Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 12



Triệu Tiểu Thanh ngạc nhiên nói: “Lúc trước khi ở cùng Đường Thiệu, cậu không giấu giếm gì à, sao ai cũng biết vậy.”

“Không có gì phải giấu cả. Ở tuổi chúng ta, thích ai đó là chuyện bình thường”.

“… Ba mẹ cậu biết không?”

“Biết, họ rất tiến bộ, kể cả việc mình muốn có bạn trai, mình cũng có thể nói với họ.”

“Wow, vậy thì bố mẹ của bạn thật là tuyệt

“Cha mẹ của Đường Thiệu có hợp tác kinh doanh với ba mẹ mình, nhưng bọn mình cũng chẳng bên nhau bao lâu, hiện tại kết thúc cả rồi.”

“Tại sao? Nhiều người biết hai người từng quen nhau, về phần Tần Thần, có biết hay không cũng không sao, bởi vì mình nghĩ cậu ấy không hứng thú với lời truyền tai nhau của người khác, nhưng nhiều tin đồn như vậy, cũng không tốt với cậu.”

“Tin đồn gì vậy?” Thời Niệm Ca có chút kinh ngạc.

“Hứa Diệc Khi nói với các bạn nữ trong lớp rằng gia cảnh của cậu quá tốt và tính cách của cậu quá mạnh mẽ, Đường Thiệu bị chèn ép mọi việc. Đường Thiệu không thích tính cách của cậu, và dần dần bỏ bê cậu, sau đó chỉ vì một lần Đường Thiệu đưa cậu ta vào phòng y tế nên trở mặt, nổi cơn ghen, rồi nói cậu ta vô tội gì gì đó ”.

Thời Niệm Ca im lặng lắng nghe, đứng đó, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, khi nhìn lại thì thấy Hứa Diệc Khi và một bạn nữ khác cùng nhau đi ra.

Nhìn thấy họ vẫn chưa đi xa, vẻ mặt của Hứa Diệc Khi khựng lại, cô ta đi đường vòng.

Tuy nhiên, lần này Thời Niệm Ca đã đi thẳng về phía cô ta, chặn trước mặt Hứa Diệc Khi, không nói gì chỉ quan sát.

Vẻ mặt của Hứa Diệc Khi thoắt đổi: “Em làm gì đấy?”

Triệu Tiểu Thanh nghĩ sắp có chuyện gì đó nên vội vàng chạy tới kéo Thời Niệm Ca, nhưng thấy cô đang đứng im, trên miệng nở một nụ cười nhẹ.

Cho đến khi trông thấy Thời Niệm Ca giơ tay lên, Triệu Tiểu Thanh nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng không nghe thấy tiếng gì cả, lập tức mở mắt ra, chỉ nhìn thấy Thời Niệm Ca đang rút một chiếc lá nhỏ trên đầu Hứa Diệc Khi xuống, sau đó quay lại nhìn còn đường xanh um bốn phía: “Mặc dù đang là mùa thu, nhưng mùa này Hải Thành vẫn chưa tới mức có lá rụng. Thật sự không dễ dàng gì để chiếc lá này rơi trúng chị.”

Vẻ mặt của Hứa Diệc Khi đông cứng vẫn chưa hoàn hồn khi thấy cô giơ tay lên

Thời Niệm Ca thản nhiên vân vê chiếc lá bị vò nát trên tay, lại liếc nhìn cô ta: “Nếu không khỏe thì nên tránh đi dạo phố. Mấy ngày nay gió khá mạnh.”

Hứa Diệc Khi ngơ ngác nhìn cô một hồi, cô gái bên cạnh cũng lo lắng kéo mạnh cánh tay cô, hai người vội vàng rời đi.

Sau khi hai người kia đi xa Triệu Tiểu Thanh vội vàng chạy đến: “Mình sợ chết khiếp. Còn tưởng rằng cậu định đánh cậu ta.”

“Tại sao lại đánh cô ta? Đối phó với loại người này, đánh thì lại đúng ý cô ta quá rồi”. Thời Niệm Ca thờ ơ: “Cô ta sợ mình nên chỉ dám nói chuyện phiếm sau lưng để thanh minh cho việc vụng trộm với bạn trai của người khác. Dù sao mình cũng không có tình cảm gì với Đường Thiệu, cô ta thích thì cứ nói đừng chạm đến giới hạn của mình là được.”

Triệu Tiểu Thanh nhìn cô sững sờ, Thời Niệm Ca nhìn vẻ mặt cứ đờ ra của cô bạn, muốn nhéo mặt cô ấy, nhưng vẫn kìm lòng được: “Đi, trở về phòng học.”

Thời Niệm Ca mong ngóng nhiều ngày, cuối cùng, sáng thứ Năm Tần Tư Đình trở về..

Chàng trai cao gầy một tay đeo chiếc túi đen, ngồi bên cạnh cô, không chút biểu cảm.

Thời Niệm Ca cố gắng bình tĩnh lại, tim đập loạn một hồi, hô hấp cũng có chút thay đổi, ở đó lẩm bẩm, cô thì thào nói với anh: “Cậu thi về rồi à?”

Tần Tư Đình liếc cô một cái không trả lời.

“Vậy mấy ngày cậu không đến lớp, nghỉ học phải làm sao? Có cần ghi chép không?” Vừa thấy giáo viên đi vào, cô thấp giọng nói nhỏ, nhanh chóng lấy giấy ghi chép của lớp ra cho cậu xem.

Kết quả là cô vừa mở tờ giấy ra, đẩy đến trên bàn của anh, Tần Tư Đình khẽ liếc nhìn tờ giấy của cô, vẻ mặt càng thêm thờ ơ.

Có vẻ như … đang bị từ chối.

Chữ của Thời Niệm Ca khá đẹp, gọn gàng, ngăn nắp, chỉ là những bài vở trên lớp của cô ấy được viết giống như học sinh tiểu học, phản ánh phần nào sự chênh lệch trong tư duy giữa cô và anh.

“Khụ, nếu cậu không dùng ghi chép của mình, mình sẽ mượn lớp trưởng giúp cậu…”

“Không cần.” Tần Tư Đình thu lại ánh nhìn, thản nhiên mở miệng.

“Bài cuối khóa phải làm sao?”

Tần Tư Đình có thói quen im lặng, ít khi giải thích với người khác, đặc biệt là với nữ sinh. Anh nhìn người bên cạnh mình từ khi anh ta trở về và ngồi đây, ánh mắt lấp lánh như cưng chiều cục cưng của Thời Niệm Ca, thật đáng ngạc nhiên là sự hứng thú của cô vẫn không suy giảm.

“Cuối tuần tôi đã xem qua bài học tuần này.” Tần Tư Đình cúi đầu đẩy giấy ghi chép lại cho cô, dường như đã chớp mắt trong khoảnh khắc đó

Lúc anh cúi đầu chớp mắt, Thời Niệm Ca cảm thấy như bị mũi tên bắn vào lồng ngực của mình, ah, ah, cảm giác tim đập loạn lên mỗi lần nhìn thấy anh, sao anh ấy lại đẹp trai như vậy …

Cô hơi đờ ra, thò tay cầm giấy ghi chép, nhưng đột nhiên nghĩ đến khi anh đưa giấy cho cô dường như tay chạm vào tay, thoáng chốc Thười Niệm Ca giống như lên tận thiên đường, tim đập loạn xạ.

“Không ngờ cậu lại đọc bài trước …” Cô lẩm bẩm với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Cậu không cần nghe giảng, cũng hiểu sao?”

Tần Tư Đình lại hiếm hoi nhìn cô một cái, ánh mắt đó rõ ràng là đang nói: Cho rằng tôi có cùng chỉ số IQ với cô sao?

Tuy rằng anh chỉ nhìn không nói gì, thậm chí Thời Niệm Ca còn nghĩ theo nghĩa khác, cảm giác hạnh phúc liên tục ùa về.

Lúc trước anh còn không nói gì với cô, bây giờ cho dù anh vẫn thờ ơ, thì ít nhất anh cũng đã quen với cô ngồi cùng bàn, thỉnh thoảng nhìn cô một cái.

Chỉ cần kiên trì lâu hơn một chút, anh sẽ càng ngày càng quen với sự tồn tại của cô, có lẽ sau này anh sẽ thật sự làm bạn với cô, nam thần, thích hay không cũng không dám đòi hỏi quá nhiều, sau này làm bạn bè có thể cùng nhau trò chuyện, nếu như anh có thể mỉm cười với cô một cái, cô sợ sẽ bay lên trời mất.