Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 40: Xả thân cứu giá



Mấy ngày tiếp theo, Lương Trinh vẫn không rời khỏi Cam Lâm cung, mà ở lại chỗ này xem chừng Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Tuyên thì lại làm như không thấy hắn, cũng không lên tiếng đuổi người, vì chỉ khi xem hắn không tồn tại, thì quan hệ giữa hai người mới có thể duy trì sự hòa hợp vi diệu đến kỳ quái cũng như an ổn hiếm có kia.

Giữa đêm khuya, Chúc Vân Tuyên bất ngờ bừng tỉnh từ trong mộng. Hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác ngồi dậy, sau đó vô thức giơ tay đặt lên lồng ngực của mình, mới phát hiện ra nhịp tim của bản thân hiện tại đang đập đến dồn dập gấp rút. Can An gác đêm nghe được động tĩnh cũng thức giấc, vội vàng thắp đèn lồng trong tẩm điện, sau đó mới đi đến bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ lại gặp ác mộng sao? Ngài có cần nô tài kêu người đem chút nước nóng đến không?”

Chúc Vân Tuyên dần bình tĩnh, chợt nhớ lại cảnh tượng trong giấc mộng vừa nãy, hắn mơ thấy trên bụng mình đột nhiên rách ra một lỗ lớn, sau đó có một đứa bé mau me bê bết đầy người chui ra ngoài không ngừng khóc lóc, bộ dạng vừa oan ức vừa căm hận, đến mức nước mắt rơi xuống cũng là màu đỏ. Hắn khẽ giơ đôi tay run rẩy chầm chậm vuốt ve lên cái bụng nhô cao của mình, cảm nhận được bên trong cũng có chút tiếng động. qua chốc lát sau chợt nhắm mắt lại, rồi rút tay ra không dám đụng đến bụng mình nữa.

“Giờ gì rồi?”

“Vừa mới giờ dần một khắc thôi, vẫn còn sớm, bệ hạ ngài ngủ tiếp thêm một lúc nữa đi.”

— giờ dần một khắc: tầm ba giờ sáng

Cao An nhỏ giọng khuyên nhủ, thế nhưng đầu Chúc Vân Tuyên lúc này đau như búa bổ, cộng thêm việc ban nãy do vừa gặp ác mộng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cho nên hiện tại có làm sao cũng đều ngủ không được. Hắn chợt chú ý tới bên ngoài điện dường như vẫn còn sáng đèn, bèn lên tiếng hỏi Cao An: “Sao bên ngoài chưa tắt đèn?”

“….Chiêu vương đang ở bên ngoài, đối phương vẫn chưa ngủ.”

Ánh mắt Chúc Vân Tuyên trở nên trầm đi, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Bên trong đại điện tối tăm, Lương Trinh ngồi xếp bằng trên tháp, trước mặt hắn bày ngổn ngang các loại đồ chơi nhỏ được bện bằng trúc tre, còn trong tay thì cầm lấy mấy miếng lá trúc hết sức tập trung làm việc.

Chỉ có duy nhất một chiếc lồng đèn còn sáng đang chiếu rọi lên một góc nhỏ nơi Lương Trinh đang ngồi, chút ánh sáng tối tăm kia như khiến cho bóng dáng đối phương càng thêm phần cô độc.

Chúc Vân Tuyên cứ đứng yên trong màn đêm hết một lúc, sau Lương Trinh dường như nhận ra, chợt ngẩng đầu ngước mắt nhìn về phía hắn, cong cong khóe môi mỉm cười: “Mới canh giờ này sao bệ hạ lại tỉnh rồi, ngài không ngủ được sao?”

Chúc Vân Tuyên bị nói trúng thoáng chốc có hơi gượng gạo, thế nhưng cũng may màn đêm tối tăm kia đã giúp hắn che giấu đi. Sau một lúc do dự ngắn ngủi, hắn chợt tiến lên phía trước ngồi lên tháp, rồi thuận tay nhặt lên thứ gì đó ở trước mặt mình.

Đó là một con khỉ được đan bằng tre, ngoài ra còn có cả mèo, chó, gà, thỏ, ngựa, dê… Những món hàng thủ công đồ chơi được đan bằng trúc tre này nhìn qua cảm thấy đến là sống động, thậm chí còn vô cùng mang tính giải trí.

“Đêm khuya Chiêu vương không ngủ là vì những thứ này? Sao không kêu người thắp thêm mấy cái đèn lên nữa?”

“Bệ hạ, thần từng nói với ngài, thần đã quen ở trong những gian phòng tối tăm.”  Lương Trinh cười giải thích: “Những lá trúc này trước tiên phải dùng thuốc nước đặc thù ngâm qua, sau khi ngâm xong sẽ trở nên cực kỳ dai, rất thích hợp để đan những thứ lặt vặt này. Khi còn bé, thần không có món đồ chơi nào cả, bình thường đều dùng những món đồ chơi mình tự đan để chơi, khi đó chỉ có thể lá trúc vừa bẻ xong đan luôn, cho nên lúc đan ra đều mềm oặt, không đẹp được như mấy thứ này.”

“Mấy lá trúc này hái từ đâu?”

“Chắc bệ hạ đã quên rồi, ở trên trang tử có hồ nước nóng của thần quanh năm đều ấm áp hơn so với những nơi khác, ở đó có một khu rừng trúc, dạo trước bệ hạ đã từng thấy quá, những lá trúc này chính là do thần đặc biệt gọi người đưa tới.”

Chúc Vân Tuyên khẽ mím môi im lặng một lúc, qua chốc lát sau mới hỏi: “… Ngươi đan mấy thứ này làm gì.”

Lương Trinh cụp mắt nở nụ cười: “Lâu rồi bệ hạ chưa cùng thần nói chuyện như vậy.”

Vẻ mặt Chúc Vân Tuyên khi nghe câu xong câu nói kia chợt trở nên có chút cứng ngắc, đồng thời trong mắt cũng sinh ra sự đề phòng, hắn không đáp lại. Chút ánh nến vụn vặt chiếu vào hai con ngươi đen kịt của Lương Trinh, khiến nó càng trở nên sâu thâm thẫm: “Những thứ này là cho con của bệ hạ chơi, nếu bây giờ không làm, thì sau này e là không còn cơ hội nữa.”

Tâm trạng Chúc Vân Tuyên nặng trĩu: “Ngươi có ý gì.”

“Bệ hạ, ” Lương Trinh khẽ than thở: “Mấy thứ thuốc phá thai chỉ muốn mạng ngài mà thôi, cho dù ngài không muốn đứa bé này đến cỡ nào, cũng phải sinh nó ra xong…”

“Sinh ra xong trẫm cũng có thể tự tay giết chết nó.”Chúc Vân Tuyên lạnh giọng nhắc nhở.

Lương Trinh cười lắc đầu: “Ngài sẽ không giết nó, ngài vốn là người mềm lòng lương thiện, người ngài căm hận cũng chỉ có thần mà thôi, vì đứa bé này là thần cho ngài, nên ngài mới không muốn không thích nó, thế nhưng chờ khi ngài sinh nó ra xong, thì nó chính là một sinh mạng có sự sống, khi đó cho dù ngài có nhìn không hợp mắt đến đâu cũng sẽ không nỡ ra tay giết chết nó.”

Sắc mặt Chúc Vân Tuyên càng lạnh lùng hơn: “Ngươi có vẻ hơi chắc chắn quá rồi, ngươi cho rằng bản thân mình hiểu rõ trẫm được bao nhiêu?”

Lương Trinh lẳng lặng nhìn hắn: “Bệ hạ.. Ngài muốn xử lý thần thật sao? Vậy thần còn bao nhiều tháng ngày có thể ngồi ở dây nói chuyện với bệ hạ vậy? Thần còn có cơ hội… nhìn thấy đứa bé này không?”

Chúc Vân Tuyên không chút biến sắc nhìn lại: “Sớm biết có hôm nay, thì sao lúc trước lại làm như thế.”

“Thần không hối hận… Thần chẳng qua chỉ là hiếu kỷ, không biết bệ hạ định đối phó thần làm sao, bệ hạ của thần quả nhiên đã học được cách trưởng thành…”

Hai con ngươi của Chúc Vân Tuyên khẽ co lại: “Ngươi vốn đã biết rõ, thế vì sao lại không phản kháng?”

Lương Trinh khẽ bật cười, rồi nhỏ giọng nỉ non: “Phản kháng sẽ có ích gì sao? Nếu như bệ hạ đã hạ quyết tâm, thì chí ít đã nắm chắc tám phần mười rồi đúng không? Hiện tại thần phản kháng, củng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.”

“Vì lẽ đó ngươi định bó tay chịu trói như vậy thật sao?”

Ý cười trong mắt Lương Trinh càng sâu sắc hơn: “Chỉ cần bệ hạ có bản lĩnh kia, thần ắt sẽ cho ngài được toại nguyện.”

Chúc Vân Tuyên cảnh giác nhìn lại Lương Trinh, dường như muốn xem trong câu nói của hắn có bao phần đáng tin cậy. Lương Trinh trầm ngâm nói tiếp: “Bọn người Định Quốc công ngày mai sẽ vào kinh nhỉ? Những tin đồn đang rêu rao bên ngoài cũng là do bệ hạ ngài cố tình truyền ra? Thần đoán, bệ hạ nhốt mình trong Cam Lâm cung cáo ôm không lên triều, nhằm khiến người ta tưởng thần giam lỏng ngài, Định Quốc cung sẽ xem đó như cái cớ để xả thân cứu giá? Thần chỉ là hiếu kỳ, không biết bọn hắn điều động binh mã từ đâu… Đây chính là những thứ ngài đang giấu giếm thần ngầm sắp xếp sao?”

Chúc Vân Tuyên không thừa nhận hay phủ nhận gì, ánh mắt nhìn về phía hắn càng thêm đề phòng. Lương Trinh thấy vậy cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, mà chỉ nở một nụ cười vô nghĩa, sau đó tiếp tục việc trong tay.

Sau một hồi im lặng dài dằng dặc, Chúc Vân Tuyên bất ngờ mở miệng lần nữa, giọng điệu chứa đựng chút sự chần chừ do dự không mấy rõ ràng: “Nếu như hiện tại ngươi chịu giao binh quyền ra, thì trẫm còn có thể tha cho ngươi một mạng…”

“Bệ hạ cần gì phải động lòng trắc ẩn trong những thời khắc sống còn này chứ.” Lương Trinh thờ ơ ngắt lời: “Ngài nguyện giữ lại một mạng cho thần, sau đó thì sao? Đẩy thần đi lưu đày sao? Nhưng mà thần lại không muốn đi…”

“Ngươi…”

Lương Trinh không ngẩng đầu lên, song động tác trong tay lại càng nhanh hơn, trong giọng điệu lên tiếng lúc này vẫn duy trì sự từ tốn, thậm chí còn có thêm chút ý vị sâu xa bất đắc dĩ: “Bệ hạ, nếu như ngài đã hạ quyết tâm muốn trừ khử thần, vậy thì cứ làm đến cùng đi, nếu như ngài không thẳng tay diệt trừ tận gốc, thì sao có thể lập uy trước chúng quần thần chứ…”

“Ngươi nói mấy thứ như vậy chính là muốn chết phải không?”

“Thần tất nhiên là không muốn chết, chỉ là bệ hạ ngài nhất định cứ phải giết thần.”

Chúc Vân Tuyên bắt đầu khó chịu: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

“Thần vốn không có ý tứ gì khác, bệ hạ đừng tức giận.” Vừa nói xong, Lương Trinh chợt đem chú heo con mình vừa đan xong bỏ vào trong tay Chúc Vân Tuyên: “Tháng giêng năm sau là con chào đời, đây là cầm tinh của nó, thần chỉ có mấy thứ lặt vặt này để lại cho con, kính xin bệ hạ cho dù có như thế nào cũng phải giao cho nó.”

Chúc Vân Tuyên dùng cặp mắt đỏ hoe trừng mắt nhìn hắn, qua hồi lâu sau, mới gằn ra từng chữ một: “Nể tình ngươi từng lập đại công, trẫm sẽ giữ lại bộ thi thể toàn vẹn cho ngươi.”

Đại doanh kinh nam.

Sau khi Hạ Hoài Linh trầm giọng đọc thánh chỉ trong tay xong, toàn bộ bên trong lều trạng lúc này thoáng chốc im thoăn thoắt, còn chưa kịp đợi mọi người phản ứng, nguyên soái Tương Thăng đầu đàn đã cao giọng nhận chí: “Bệ hạ hiện tại đang gặp nguy trong cung, chúng ta tất nhiên nguyện thề sống chết để cứu giá báo đáp công quân, vậy hiện tại bản tướng sẽ đi điều động binh lính ngay lập tức khởi hành theo Quốc Công gia cùng Định Quốc công vào trong kinh xả thân!”

Hạ Hoài Linh hài lòng gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng nói, thì phó nguyên soái quỳ ở phía sau Tưởng Thăng lại bất ngờ reo lên: “Khoan đã!”

Hạ Hoài Linh lạnh lùng nhìn sang: “Đặng tướng quân còn có ý kiến gì khác sao?”

“Nếu như bệ hạ đã bị vây bắt, thì phần thánh chỉ này từ đâu mà ra? Hơn nữa mà nói, việc bệ hạ tự mình điều động binh mã đại doanh hai kinh cần phải có binh phù trong tay, bây giờ binh phù đang ở nơi nào? Kính xin Quốc công gia lên tiếng giải thích rõ ràng!”

Dù những người khác vẫn chưa lên tiếng, thế nhưng khi nhìn biểu hiện của họ, thì người nào người nấy hiển nhiên đều cùng chung suy nghĩ với vị phó soái kia. Tuy rằng trên thánh chỉ không nói rõ, nhưng hiện tại ai mà chẳng biết bên ngoài đang đồn đại tin Chiêu vương giam lỏng bệ hạ nhằm uy hiếp khiến cho thiên tử phải đầu hàng khuất phục chứ, nhưng mà tất cả những người bọn họ đều là thuộc hạ dưới tay Chiêu vương, hiện tại vào lúc này đột nhiên có một vị Định Quốc công ở Mân Viện xa xôi phụ trách thủy quân bất ngờ vào kinh, rồi không đầu không đuôi gì mà chạy vào đại doanh kinh nam, còn lấy một tờ thánh chỉ không biết là thật hay giả ra, hơn nữa cứ luôn miệng nói bệ hạ đang bị cầm tù muốn bọn họ mang binh cứu giá, thử hỏi nào có chuyện dễ dàng muốn điều động binh mã là điều như vậy chứ.

Hạ Hoài Linh tức giận nói: “Mật chỉ này là do bệ hạ đưa cho Thục Hòa trưởng công chúa giao đến tay bản vương, tuy rằng bệ hạ không có binh phù, thế nhưng người cầm binh phù trong tay có ý đồ gây rối, nảy sinh âm mưu phạm thượng, cho hỏi rốt cuộc bọn ngươi xem trọng binh phù hay là xem trọng hoàng đế hơn?”

“Ngươi đây là ăn nói lung tung bôi nhọ Chiêu…”

Vị Đặng phó soái kia kích động tranh cãi lại, nhưng hắn ta vừa mới lên tiếng chưa kịp nói xong câu, đã bất ngờ trợn trừng hai mắt như không thể tin được nhìn về phía Tưởng Thăng, thanh kiếm trong tay đối phương lúc này đây đã xuyên thủng lồng ngực của hắn.

“Vương…” Vừa nói ra chữ cuối cùng xong, vị Đặng phó soái cũng trợn mắt ầm ầm ngã xuống chết không nhắm mắt.

Mọi người bắt đầu ồ lên, thanh kiếm trong tay vị nguyên soái Tưởng Thăng vẫn còn đang nhỏ máu, hắn dùng cặp mắt lạnh như băng lướt qua từng người trong đây: “Bản tướng mới chính là nguyên soái ở đại doanh kinh nam này, hiện tại bản tướng ra lệnh cho các ngươi lập tức điều động binh mã theo bản tướng đi vào cứu giá, nếu như còn có ai không chịu tuân theo, thì bản tướng cũng không ngại mà xử trí theo quân pháp, tiễn các ngươi lên đường chung với Đặng phó soái kia!”

Mấy tâm phúc vẫn một lòng trung thành với Lương Trinh chợt hung tợn trợn mắt nhìn Hạ Hoài Linh cùng Tưởng Thăng không chịu động đậy, còn những người khác chưa quyết định chợt nhìn nhau nháy mắt, sau một lúc, một tham tướng khẽ cắn răng đi đầu bước ra ngoài điều bình, kế đó mỗi lúc cũng có nhiều người bắt đầu phản chiến, đến cuối cùng chỉ còn lại ba bốn người cứng đầu nhất quyết không nghe theo.

“Ngươi đúng là tên chó chết vong ân phụ nghĩa! Đồ vô liêm sĩ! Vương gia ơn nặng như núi với ngươi đến vậy, thế mà ngươi lại báo đáp vương gia như thế sao!”

Tưởng Thăng gọi thân binh của mình đi đến, trói lại một trung tướng trong đám vẫn đang lớn tiếng thóa mạ rồi  giam giữ lại.

Khi trong doanh trướng không còn người nào phản đối nữa, Tưởng Thăm mới xoay người quỳ xuống trước mặt Hạ Hoài Linh: “Mạt tướng tham kiến tướng quân!”

Hạ Hoài Linh giơ hai tay nâng người đứng dậy, rồi ra sức vỗ vai hắn: “Đứng lên đi, bây giờ ta và ngươi cùng cấp, không phải làm mấy đại lễ này, những năm nay… cực cho ngươi rồi, giờ thì cùng ta vào kinh cứu giá đi, những chuyện khác chờ xong rồi nói tiếp.”

_______________________

Lời tác giả: Vị Tưởng nguyên soái này là người của bệ hạ, đã từng được đề cập tới ở chương 13,15 (chính là người Chúc Vân Tuyên khoanh tròn đỏ trong danh sách ứng cử viên cho chức vụ phó soái kinh doanh đại nam)

Lời editor: lần đầu tiên rớt nước mắt khi ngồi edit, tui thương Trinh quá Trinh ơi…. Mấy bạn chuẩn bị khăn giấy đi, sóng gió bắt đầu tới rồi.