Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 3: Hoàng đế băng hà



Bóng đêm dần chìm sâu, bên trong tẩm điện lúc này càng trở nên âm u lạnh lẽo hơn, nơi đây yên tĩnh đến mức như chỉ còn nghe thấy được tiếng ảnh nến chảy bập bùng vang vọng trong đêm đen.

Lương Trinh nhìn cái gã Chiêu Dương đế đang đau đớn bi ai không sao tả được ở trước mặt mình, chợt lẳng lặng cợt nhả: “Khánh Huệ thái hậu ngay từ đầu đã biết chuyện ngươi lấy thân đế vương của mình mang thai con cho cha ta, còn lo lắng cha ta sẽ hại đến nước đến dân, thế nhưng lại không muốn giết ông vì sợ làm tổn thương đến mối quan hệ mẹ con này, thành ra mới đưa cha ta vào một ngôi miếu ở ngoài cung. Cha ta ở trong miếu sinh ta ra, khi ta còn chưa sinh ra được bao nhiêu ngày, thì người của ngươi bỗng nhiên tìm thấy được ông, rồi mang ông về cung, mục đích của ngươi là muốn cha ta tận mắt chứng kiến ngươi sinh con, rồi lấy việc đó cảm hóa ông ấy. Tiếc thay là cha ta không hề có chút bị lay động nào, sau khi ngươi sinh con xong liền mê man ngất đi, ngay lúc đó hoàng hậu của ngươi đột nhiên tìm đến. Bà ta vì sợ đứa con này về sau sẽ tranh đoạt vị trí thái tử của con trai mình, cho nên mới gọi cha ta đến kêu ông đem nó đi, lúc cha ta vừa quay lại trong miếu, thì huynh trưởng hoàng hậu tức Tạ Sùng Minh đã dẫn người đến truy sát.”

Chiêu Dương đế cắn chặt răng đến độ bật ra tiếng răng rắc, khuôn mặt thì vặn vẹo trông đáng sợ cực kỳ. Lương Trinh chẳng màng để ý tới đối phương, tiếp tục nói: “Cha ta căn bản cũng biết mình khó thoát được kiếp này, lại không đành lòng để đứa nhỏ kia chết cùng, thành ra mới nhờ một tiểu hòa thượng trong miếu đến An Nhạc hầu nhắn giúp, muốn bọn họ đến ôm đứa nhỏ này đi, tiếc là còn chưa kịp đợi được người bên hầu phủ, thì Tạ Sùng Minh đã dẫn binh đuổi đến, trong lúc hốt hoảng cha ta chỉ còn nước ôm đứa bé lên núi, cuối cùng bị bị bức ép đến mức phải nhảy xuống vực tự sát.”

Những chuyện này từ mấy năm trước khi Lương Trinh được đưa đến trước mặt Chiêu Dương đế có từng được người bên An Nhạc hầu báo cáo qua. Do lúc trước hoàng đế cứ tưởng rằng người lần hai dẫn hắn rời cung rồi ra tay sát hại là Khánh Huệ thái hậu, cho nên năm đó hoàng thái hậu cũng chỉ sống được hai năm rồi “chết vì bệnh”, mãi đến khi người An Nhạc hầu tận miệng nói ra mới biết mọi chuyện đều là do người họ Tạ làm, hoàng hậu cũng có liên can vào, vật chứng nhân chứng đều có đủ, cho nên mới ra quyết định ban chết cho đứa con thái tử kia, lúc đó làm vậy cũng là vì cho rằng, bản thân mình đã tìm được người con ngỡ đã mất kia.

Ai mà ngờ được những chuyện kia hóa ra lại là công dã tràng, hắn thân là đế vương lại tùy tiện đi giở thủ đoạn với người khác, cuối cùng lại bị đâm một nhát trả lại. Chiêu Dương đế căm phẫn đến mức dường như muốn điên lên, trừng mắt nhìn Lương Trinh, chỉ hận không thể xé nát đối phương thành từng mảnh.

Lương Trinh cười khảy kể tiếp câu chuyện: “Tiếp theo sau đó người của phủ An Nhạc hầu cũng đến, lão trụ trì trong miếu biết chuyện của cha ta, bản thân ông ấy cũng đang giấu ta, vì thế ta mới không bị người của ngươi phát hiện. Ông ấy không nỡ để ta ở lại trong miếu chịu khổ, cho nên liền giao ta cho phủ An Nhạc hầu. Người của hầu phủ lúc bấy giờ cứ cho rằng ta là con của hoàng đế, là do ngươi sinh cho cha ta, thành ra cũng ôm ta trở về, cũng trùng hợp là vào ngay lúc đó, đứa con của phu nhân hầu gia vừa mới sinh chưa được bao nhiêu ngày đã không may chết yểu, bởi thế cho nên ta liền trở thành con của hai người bọn họ.”

“Vì lẽ đó, ta thật sự không phải là con trai của ngươi, con trai của ngươi từ hai mươi năm trước đã cùng cha ta nhảy xuống vực chết rồi, chuyện này, cũng chính là báo ứng nhỉ.”

Ngay khi âm cuối cùng được cất ra, hoàng đế bỗng nhiên cất cao giọng gào thét bổ nhào tới, bộ dạng trông như muốn liều mạng với Lương Trinh. Lương Trinh thấy vậy, chỉ thong dong nhàn nhã nghiêng người tránh sang một bên, sau lại nhìn hoàng đế đang nằm vật vờ khó coi trên mặt đất lên tiếng cười nhạo: “Bệ hạ vẫn nên tiết kiệm chút khí lực này đi, đều là những chuyện đã qua, hà tất phải kích động đến thế làm gì.”

Khắp người Chiêu Dương đế giờ đây dính nhơm nhớp đầy máu. Gã ta trừng mắt tức giận nhìn Lương Trinh, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra sự tàn nhẫn khát máu: “Trẫm muốn giết… ngươi… Muốn… giết… ngươi.”

“Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn chưa hiểu sao?” Lương Trinh lắc đầu nói tiếp, “Bệ hạ đúng là bị tuổi già làm cho hồ đồ rồi, ngươi xem ban nãy bản thân mình hô lớn tiếng như vậy, nhưng cuối cùng có ai nghe thấy tiếng ngươi chạy vào không?”

Chiêu Dương đế sợ hãi cả kinh, đành ôm cổ họng cố gào thét hô vang lần nữa: “Người đâu! Người đâu! Mau đến đây cho trẫm!”

Trả lời lại gã cũng chỉ có những tiếng rít vang của những cơn gió rét lạnh không ngừng cuốn  qua bên phía ngoài cửa sổ. Lương Trinh đứng ở nơi khuất sáng, khẽ nheo mắt âm trầm nhìn người trước mặt đang gào thét điên loạn không còn chút khí chất đế vương nào, chợt có chút cảm xúc không sao nói được hằn sâu trong đôi mắt.

Hồi lâu sau, chỉ nghe thấy hắn đột nhiên sâu xa khẽ rầm rì: “Tấm chân tình sâu sắc này của bệ hạ đúng là khiến cho người ta phải có cái nhìn khác, ngươi đem binh quyền ở vùng kinh đô này giao lại hết cho ta, ta đương nhiên phải lợi dụng nó rồi, đáng tiếc là ta vốn không có hứng thú gì với ngôi vị hoàng đế của Chúc gia các ngươi, nhưng ngươi cứ an tâm, người ngồi trên vị trí vẫn là con trai của ngươi, còn về vấn đề người đó là ai, thì do ta tự mình quyết định.”

“Hỗn…” Cơn giận dữ của Chiêu Dương đế bắt đầu sôi sùng sục, gã ta lại ho ra một ngụm máu lớn, rốt cuộc cũng ngất đi.

Cửa điện lúc này được đẩy ra, Lương Trinh đi ra ngoài điện, trông thấy Phùng Sinh đang cúi đầu đứng ở cạnh cửa chờ. Lương Trinh hất cằm ra lệnh cho Phùng Sinh: “Sức khoẻ của bệ hạ không tốt hơn chút nào, vẫn tiếp tục mê man bất tỉnh, các ngươi mau vào hầu hạ cho bệ hạ đi.”

Ánh mắt Phùng Sinh chợt lóe lên, sau đó ra vẻ vâng lời cung kính đáp lại: “Dạ vâng.”

Bên ngoài Cam Lâm cung lúc này,  Chúc Vân Tuyên một thân áo khoác da cáo, tay ôm túi sưởi đang chầm chậm đi tới. Chiếc đèn lồng ở trong tay người thái giám đi sau chiếu vào lớp tuyết đọng trên sân, vô tình rọi ra một mảnh ánh sáng lờ mờ ấm áp. Lương Trinh thấy vậy khẽ dừng bước lại, nhìn đối phương dần dần tiến về phía mình, bên khoé môi song cũng đã giương ra một độ cong nhàn nhạt không ai thấy được.

Chúc Vân Tuyên đến gần, khi bốn mắt hai người đụng nhau, hắn chi khe khẽ gật đầu như lời chào hỏi. Lương Trinh cười cười hỏi người trước mặt mình: “Đã canh giờ này rồi mà điện hạ còn đến thăm bệ hạ sao?”

Chúc Vân Tuyên nói: “Nghe người ta nói phụ hoàng ta lại không khoẻ, cho nên định tới thăm một chút.”

“Này e là điện hạ đi muốn chuyến tay không rồi, bệ hạ ban nãy nôn ra máu vừa mới hôn mê, hiện tại bây giờ điện hạ có vào cung thì hắn cũng không biết.”

Chúc Vân Tuyên liếc mắt nhìn về hướng tẩm điện đang sáng choang đèn đuốc hằn lên những bóng hình nặng trĩu, chợt ra vẻ bình tĩnh lên tiếng: “Nếu đã như thế, thì ngày khác ta lại đến vậy.”

“Để ta đưa điện hạ về.”

Lương Trinh cũng có cung điện của mình ở trong hoàng cung, nơi đó cách điện Khải Tường không xa, cho nên hai người bọn họ cùng nhau trở về. Cả hai người họ hiếm khi nào có được những khoảnh khắc bên nhau yên tĩnh như lúc này đây. Lương Trinh cùng Chúc Vân Tuyên cứ thế mà sóng vai bước đi trong đêm tối, tạo ra hai vệt bóng dài hằn lên lớp tuyết phủ trên đất, thỉnh thoảng hai chiếc bóng ấy còn vô tình đắp chồng với nhau.

Khi đi tới phía ngoài điện Khải Tường, Chúc Vân Tuyên gật đầu lần hai với Lương Trinh, ra hiệu đối phương có thể ngừng lại được rồi, sau đó khi bản thân hắn đang định đi vào thì Lương Trinh đột nhiên lên tiếng, gọi hắn lại: “Điện hạ.”

Chúc Vân Tuyên quay đầu trở lại, trong ánh mắt theo quán tính còn chứa đựng sự đề phòng nhìn đối phương. Lương Trinh đang đứng trong màn đêm, dường như sự âm u tối tăm đó càng làm nổi bật lên ý cười có như không thoáng lướt qua trong đôi mắt, hắn gọi xong, khẽ giơ tay lên.

Vẻ mặt Chúc Vân Tuyên lập tức trở nên cứng ngắc xoay mặt đi chỗ khác tránh né, thế nhưng cánh tay của Lương Trinh chỉ đơn giản đặt lên vai của đối phương, rồi nhẹ nhàng phủi đi những bông hoa tuyết đọng lại trên vai áo, lúc sau mới khẽ bật cười: “Điện hạ đang căng thẳng chuyện gì?”

Trên gương mặt Chúc Vân Tuyên vẫn không chút biến sắc, còn nội tâm bên trong đang dần bình tĩnh lại kia đột nhiên xuất hiện một sự bài xích theo bản năng, khẽ hững hờ nói: “Chiêu vương nghĩ nhiều rồi.”

Nói xong, bản thân hắn cũng không muốn ở đây tranh co nhiều lời nữa. Khi đang định đi vào điện lần hai, thì cái tên Lương Trinh kia lại lên tiếng gọi, sau đó đi lên trước một bước đứng đối diện với Chúc Vân Tuyên, rồi cứ thế mà từ từ áp sát lại gần. Chúc Vân Tuyên khó khăn lắm mới nhịn được không giơ tay đẩy người kia ra, sắc mặt giờ đây càng trở nên khó coi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Lương Trinh cười nhìn hắn: “Vậy điện hạ cho là ta muốn làm cái gì?”

Vẻ mặt Chúc Vân Tuyên càng trở nên lạnh hơn, hắn im lặng một lúc, đoạn nói: “Chỉ hy vọng Chiêu vương có thể hết lòng tuân thủ cam kết.”

Lương Trinh nói như chuyện hiển nhiên: “Đó là đương nhiên rồi.”

Chúc Vân Tuyên không hề nói nữa, chỉ lập tức xoay người rời đi.

Mắt nhìn bóng lưng kia dần xa khuất, ý cười bên môi của Lương Trinh cũng chậm rãi biến mất theo, thay vào đó là một cảm xúc sâu thăm thẳm không sao lường được hiện lên trong con ngươi.

Từ sau đêm đó đến nay, Chiêu Dương đế vẫn chưa tỉnh lại, đám thái y trong cung cũng bó tay toàn tập, bầu không khí từ trên xuống dưới trong hoàng cung giờ đây cũng bị bao phủ lên một sự vắng lặng âm u đến kỳ dị. Tất cả mọi người đều hướng mắt dõi theo động tĩnh của Cam Lâm cung, càng đi đến gần bước kia, thì càng không có ai dám manh động.

Mãi đến tận đêm khuya ngày thứ ba, ngay lúc Chúc Vân Tuyên vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên bị người đánh thức dậy. Cao An quỳ gối bên giường lo lắng nhắc nhở hắn: “Điện hạ người mau lên, người bên Cam Lâm cung đã đến rồi, lần này e là bệ hạ có chuyện không may.”

Cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất hết sạch, Chúc Vân Tuyên nghe xong vội vàng đứng dậy thay y phục, sau đó đi đến phương hướng Cam Lâm cung.

Trên đoạn đường đến đâu đâu cũng có tiếng bước chân vội vã của đám người cung nhân, bọn họ la hét chen nhau đến hỗn loạn, đội quân cấm vệ tuần tra hoàng cung giờ đây cũng đông hơn so với thường ngày. Trong lòng Chúc Vân Tuyên bắt đầu rối bời không sao yên được, mãi cho đến khi bản thân đi đến ngoài tường Cam Lâm cung liền gặp được Lương Trinh.

Gương mặt Lương Trinh vẫn thong dong điềm tĩnh như bao ngày, còn tư thái dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chúc Vân Tuyên nhìn thấy hắn xong, bỗng nhiên trong lòng càng trở nên nôn nóng không sao nói thành lời, lập tức mở miệng chất vấn: “Ngày hôm đó rốt cuộc ngươi đã cùng phụ hoàng nói cái gì? Vì sao khiến người ngất xỉu hôn mê đến giờ chưa tỉnh lại?”

Lương Trinh khẽ nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn bộ dạng khóe mắt đỏ hoen vì đau thương mà thất thố của Chúc Vân Tuyên, chợt trầm giọng nói: “Điện hạ hiện tại còn có tâm trạng quan tâm đến chút chuyện vặt vãnh này? Không phải ngài nên nhanh chóng đi đến Cam Lâm cung gặp bệ hạ lần cuối như  bao người khác, rồi chờ đợi di chiếu ban ra hay sao?”

Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, hắn làm sao không biết chuyện giờ khắc này chuyện bản thân nên làm nhất chính là mau chóng đến Cam lâm cung để tránh cho người khác chiếm tiên cơ*, nhưng dù sao chuyện cũng đã đi đến nước này rồi, tuy rằng lúc trước bản thân hắn có rất nhiều oán hận căm ghét hoàng đế, thế nhưng hiện tại đều đã biến thành những cảm xúc rối ren phức tạp khó mà diễn tả thành lời, đến cuối cùng, hắn vẫn là không đành lòng đi tới để nhìn cảnh tưởng ấy, bởi dù sao đối phương cũng là phụ hoàng của mình.

— Tiên cơ: thời khắc mấu chốt quan trọng quyết định tương lai.

“Lời cuối cùng của bệ hạ.. người đã nói cái gì với ngươi?”

Lương Trinh cong cong khóe môi nói ra một câu ý tứ mập mờ: “Điện hạ hẳn sẽ không muốn biết đâu, những chuyện dơ bẩn kia chỉ tổ làm dơ lỗ tai điện hạ ngài mà thôi.”

“Ngươi..”

“Điện hạ  chớ nên tức giận, hiện tại không phải lúc tính toán mấy chuyện này.” Lương Trinh đi lên trước đưa tay ra. Chúc Vân Tuyên thấy vậy khẽ cúi đầu nhìn, thì thấy đối phương cầm lấy chiếc khăn đưa tới bên tay hắn.

Thấy ai kia không chịu nhận lấy, Lương Trinh liền nhắc nhở: “Trước tiên lau nước mắt đi, vẫn chưa tới lúc khóc đâu.”

Chúc Vân Tuyên cười cợt: “Ngươi thì sao? Bộ dạng bình tĩnh như vậy không sợ bị người ta xoi mói hay sao?”

Lương Trinh như chẳng màng đến chuyện này: “Ta vốn không giống với điện hạ, điện hạ là con trai của bệ hạ, còn ta chẳng qua một kẻ ngoại thần mà thôi.”

Chúc Vân Tuyên giương mắt nhìn hắn, lời định nói đến bên môi bỗng dưng lại chần chừ do dự, cuối cùng vẫn không nói gì, mà chỉ nhận lấy chiếc khăn.

Giờ khắc này từ trong ra đến ngoài Cam Lâm cung đã quỳ đầy người, khắp nơi đều là tiếng khóc than nức nở, còn bên trong tẩm điện, các hoàng tử công chúa, phi tần trong hậu cung cùng tôn thất vương công* đều đã có mặt toàn bộ, không những thế, mấy vị trọng thần nội các được triệu hồi có mặt từ đêm qua cũng đông đủ. Thần quý phi dẫn cửu hoàng tử ra quỳ ở trước nhất, hiện đang nằm nhoài bên giường gào khóc, còn Chiêu Dương đế nằm trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt, hiện tại hít vào nhiều nhưng lại thở ra không bao nhiêu.

— Tôn thất vương công: dòng dõi quý tộc bên vua.

Chúc Vân Tuyên từ nãy đến giờ vẫn không ngóc đầu lên nhìn, hắn chỉ cảm thấy rối bời, song cũng lẳng lặng đi tới bên trong đám hoàng tử quỳ xuống, còn Lương Trinh ở bên đám người tôn thất vương gia kia cũng đã vén vạt áo lên, sau đó ra vẻ quy củ quỳ xuống.

Chiêu Dương đế nằm trên giường dường như cảm giác được, bèn chầm chậm mở mắt ra, đảo con ngươi gian nan nhìn hết một vòng trong đám người. Khi hắn tìm thấy được Lương Trinh, cánh tay bên người khẽ động đậy tựa như muốn giơ lên, bên môi cũng giật giật nhưng chỉ có thể phát ra mấy thanh âm ê a khàn khàn. Đột nhiên vào lúc này, gã ta bỗng giương cổ lên, dùng sức trừng to hai mắt, một giây sau bất ngờ đổ rạp về giường, hai bên mí mắt cũng nhắm lại.

Người thái y đứng đầu nhanh chóng dịch đến quỳ trước giường bắt mạch, một lát sau, gã ta chợt hốt hoảng quay ra quỳ rạp dập đầu xuống đất. Thần quý phi khóc đến đau xé ruột gan, trong lúc đó, những tiếng buồn bã khóc than khác cũng đồng thời vang vọng trong bốn bức tường tẩm điện này.

Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lẳng lặng từ khóe mắt trào ra.