Giáo Bá Vs Học Bá

Chương 3



Lão Lý bên này vừa mới hết tiết về văn phòng đã gặp chủ nhiệm lớp ba năm nhất Ngô Hiểu, còn chưa kịp về bàn làm việc ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Ngô Hiểu.

"Thầy Lý, nghe nói học sinh lớp thầy đến tìm học sinh lớp tôi gây sự?"

Lão Lý cười mỉa một tiếng.

"Thầy Ngô, thật ra là không có chuyện gì, các em ấy không hề gây sự, mà là cùng nhau học tập!"

Ngô Hiểu cười lạnh nói.

"Hừ! Có phải hay không, trong lòng thầy Lý biết rõ, thế nhưng, người mà lần này chúng tìm là Dư Hoài lớp tôi."

Ngô Hiểu lại tiếp tục nói.

"Hiệu trưởng đã thông báo từ trước, Dư Hoài là học sinh bồi dưỡng trọng điểm của năm nhất chúng ta, thầy Lý, thầy nên quay đầu dạy dỗ học sinh lớp mình cho tốt."

Tính tình lão Lý rất tốt, vẫn mỉm cười trả lời.

"Nhất định nhất định, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với các em ấy."

Quả nhiên vừa về lớp chưa được bao lâu, lão Lý đã lên lớp rồi, mặc dù chưa tới giờ học, nhưng đại đa số bạn học đều đã ngồi đúng vị trí.

Lão Lý hắng giọng, âm thanh lau bảng trên bục giảng phát ra tiếng "Ken két".

"Các bạn học, các em đã lên năm hai rồi, chơi ít lại, học nhiều hơn một chút."

Ánh mắt lão Lý đột nhiên quét tới hàng cuối, vừa vặn là nơi đám Nhĩ Trì Lâm đang ngồi.

"Có vài bạn học, không có việc gì đừng chạy đến khu năm nhất, chỉ nên lo học, bằng không giáo viên buộc phải mời phụ huynh các em đó lên trường tâm sự một lần!"

Diệp Tử Huyền cười khẽ bên tai Nhĩ Trì Lâm, có chút không thể tưởng tượng nói.

"Nay hên thật, vậy mà lão Lý không kiếm chuyện với tụi mình."

Lúc này Nhĩ Trì Lâm còn đang chơi điện thoại, không chút để ý nói.

"Vừa mới khai giảng, ổng chưa có gấp đâu."

Đại Vĩ ló đầu sang hỏi, "Anh Lâm, đang nói chuyện với ai thế!"

Nhĩ Trì Lâm nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn tiếp tục chơi điện thoại, chỉ đáp một câu.

"Mắc mớ gì tới mày, đi chỗ khác!"

Diệp Tử Huyền nhìn sang.

"Lại nói chuyện với em nào đó!"

Vừa nhìn hình đại diện, là một nữ sinh mềm mại đáng yêu, còn buộc tóc đuôi ngựa hai bên, tên Thanh Nịnh tiểu tiên nữ, quả nhiên là một nữ sinh.

Nhĩ Trì Lâm bóp bóp nắm tay, vô cùng không khách khí nói một câu.

"Hay là tao nói chuyện với mày nhé?"

Diệp Tử Huyền xua xua tay, "Thôi, mày cứ từ từ nhắn."

Đại Vĩ cũng chen vào hai câu.

"Anh Lâm lại đi kiếm chuyện với con gái nhà người ta rồi!"

Thật ra Thất Trung là một ngôi trường khá ổn, rất có bầu không khí học tập, thành tích của Nhĩ Trì Lâm kế cuối, Diệp Tử Huyền không tệ lắm, còn Đại Vĩ là kém, may mà nhà hắn có tiền nên không có chuyện gì.

Trong lớp rất yên tĩnh, hầu hết học sinh đều đang làm bài, cũng có vài nữ sinh điệu đà đặt gương lên bàn, không chỉnh chỉnh tóc mái thì cũng lặng lẽ tập trang điểm.

Hôm nay hiếm khi có dịp Diệp Tử Huyền làm bài, mà Đại Vĩ bên cạnh đã nằm bò lên bàn ngủ.

Nhĩ Trì Lâm cũng nhàm chán ngồi tại chỗ xếp lego, chỉ trong chốc lát, một con người máy đã thành hình.

Lúc này tin nhắn của Ngô Ngạn gửi sang.

"Lâm Tử, đang đâu đấy?"

Nhĩ Trì Lâm bỏ lego xuống trả lời.

"Ở lớp! Sao thế?"

Ngô Ngạn giải thích.

"Nhớ cái thằng vô lại hồi trước cãi nhau với chúng ta không, hôm nay còn đặc biệt gọi người chặn đường chúng ta, tao đang ở với mấy anh ở phố ăn vặt, muốn tới không?"

Nhĩ Trì Lâm ngẩng đầu nhìn giáo viên tiếng Anh, hiếm khi cả lớp an phận, giáo viên tiếng Anh cũng không quản mọi người, đứng viết bài lên bảng.

Nhĩ Trì Lâm cởi áo đồng phục bỏ vào trong hộc bàn, lộ ra chiếc áo phông trắng bên trong, một bên nhanh chóng trả lời tin nhắn của Ngô Ngạn.

"Đi! Tao đến tham gia náo nhiệt!"

Ngô Ngạn trả lời rất nhanh.

"Ngay tại phố ăn vặt ở quảng trường Thời Đại!"

Ngẩng đầu nhìn nhìn, giáo viên tiếng Anh đang chuyên tâm viết bài, thừa dịp giáo viên không chú ý, Nhĩ Trì Lâm lặng lẽ mở cửa sau lớp học, sau đó chạy ra ngoài.

Hiện tại chắc chắn không ra ngoài bằng cổng chính được, bảo vệ trường đã quen mặt Nhĩ Trì Lâm, nên Nhĩ Trì Lâm vòng ra sau khu dạy học, chọn leo rào ra ngoài.