Giấu Đi

Chương 46: Cùng trú mưa



Đối phương gọi tiếng “Bạn trai tôi” cực kỳ thuận miệng, mặc dù lúc ấy Du Trọng không lên tiếng phản đối, nhưng đợi hai người chỉnh đốn xong người kia đi ra ngoài, cậu vẫn có chút canh cánh trong lòng, quay đầu tìm Lâm Hòa Tây tính sổ: “Mấy tiếng bạn trai này cậu gọi rất thuận miệng nhỉ?”

“Là do anh ta nghĩ như vậy trước, cho rằng cậu là bạn trai tôi.” Lâm Hòa Tây không nhanh không chậm mở miệng, “Cậu cũng có thể không đồng tình mà.”

Du Trọng cười xùy một tiếng, “Tôi cũng đâu muốn đồng tình, chẳng là không phải do cậu gọi tôi trước à?”

Lâm Hòa Tây nói: “Cậu cũng có thể xem như không phải tôi đang gọi cậu mà.”

Du Trọng không chút khách khí hỏi ngược lại: “Ở đó tổng cộng chỉ có ba người, nếu không phải đang gọi tôi, thì còn có thể gọi ai?”

Lâm Hòa Tây suy nghĩ một chút, chậm rãi cong môi nói: “Cậu có thể xem như là, tôi đang tập luyện trước vì bạn trai tương lai của tôi.”

Lập tức trầm mặc, trong lòng Du Trọng không tránh khỏi cảm thấy khó chịu.

Họ trở lại phòng ăn phía đằng trước, phát hiện bốn người đã không còn ngồi ở bàn ăn. Du Trọng lấy điện thoại ra, mới phát hiện mình bị lỡ hai cuộc gọi của Chu Huyên.

Có lẽ thấy điện thoại mãi không ai nghe máy, Chu Huyên không gọi thêm lần thứ ba, mà trực tiếp gửi tin nhắn cho cậu.

Đại ý trong tin nhắn bảo bốn người đã tới chợ đêm bên cạnh trước, nếu Du Trọng đọc được tin nhắn thì cứ đi thẳng tới chợ đêm tìm bọn họ.

Du Trọng cất điện thoại, thuật lại ngắn gọn nội dung trong tin nhắn một lần.

Lâm Hòa Tây hỏi: “Bây giờ chúng ta phải đi sao?”

Nâng mí mắt, giọng Du Trọng tùy ý: “Tôi nghĩ vậy.”

Lâm Hòa Tây chậm rãi gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn về bãi biển phía trước, một hồi lâu không mở miệng nói gì.

Mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống biển, đèn bên đường nối tiếp nhau sáng trưng, bầu trời màu lam xanh thẳm nhuốm đầy màu mực, nơi tiếp giáp chân trời và biển, những vệt nắng cuối cùng giãy dụa bị cắn nuốt, màn đêm chưa hoàn toàn buông xuống.

Hắn thình lình mở miệng nói: “Tôi nghe nói thủy triều trêи biển rất đẹp.”

Người bên cạnh liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.

Lâm Hòa Tây quay mặt qua, ánh mắt chăm chú nhìn cậu: “Cậu thấy bao giờ chưa?”

Sắc mặt hơi cứng lại, Du Trọng lộ vẻ hiểu rõ: “Cậu muốn đi ngắm thủy triều?”

Lâm Hòa Tây thu hồi ánh mắt, không chút để ý nói: “Đương nhiên, nếu cậu không muốn đi với tôi, tôi có thể đi một mình.”

“Tôi không nói không đi.” Du Trọng ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Chẳng qua bây giờ cậu tới đó, rất có thể vì trời quá tối mà chẳng nhìn thấy được gì.”

Lâm Hòa Tây mỉm cười: “Vậy cũng có thể nghe tiếng thủy triều mà.”

Du Trọng không lên tiếng, tròng mắt quét nhìn thời gian trêи điện thoại.

Đúng lúc phần mềm thời tiết đẩy thông báo lên thanh thông báo, Du Trọng nhấn mở tin tức kia, vội nhíu mày, “Nửa tiếng nữa sẽ có mưa nhỏ.”

“Sao có thể?” Lâm Hòa Tây lộ vẻ giật mình, sau đó theo bản năng đáp:” Bản tin thời tiết nói cuối tuần trời nắng mà.”



Đẩy màn hình đang sáng tới trước mặt hắn, Du Trọng nói: “Tự cậu xem đi.”

Tay đối phương giữ tư thế giơ điện thoại, Lâm Hòa Tây nhìn đọc.

Hình như cơn bão sắp đổ bộ vào vùng duyên hải ven biển khiến thời tiết thay đổi đột ngột.

Tiếc nuối trong đáy mắt nhanh chóng bị giấu đi, giọng Lâm Hòa Tây như thường mở miệng: “Vậy thì không đi nữa.”

Cho dù như vậy, nhưng từ trong giọng nói của hắn Du Trọng vẫn nghe ra sự thất vọng không dễ bị phát hiện.

Cậu đi tới trước một bước, quay đầu lại thúc giục: “Đi thôi.”

Lâm Hòa Tây chợt lấy lại tinh thần, nhấc chân đuổi theo cậu. “Đi đâu? Chợ đêm à?”

Du Trọng nói: “Tới bờ biển.”

Không tự chủ bước chân chậm lại, Lâm Hòa Tây nghi ngờ nhìn về phía cậu, “Không phải nói trời sẽ mưa sao?”

“Chẳng phải cậu muốn đi à?” Làm như ngại hắn đi quá chậm, Du Trọng xoay người lại cầm cổ tay hắn rũ xuống bên người, kéo hắn đi về trước hai bước, “Muốn đi thì đi, đừng băn khoăn gì cả. Hơn nữa, mưa nhỏ cũng không phải không về được.”

Bị đối phương lôi đi vài bước, Lâm Hòa Tây lại do dự lên tiếng: “Tôi –“

Người phía trước chợt dừng bước, khẽ nhíu mày quay đầu lại, tức giận nhắc nhở: “Nếu như cậu tiếp tục chần chừ, thì thật sự trời muốn mưa đấy.”

Lâm Hòa Tây mím môi.

Nhưng vẫn không thể nào ngăn chặn đôi môi dần dần cong lên.

Du Trọng càng nhíu chặt mày, ánh mắt Du Trọng quét qua mặt hắn, giọng vừa kinh ngạc vừa kỳ quái hỏi: “Cậu cười gì?”

Lâm Hòa Tây bật cười: “Tôi không chần chừ, cũng không phải không muốn đi, càng không lo sẽ gặp mưa.”

“Tôi chỉ nhắc nhở cậu,” giơ cánh tay bị Du Trọng cầm, Lâm Hòa Tây cố ý cọ cọ cổ tay đối phương, “Cậu nhất định phải dắt tay tôi đi tới bờ biển sao?”

Du Trọng nghe vậy, vẻ mặt hơi cứng lại, đột nhiên thả cổ tay hắn ra.

Vậy mà cũng không biết số mình không may, hay là miệng Du Trọng quạ đen quá, họ đi được nửa đường, thậm chí bên tai đã nghe rõ ràng tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm bên biển, bầu trời lại đổ mưa không hề báo trước.

Nước mưa rơi xuống tóc và đầu, văng lên bọt nước li ti. Mới đầu chỉ vài hạt lẻ tẻ, dần dần trở nên càng lúc càng dày hạt. Và kϊƈɦ thước hạt mưa, cũng từ hạt mưa nhỏ mảnh ban đầu, biến thành hạt mưa lớn như hạt đậu.

Hơi chần chừ gọi Du Trọng lại, Lâm Hòa Tây mở lòng bàn tay đón hạt mưa từ trêи bầu trời đêm rơi xuống, mặt lộ vẻ nghi ngờ, “Đây là mưa nhỏ sao?”

Còn bản thân Du Trọng, lúc này cũng không nhịn được, thấp giọng mắng một câu.

Hai người lại quay lại con đường cũ.

Còn chưa đi tới nhà hàng ăn cơm tối gần đó, mưa nhỏ đã chuyển sang mưa to. Kèm theo hai bên tai có tiếng sấm sét mơ hồ, nơi xa trêи biển dưới bầu trời đêm, thậm chí thỉnh thoảng còn có mấy luồng sáng chớp qua, tựa như đoạn mở đầu cho bão táp sắp tới.

Cây cối nhiệt đới hai bên đường bị gió lớn thổi nghe xào xạc, quần áo Lâm Hòa Tây cũng đã bị ướt đẫm.



Vốn muốn quay lại nhà hàng ăn cơm tránh mưa, nhưng mưa dần to hơn, mưa to mưa tầm tã rơi xuống, hạt mưa đập vào mặt thậm chí thấy đau đau.

Hai người chỉ có thể nhất thời đổi chủ ý, chen chúc dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi nơi góc đường trú mưa.

Nói là cửa hàng tiện lợi thì có chút quá lời, so với cửa hàng tiện lợi bình thường, cửa hàng này càng giống như một cửa hàng tạp hóa cũ kỹ có diện tích bằng một sạp báo.

Hình như chủ cửa hàng có lẽ có việc nên nghỉ làm về sớm, cánh cửa xếp bên ngoài cửa hàng kéo chặt, chỉ có dưới mái che nho nhỏ trêи nóc ngoài cửa hàng là có thể trú mưa.

Mà cửa hàng hai bên quán cóc này, tầm mắt kéo xa mấy chục mét, thế nhưng cũng không tìm thấy cửa hàng nào có đồ che chắn trêи đầu.

Rất nhanh mưa nghiêng tạt bắn tung tóe làm ướt chỗ khô ráo dưới chân, mái che mưa nhỏ hẹp càng không che chắn được thân thể hai người trưởng thành.

Cùng đứng song song với Du Trọng dưới mái hiên che mưa, Lâm Hòa Tây vẫn có thể cảm nhận được, từng mảng bọt nước lớn từ đầu vai mình rơi xuống và bắn tung tóe, sau đó chảy xuống cánh tay mình lộ ra trong không khí.

Cho dù trong mùa nóng mặc áo ngắn tay và quần đùi, vẫn có hơi lạnh thấm dần vào bề mặt da.

Hắn nghiêng đầu nhìn Du Trọng, tất nhiên đối phương cũng gặp phải tình huống tương tự.

Lúc này mới ý thức được hai bên im lặng quá lâu, muốn phá vỡ sự im lặng này, Lâm Hòa Tây cong môi tự giễu: “Chúng ta đứng ở đây, hình như tránh mưa không hiệu quả.”

Du Trọng nghe tiếng nhìn sang hắn, sau khi thấy áo T-shirt của hắn ướt đẫm hơn phân nửa đang nhỏ nước liên tục, không nhịn được nhíu mày.

Phản ứng kịp thì mình đã di chuyển ra phía bên ngoài chỗ che mưa một bước.

Nhận ra động tác của người bên cạnh, ánh mắt Lâm Hòa Tây quăng về phía đối phương chợt khựng lại.

Sắc mặt Du Trọng như thường nói với hắn: “Cậu đứng dịch vào bên trong tý đi.”

Lâm Hòa Tây lấy lại tinh thần, vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trêи mặt hiện vẻ đùa giỡn, “Tôi đâu yếu tới mức không thể dầm mưa.”

Mượn ánh đèn yếu ớt bên đường chiếu vào, vẻ mặt Du Trọng không rõ cảm xúc nhìn hắn.

Nụ cười trêи mặt Lâm Hòa Tây không thay đổi, “Hoặc là cùng nhau trú mưa, hoặc là cùng nhau dầm mưa.”

Im lặng hai giây, Du Trọng trầm giọng mở miệng: “Ở đây không đủ chỗ cho hai người chúng ta tránh mưa.”

Lâm Hòa Tây không đáp, nhưng thái độ bày ra thì rất rõ ràng. Nếu không đủ hai người tránh, vậy thì cùng dầm mưa là được.

Quả nhiên Du Trọng không kiên trì nữa, lại bước một bước về phía trong dưới mái hiên che mưa, sau đó lùi về sau.

Lâm Hòa Tây quay đầu, nhìn cậu không hiểu. copy khỏi l,qĐ là chó

Lại thấy đối phương duỗi tay ra, đột nhiên nắm cổ tay hắn, kéo hắn vào lùi về sau.

Lâm Hòa Tây sai nhịp, khoảnh khắc sau lưng đụng vào lồng ngực ấm áp kia, bên người chợt xông lên hơi thở quen thuộc.

Hắn bị Du Trọng ôm lấy từ phía sau.

“Cậu đã muốn, vậy thì cũng nhau trú mưa là được.” Giọng đối phương trầm thấp lạnh nhạt chậm rãi vang lên bên tai, “Dù sao cũng không phải chưa từng ôm.”