Giáo Sư Hôm Nay Có Phải Học Bổ Túc Không?

Chương 17



17.

Hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình đã sớm được ký kết, trong thẻ ngân hàng của tôi có thêm con số không phía sau. Điều này làm tôi cảm thấy hơi choáng váng.

Tô Mai trợn to mắt không tin nổi: ‘Hôm nay cậu nhất định phải đãi bọn tớ. Mình muốn ăn ở nhà hàng đắt tiền nhất ở Tây Đảo!”

“Không có tiến bộ gì cả, một bữa ăn đã mua chuộc được cậu rồi sao?”

Nghiêm Thanh cười nhẹ quay lại nhìn tôi: “Có một nhà hàng cao cấp SPA mới mở ở tầng dưới nhà mình. Cậu có thể đến đó thử.”

Tôi mỉm cười một cách đầu hàng: “Được rồi, được rồi, là tớ không nên giấu diếm các cậu. Chúng ta sẽ đi spa sau khi ăn xong. Các cậu có hài lòng với lịch trình này không hả? Tô tổng? Nghiêm tổng?”

“Cũng không tệ lắm nhỉ.”

Chính vì lớn lên cùng nhau, làm sao họ có thể không đi cùng tôi đây.

Nhưng nhớ lại cách nói chuyện nghiến răng của Nghiêm Thanh ngày hôm đó, tôi vẫn không khỏi cảm thấy áy náy.



“Mà quên mất chưa hỏi, cậu đã nói chuyện với công ty điện ảnh và truyền hình về việc lựa chọn nhân vật nam và nữ chính chưa?”

Tô Mai quay đầu lại nhìn tôi rồi nói thêm: “Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của cậu đó. Nên phải chọn diễn viên thật tốt!”

Tôi nghịch món tráng miệng trên đĩa và nói: “Nữ chính là một tiểu hoa đán đang rất nổi tiếng hiện tại, Phương Phi.”

“Cô ấy rất xinh đẹp, cô có vẻ ngoài ưa nhìn và kỹ năng diễn xuất ổn, nhưng lại có rất nhiều tai tiếng.”

Tôi nhún vai nói tiếp: “Có người nói đó là một vụ bê bối. Nhưng đây là làng giải trí mà, ai biết được những chuyện đó có là thật hay không, miễn là phù hợp với vai diễn thì cứ làm thôi.”

Nghiêm Thanh nhìn tôi, “Còn nam chính thì sao?”

“Nam chính thì tớ vẫn chưa chọn được.”

Thật lòng mà nói, những nam minh tinh dù là nổi tiếng hay không trong làng giải trí hiện này, vẫn chưa có ai khiến tôi cảm thấy phù hợp với vai của Sở Nguyên như vậy.

Vẫn luôn cảm thấy rất thiếu tư vị gì đó.