Giấu Đi

Chương 22: Lên lầu lấy thuốc



Cuối cùng vẫn là Lâm Hòa Tây liên tục đảm bảo là sẽ không có bất kỳ tiếp xúc tay chân thân mật nào với cậu, chỉ thiếu điều chưa tự tay viết giấy cam kết, lúc dó Du Trọng mới thôi lạnh mặt.

Hắn mượn điện thoại của Du Trọng gọi lại cho Dương Quyển, trong điện thoại nhờ đối phương cũng đăng ký thi Anh ngữ cấp sáu giúp mình . Lại từ trong điện thoại của mình chuyển lệ phí đăng ký cho Du Trọng, nhờ cậu đóng giúp.

Thành thật mà nói thì hắn không muốn đăng ký cho lắm, chẳng qua là phụ đạo viên nhiều lần thúc giục trong nhóm, thậm chí còn gọi điện thoại riêng cho hắn, mệnh lệnh rõ ràng yêu cầu mọi người đều phải đăng ký thông qua cuộc thi cấp 4.

Bị phụ đạo viên thúc giục đến phiền lòng, nghĩ tới nghĩ lui, bất quá cũng chỉ là chuyện đóng thêm mấy chục đồng lệ phí đăng ký, chứ cuối cùng sẽ không thật sự tham gia cuộc thi, Lâm Hòa Tây mới đồng ý.

Dù sao hôm thi cấp 4, cầm CMND và giấy chứng thi của hắn xuất hiện ở phòng thi, cũng không phải là bản thân hắn.

Về phần chuyện hắn vượt qua kỳ thi cấp bốn với điểm cao, thì vẫn phải đi tìm Ninh Nam nói chuyện.

Lúc ấy lãnh đạo học viện ép buộc yêu cầu tất cả mọi người đều phải đăng ký, Lâm Hòa Tây đã nộp lệ phí đăng ký nhưng không có ý định thi. Sau khi số phòng thi và số báo danh được công bố, vừa vặn hắn được chia cùng phòng thi và chỗ ngồi gần Ninh Nam.

Ninh Nam không chỉ có ý muốn thi, mà còn có ý đồ làm sai lệch điểm số. Nhờ người thi hộ sau đó mà bị phát hiện thì sẽ bị xử lý rất nguy hiểm, Ninh Nam rút lui tìm cách khác, quyết định tìm người thi hộ Lâm Hòa Tây, rồi lợi dụng ưu thế chỗ ngồi giữa hai người ở trong phòng thi để gian dối.

Hình phạt khi thi thay thất bại bất quá cũng chỉ hủy bỏ cơ hội thi lần này và lần sau, với trình độ tiếng Anh của Lâm Hòa Tây mà nói, có lẽ hắn vĩnh viễn không dùng tới những cơ hội kia, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đưa giấy tờ của mình ra.

Không nghĩ tới người nọ chẳng những không bị phát hiện, ngược lại trời đất xui khiến thế nào mà giúp hắn vượt qua kỳ thi cấp 4 đạt điểm cao.

Thu hồi suy nghĩ vụn vặt, hắn cúp điện thoại trả lại cho Du Trọng.

Quả nhiên vẻ mặt đối phương tìm tòi nghiên cứu và chất vấn: “Cậu qua cấp bốn?”

Lâm Hòa Tây nghe vậy khẽ cong môi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu không tin tôi có thể qua được à?”

Du Trọng khẽ cười một tiếng: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu làm sao qua được?”

Lâm Hòa Tây lời ít mà ý nhiều: “Người khác thi giúp tôi.”

Quả nhiên Du Trọng không nói gì nữa, trêи mặt xẹt qua chút chán ghét mơ hồ.

Lâm Hòa Tây thu vào mắt, cũng không tốn miệng lưỡi giải thích, chỉ trong lòng lười biếng nghĩ, chắc ấn tượng của Du Trọng đối với hắn lại kém vài phần.

Hiển nhiên cực kỳ ghét hành vi kiểu này, đối phương thậm chí không muốn ở lại lâu, đứng dậy cởi dây xích chó thắt ở tay vịn ghế dài, giọng lạnh lùng chào tạm biệt hắn, sau đó dắt Alaska mệt mỏi rời đi.

Quả thật lời của Lâm Hòa Tây lần nữa khiến cái nhìn của Du Trọng về hắn trở về điểm ban đầu. Lúc bảy giờ tối trở về trường học môn học tự chọn, Dương Quyển đột nhiên gửi cho cậu một khoản tiền trong wechat.

Sau khi hỏi mới biết, thì ra lúc đối phương ghi danh nhớ nhầm số tiền đăng ký, nên gửi lại số tiền thừa cho cậu.

Du Trọng nhìn lướt qua, phát hiện Dương Quyển trả số tiền gấp đôi, muốn nhắc nhở đối phương, lại thấy cậu ta gửi một tin nhắn thoại khác tới: “Đây là phần tiền của hai người, tôi không add wechat của Lâm Hòa Tây, còn một phần cậu chuyển cậu ta giúp tôi nha.”

Chỉ là nhìn thấy tên, thì trong lòng không thoải mái, đôi mắt Du Trong sa sầm, gửi lại số tiền kia cho Lâm Hòa Tây.

Chu Huyên ngồi bên cạnh nghe rõ ràng, giọng kinh ngạc nói: “Các cậu thiếu tiền cậu ta lúc nào?”

Du Trọng nói: “Dương Quyển báo thi cấp sáu hộ cậu ta, đây là tiền đăng ký thừa ra.”

Vẻ mặt Chu Huyên không thể tưởng tượng nổi: “Vậy năm nay cậu ta vẫn chuẩn bị đi tìm người thi hộ?”

Du Trọng dừng một giây, vẫn hỏi lại: “Cậu biết chuyện cậu ta tìm người thi hộ?”

“Suy cho cùng trong trường ai không biết chuyện của Lâm Hòa Tây hắn.” Chu Huyên hừ lạnh một tiếng: “Sau đó tin tức truyền tới tai mấy lãnh đạo học viện, nhưng nhìn vào mặt mũi nhà họ Ninh, đối với Ninh Nam một mắt nhắm một mắt mở, không chọn bất kỳ biến pháp xử phạt nào.”

Du Trọng nói: “Ninh Nam?”

Chu Huyên gật đầu một cái: “Thi hộ là Ninh Nam tìm giúp cậu ta gian lận. Nhưng,” vẻ mặt cậu ta không chút thay đổi bổ sung: “Thi hộ ai tìm không quan trọng, dù sao Ninh Nam và Lâm Hòa Tây chính là một phe.”

Ánh mắt Du Trọng phức tạp mà trong lòng phiền muộn bực dọc, trước mắt xẹt qua vẻ mặt không có bất kỳ lời giải thích nào lúc chiều của Lâm Hòa Tây.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Dương Quyển gửi yêu cầu kết bạn. Lâm Hòa Tây thêm cậu ta làm bạn, sau đó từ chỗ cậu ta nhận được tiền hoàn lại từ đối phương.

Nghĩ thoáng qua là có thể hiểu được, hơn phân nửa là Du Trọng từ chối giúp cậu ta chuyển khoản cho mình. Lâm Hòa Tây đặt điện thoại trêи đầu giường, khoảnh khắc nằm xuống đột nhiên hắn nhớ ra thuốc trị thương lấy trong bệnh viện còn đặt ở chỗ Du Trọng chưa lấy về.

Băng gạc trêи cánh tay và thuốc là ba ngày đổi một lần. Đến tối ngày hôm sau thì Lâm Hòa Tây mặc đồ ngủ xỏ dép lên lầu tìm Du Trọng lấy thuốc.

Du Trọng không ở nhà, chuông cửa vang lên một lúc lâu mà không ai ra mở cửa. Chỉ có thể thoáng loáng nghe tiếng đại cẩu thi thoảng cọ móng vuốt vào cửa.

Lâm Hòa Tây cúi đầu lấy di động ra gọi wechat cho Du Trọng, người ta không nghe máy. Dĩ nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng đối phương cố ý không nhận hoặc là không muốn nhận.

Quyết định phải đợi Du Trọng về, hắn ngồi xuống cạnh cửa tựa vào tường, cầm điện thoại đã được xạc đầy pin xem video ngắn.

Cũng may vận số xem như không quá tệ, khoảng nửa tiếng sau thì Du Trọng về tới.

Nhìn thấy hắn cúi đầu ngồi cạnh cửa chăm chú nghịch di động, ánh mắt Du Trọng lặng lẽ lướt xuống đôi chân cong queo bắc chéo nhau của hắn.

Khác hẳn với quần dài cao bồi che kín cặp chân vào ban ngày, Lâm Hòa Tây mặc quần đùi ở nhà rộng thùng thình, đôi chân trắng nõn dài và nhỏ nhỏ lộ trong không khí.

Vì tư thế ngồi lười biếng của hắn nên ống quần đùi đã kéo lên tới bắp đùi hắn, mơ hồ tầm mắt có thể thấy đường viền qυầи ɭót màu đen.

Quả thật không chút nào biết thu liễm.

Cau mày nhìn sang chỗ khác, Du Trọng dừng trước mặt hắn: “Có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Cậu đang nói chuyện với tôi à?”

Du Trọng nói: “Ở đây ngoài cậu ra chẳng lẽ còn những người khác?”

“Không có.” Lâm Hòa Tây nhún vai một cái, “Tôi cho rằng cậu sẽ mắt nhìn thẳng lướt qua tôi mở cửa đi vào.”

Vẻ mặt khó phân biệt quét nhìn hắn một cái, Du Trọng lại hỏi: “Chờ bao lâu rồi?”

Kinh ngạc trong mắt Lâm Hòa Tây càng sâu, nếu hắn nhớ không lầm thì chiều hôm qua cuối cùng họ ra về chẳng vui vẻ gì, hắn gần như nghĩ rằng, quan hệ của bọn họ đột nhiên lớn mạnh vượt bậc.

Con ngươi ngăm đen đảo nhẹ, Lâm Hòa Tây thấp giọng thở dài dò xét: “Đợi lâu rồi.”

Đu Trọng không bực ngược lại còn cười: “Đừng tưởng tôi không biết, cậu vừa mới tới chưa được bao lâu.”

Lâm Hòa Tây nghe vậy, giữa hai hàng lông mày xinh đẹp hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Nửa tiếng cũng lâu mà, tôi ngồi chân tê hết rồi.”

Hắn thử hoạt động co hai chân lên, vẻ mặt tự nhiên vươn tay phải ra duỗi về phía Du Trọng, “Kéo tôi một tay.”

Nói xong, thấy Du Trọng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hắn mới chợt nhớ lại, hình như chiều hôm qua chính miệng mình còn cam đoan với đối phương.

Lâm Hòa Tây lại muốn rụt tay đang ở giữa không trung về.

Du Trọng lại cầm lấy tay hắn, hơi dùng sức kéo hắn từ dưới đất đứng lên.

Lần này, Lâm Hòa Tây không chớp mắt nhìn Du Trọng, không hề che giấu vẻ mặt kinh ngạc của mình.