Giáo Bá Vs Học Bá

Chương 2



Diệp Tử Huyền bên cạnh cũng đi tới, nở một nụ cười hờ hững nói.

"Tính thêm tao nữa nhé!"

Năm nhất và năm hai không học chung một toà nhà, ở giữa còn có một sân thể dục siêu lớn, đám Nhĩ Trì Lâm chen qua dòng người đông đúc, nhìn sắc mặt của họ, các bạn học thầm suy đoán trong lòng không biết ai là người chọc điên các đại lão.

Cuối cùng cũng đi đến cửa lớp ba, phía sau còn có một vài học sinh lén lút trốn trong góc hóng chuyện.

Đại Vĩ đi ngang qua cửa sổ, chỉ chỉ vào trong.

"A! Anh Lâm thấy chưa, người ngồi cạnh cửa sổ là Dư Hoài!"

Nhĩ Trì Lâm theo giọng nói của Đại Vĩ nhìn sang, chỉ thấy một bên mặt của người ta.

Một nam sinh đang yên lặng đọc sách, tấm lưng cao gầy thẳng tắp, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng lật sách, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vút của hắn.

Nhĩ Trì Lâm lấy điếu thuốc từ trong túi ra, châm thuốc rồi đưa lên miệng rít một hơi, nhàn nhạt phun ra mấy chữ.

"Mẹ kiếp, còn giả bộ hay như thế sao!"

Diệp Tử Huyền trả lời một câu.

"Học bá đó, toàn như thế."

Ba người trực tiếp tiến vào lớp ba, lớp ba năm nhất đã sớm nổ tung rồi, mọi người nhỏ giọng bàn tán.

"Anh ta là ai thế! Chạy đến lớp chúng ta làm gì?"

"Người này mà cậu cũng không biết, anh ta học năm hai, nghe nói có liên quan tới xã hội đen."

"Anh ta vào lớp mình làm gì?"

"Nhìn kìa, anh ta đang đi về phía học bá lớp ta."

Nhưng nam sinh ngồi trong góc lại giống như không nghe được cuộc đối thoại của họ, không để ý đến tiếng động xung quanh, hoặc là không quan tâm.

Nhĩ Trì Lâm không quan tâm đến lời bàn tán của những người đó, đi thẳng về phía Dư Hoài, trong lúc đó, Đại Vĩ ỷ vào thân hình của mình kéo nam sinh ngồi trước mặt Dư Hoài sang một bên.

Ngồi cạnh Dư Hoài là một nam sinh nhát gan, cậu ta run như cầy sấy, hy vọng đại lão không giận cá chém thớt.

Chỉ thấy đại lão đạp một chân lên ghế, hai ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ thẳng vào mặt Dư Hoài, điếu thuốc còn đang cháy, từ trên cao nhìn xuống bạn học Dư Hoài nói.

"Cậu chính là Dư Hoài?"

Nhưng bạn học Dư Hoài căn bản không thèm trả lời cậu.

Từ gốc độ này của Nhĩ Trì Lâm chỉ có thể thấy được mí mắt và nốt ruồi lệ trong vắt dưới khoé mắt của đối phương.

Nhĩ Trì Lâm nhíu nhíu mày, ngữ khí hơi thô bạo nói.

"Thằng nhóc này mày có ý gì, giả vờ như không nghe thấy à?"

Lần này đối phương cũng không thèm nhìn cậu một chút, trực tiếp khép quyển sách lại, giơ tay lên.

Nhĩ Trì Lâm thầm nghĩ trong lòng, Á à! Xương tên nhóc này cứng thật, còn muốn trực tiếp động thủ!

Ai ngờ đối phương chỉ làm một động tác giơ tay đơn giản, khoé đôi lãnh đạm phun ra mấy chữ.

"Báo cáo giáo viên, hắn ta hút thuốc!" Nhĩ Trì Lâm mãnh liệt quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy chủ nhiệm lão Lý thân yêu của họ đã vào lớp được hai phút, đang cầm sách ngữ văn đứng trên bục giảng, dùng đôi mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm.

Nhĩ Trì Lâm thầm kêu một tiếng xui xẻo, không ngờ có thể gặp được lão Lý ở lớp năm nhất.

Cùng lúc đó, trong miệng lão Lý phát ra một tiếng quát lớn.

"Nhĩ Trì Lâm, Trương Đại Vĩ, mấy người các em đang làm gì đó?"

Nhĩ Trì Lâm xùy một tiếng, vận khí hôm nay xui xẻo thật.

Giọng nói của lão Lý tiếp tục vang lên.

"Các em không có việc gì chạy đến năm nhất làm gì, còn hút thuốc, Nhĩ Trì Lâm, có phải em đi học để đầu ở nhà không?"

Nhĩ Trì Lâm dập thuốc vứt sang một bên, mắng thầm trong miệng.

"Đm!"

Nhĩ Trì Lâm qua loa đáp.

"Thầy Lý, thầy ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, bọn em đặc biệt đến đây chỉ để tìm học bá hỏi chuyện học hành mà thôi."

Nói xong lại liếc xéo học bá đang bình tĩnh ngồi tại chỗ.

"Bạn học bá, lần sau lại nhờ cậu giúp đỡ!"

Ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Đại Vĩ Diệp Tử Huyền một chút, vô cùng ăn ý chạy về phía cửa sổ bên trái, ba người trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, bỏ chạy bằng tốc độ chạy nước rút 100m.

Phía sau còn vang lên tiếng hét của lão Lý.

"Nhĩ Trì Lâm, các em mau quay lại cho tôi!"

Nhĩ Trì Lâm vừa chạy vừa nói.

"Quay lại cái rắm! Ngu mới quay lại!"

Ba người nhanh chóng biến mất khỏi khu năm nhất, mà Dư Hoài ngồi trong lớp nhìn thoáng qua tàn thuốc bị ném dưới chân mình, nhíu nhíu mày, dáng vẻ như đang suy tư điều gì đó.

Lão Lý nhìn ba người họ chạy nhanh như bay, muốn cũng đuổi không kịp, chỉ có thể dạy cho hết tiết rồi sau đó dạy dỗ bọn họ sau.

Ba người chạy khỏi khu dạy học, đặt mông ngồi xuống cầu thang cạnh sân thể dục, Nhĩ Trì Lâm kéo kéo ngực áo, chạy có một lúc mà nóng kinh khủng.

Tên mập Đại Vĩ đã sớm khát muốn chết, chủ động đi mua nước.

Diệp Tử Huyền cũng ngồi phịch một bên lải nhải.

"Lần này quá lắm rồi, kiểu gì lão Lý cũng mời chúng ta đến uống trà!"

Nhĩ Trì Lâm khinh thường nói.

"Sợ cái rắm!"

Diệp Tử Huyền tiếp tục nói.

"Vậy Lâm Tử, chúng ta còn đi tìm thằng nhóc đó tiếp không?"

Nhĩ Trì Lâm trả lời.

"Nghỉ giải lao không đủ thời gian, tan học rồi bắt nó!"

Lúc này Đại Vĩ ôm vài chai nước đến, ném cho mỗi người một chai. Vì sợ ngồi không nhàm chán mà còn mua thêm một bộ bài.

"Cầm đi, ngồi không cũng chả có gì làm, đánh bài đi!"

Ba anh em lại ngồi đánh bài.

Chơi một lát, cũng cảm thấy là không còn hứng thú nữa, lúc trời gần tối đen ba người mới chậm rãi về lớp.

Ai ngờ còn chưa đi đến nơi, đã nhìn thấy Lâm Dĩnh vẻ mặt khó chịu đứng trước hành lang lớp ba năm hai, nhìn bộ dạng chắc là đang cố ý chờ họ.

Nhĩ Trì Lâm híp mắt, không có biểu cảm nào khác.

Đến gần vẫn là một bộ dạng cười hì hì, thậm chí còn chủ động giơ tay chào hỏi.

"Bạn gái, buổi tối tốt lành nha!"

Lâm Dĩnh cũng không dễ nói chuyện, cô đi đến trước mặt Nhĩ Trì Lâm, ngữ khí oan ức nói.

"Anh Lâm, có phải anh đến tìm Dư Hoài không?"

Nhĩ Trì Lâm khoác vai Diệp Tử Huyền, trên khuôn mặt mang theo nụ cười bỉ ổi, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Sao, đau lòng à?"

Lâm Dĩnh giải thích.

"Em nói rồi, em không có quan hệ với cậu ấy, em chỉ muốn kết thêm bạn mới thôi mà, anh sao lại không tin em."

Nhĩ Trì Lâm ngữ khí nhàn nhạt nói.

"Lão tử không đánh con gái, Lâm Dĩnh, cô nên biết thức thời đừng xuất hiện trước mặt tôi!"

Nói xong vỗ vỗ bả vai Diệp Tử Huyền, ý bảo hắn đi thôi, ba người vòng qua Lâm Dĩnh đi vào lớp.

Lâm Dĩnh ở phía sau hét một câu.

"Nhĩ Trì Lâm, chúng ta kết thúc rồi đúng không?"

Nhĩ Trì Lâm dừng lại một chút, quay đầu mỉm cười, giọng nói lại lộ ra sự lạnh lẽo.

"Không thì sao?"

Nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của Lâm Dĩnh mà đi vào lớp.

Đại Vĩ còn ở một bên trêu chọc.

"Ha ha! Lâm Dĩnh này cũng hài thật, bản thân mình thay người yêu như thay áo, còn không biết xấu hổ đến hỏi chuyện anh Lâm, không cho anh Lâm đi tìm tình địch gây phiền toái!"