi không biết nữa.

Mới nhắc tào tháo, tào tháo liền truy tới. Cố Minh Châu làm lơ như không thấy quay lưng đi thật nhanh.

Hắn hình như không để ý thấy cô, hôm nay lại đeo một cái kính khác, tên này thích đổi kính thế kia à, mắt đẹp bộ hay lắm sao.

Nghĩ cũng không có việc gì làm, ở đây cũng có chút linh khí chập chờn, cô nghĩ ra trò chơi. Theo dỗi tên Tưởng Khởi, trêu chọc hắn.. Càng nghĩ càng thấy vui.

Cố Minh Châu liền thi triển thuật số, ở trong Tưởng gia cũng được bố trí theo kết cấu phong thuỷ ngũ hành.

chắc có thể trước đây Tưởng Gia cũng mời người có đạo hạnh đến đây giúp họ bố trí. Chỉ có như vậy nơi này mới sinh khí giúp vượng gia, trường thọ.