Giáo Sư Anh Thật Vô Sỉ

Chương 35: Anh Không Biết Vô Sỉ Sao 645 Từ





” Nếu em làm thế, anh thật sự sẽ thảm lắm.

Anh chưa muốn làm thầy tu đâu.


Lạc Hi Trân còn chưa kịp nói, anh đã nói tiếp.
” Không đúng, thầy tu bây giờ nếu thích vẫn có thể ăn thịt.

Anh chẳng lẽ phải thảm hơn sao? “
” Nếu anh thích cũng có thể mà.

” Lạc Hi Trân nhìn anh lộ rõ vẻ giận dỗi.
Dương Hàn lại đè cô dưới thân rồi cười xấu xa:
” Bà xã à, em hẳn biết rõ anh chỉ hứng thú với mình em thôi.


” Mau tránh ra, nếu không… “
” À được, được.


Nói rồi anh mau chóng đứng lên.
Thấy cô xoay người xuống giường, khẽ nhíu mày anh tiến đến nói.
” Để anh giúp em.


Thấy cô lườm mình, anh vội nói.
” Anh chỉ bế em vào bồn tắm thôi, tuyệt đối không có ý đồ khác.


Thấy mặt cô đã dịu xuống anh cúi người bế cô lên, cô cũng vòng tay qua cổ anh, khẽ cười.

” Em đùa thôi, anh không cần phải nghiêm túc thế.

” Cô lại cười.
” Vậy ý em là chúng ta có thể tiếp tục? “
” Anh….

” Đúng là tức chết cô mà, vừa dỗ một tí là lại thiếu nghiêm túc.
Nói thế nhưng anh chỉ đặt cô trong bồn tắm, xả nước ấm giúp cô rồi ra ngoài.
Nước nóng làm dịu hẳn đi cơn đau nơi thắt lưng của cô, có thể nói chỉ còn chút đau thôi.
Sau khi cô bước ra thấy anh đang gọi điện thoại cho một ai đó.

Cô ngồi xuống sấy tóc cũng không để ý nhiều.

Một lát sau lại thấy anh làm việc gì đó rất chăm chú.
” Anh đang bận việc sao? “
” Còn một chút chuyện cần phải giải quyết mới có thể xong hoàn toàn.


” Ừ.


Nói rồi cô ngồi đọc tạp chí thời trang để giết thời gian.
Hai người im lặng không nói câu nào, mỗi người đều làm việc riêng của mình.
” Vợ ơi em thay quần áo đi chúng ta ra ngoài ăn tối.


” Em không muốn đi.

” Rõ ràng lúc chiều còn quan tâm đến cô vậy mà, đã qua 2h rồi anh vẫn chẳng thèm nói chuyện với cô gì cả.

Vả lại hôm nay là kỷ niệm 2 năm ngày cưới, anh thật sự không nhớ à?

Anh chỉ nói vọng vào phòng ngủ không biết vẻ mặt cô thế nào nhưng qua giọng nói của cô hình như là giận rồi.
Anh đi vào phòng, ngồi xuống ôm lấy cô, nhẹ hôn lên tóc cô nói:
” Bà xã, em lại làm sao thế? ”
” Chẳng sao cả, em chỉ không muốn đi thôi.


” Vậy không còn cách nào khác, anh đành phải cưỡng chế đưa em đi thôi.

” Nói rồi anh cúi người bế cô lên.
” Thôi, thôi được.

Để em thay quần áo đã.


” Em mặc thế này cũng tốt lắm.

” Anh nhìn cô, cười xấu xa.
Chẳng lẽ anh không biết cô đang mặc váy ngủ sao? Anh không biết vô sỉ à?
” Còn nói nữa, em thật sự ở nhà đấy.


” Được rồi.


Cô nhanh chóng thay một bộ váy rồi cùng anh xuống dưới lầu.
Khi ngồi trêи xe cô hỏi:
” Chúng ta đi đâu? “
” Đến đó em sẽ biết.


Vừa đến nơi, là một khách sạn.

Cô chưa kịp hỏi, anh đã lấy đâu một cái bịt mắt hình mèo khá dễ thương cô hỏi cái này để làm gì? Anh nói em cứ bịt mắt đã.
” Ăn cơm cũng phải bí mật vậy sao? “
” Đương nhiên rồi.


” Tại sao lại ở khách sạn? “
” Đằng sau có một nhà hàng, rất ngon “
Trong khi bị bịt mắt cô có thể cảm nhận được anh đưa cô đi đến một nơi nào đó, hình như là một căn phòng vì cô có nghe thấy tiếng mở cửa..