Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 15



Thời Niệm Ca lại lấy thang sang phía bên kia, thấy vị trí cao hơn một chút nhưng không quá cao, liền đặt thang sang một bên, kiễng chân, duỗi tay ra và thử hai lần nhưng không được. Quay lại lấy thang.
Đột nhiên, có người đứng bên cạnh cô từ lúc nào không biết, cô chợt đưa mắt nhìn thì thấy quyển sách mà cô chưa lấy được đã ở trước mặt cô.
Cô ngước mắt lên và nhìn thấy Tần Tư Đình
Tần Tư Đình?
Cô kinh ngạc chớp chớp mắt xác định người trước mặt đúng là Tần Tư Đình đã từ chối cô lúc giữa trưa, cô phản ứng đột ngột, nhanh chóng vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn…”
Người đàn ông cao gầy lãnh đạm quay đầu, lấy một cuốn sách khác trên giá, lật vài trang đưa cho cô: “Cầm lấy.”
“Hả? Ờ.” Thời Niệm Ca vẫn còn hơi sững sờ, theo bản năng nhận lấy.
Nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô, Tần Tư Đình chỉ liếc cô một cái, sau đó xoay người đi đến phía dưới những giá sách khác.
Thời Niệm Ca vội vàng chạy theo và thấy rằng nhiều cuốn sách thường dùng không cần phải leo lên cao như vậy, tất cả đều ở bên dưới, ở những vị trí thuận tiện.
Cô đi theo anh suốt quãng đường không hỏi han hay nói chuyện, cầm lấy cuốn sách anh đưa cho mình, làm theo với vẻ nghiêm túc và cư xử tốt, cuối cùng thì cô đã cầm trên tay sáu bảy cuốn sách, ánh mắt đờ ra, Tần Tư Đình quay đầu lại nhìn cô một cái.
Thời NIệm Ca vội vàng cười, lông mày cong lên: “Còn gì nữa không?”
Rõ ràng là cô không thể cầm thêm được nữa, Tần Tư Đình đứng đó không nói lời nào, cầm một cuốn sách liên quan đến vật lý trên kệ bên cạnh lên đọc, xem ra cuốn sách đó không liên quan gì đến cô, nhưng dù sao thì anh cũng ở đó. Thời Niệm Ca vẫn kiên nhẫn đứng lại chờ đợi.
Một lúc sau, hai tay cô khẽ run lên, Tần Tư Đình lại làm như không thấy, đặt sách lại, cầm một cuốn khác lên xem qua.
Thời Niệm Ca hít một hơi thật sâu và tiếp tục mỉm cười.
Đợi thêm mấy phút nữa, cô thật sự không cầm được nữa, nhiều sách cộng lại ít nhất cũng phải chục ký, cầm không buông hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Này, Tần …” Khi tên này đến môi cô, cô đột nhiên đờ ra, không biết nên gọi anh thế nào.
Dường như mọi người đều quen gọi anh ta là Tần Thần, tuy rằng không để ý lắm đến danh hiệu này, nhưng những nữ sinh lớp 10, 11 sẽ đỏ mặt bàn luận về tiền bối của Tần Thần, còn cô thì gọi anh ta là tiền bối, nhưng có vẻ không hợp thật khó xử.
Hay chỉ gọi là bạn cùng bàn? Thế thì có bình thường quá không…
Chỉ nghĩ đến đây, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của nam sinh vang lên: “Tần Tư Đình.”
Cô đột nhiên quay lại nhìn anh, lại thấy anh vẫn đứng cạnh giá sách đọc sách vật lý năm cuối, không khỏi nhíu mi, giọng nói vừa rồi hẳn là hướng về phía cô, cô vội vàng nói: “À, Tần Tư Đình, sách của mình đủ chưa nhỉ? ”
Chàng trai đứng bên giá sách không trả lời, coi như không nghe thấy, khoảng hai phút sau, Thời Niệm Ca định đặt cuốn sách xuống bàn phía sau. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Vừa mới lùi về phía sau nửa bước, Tần Tư Đình liền đóng quyển sách trong tay lại, liếc cô một cái, cô lập tức dừng động tác.
“Tại sao cậu lại ngồi cạnh tôi?” Anh hỏi.
Thời Niệm Ca nhìn anh: “Bởi vì cậu điểm cao, là người giỏi nhất trường, mình nhảy lớp, cần một người học giỏi ngồi kế bên giúp đỡ, giống như bây giờ này, mình không biết phải đọc sách gì thì có cậu giúp mình tìm, như vậy thì thành tích học tập của mình…”
Tần Tư Đình yên lặng quan sát cô, hiển nhiên là vì anh không có kiên nhẫn nghe lời cô nói bậy bạ.
Cô nuốt nước bọt, vì vậy cô ho một cái và nói: “Bởi vì cậu đẹp trai.”
Chàng thanh niên điển trai lại nhìn cô lần nữa.
Vẻ mặt của Thời Niệm Ca có phần lúng túng, lại cố gắng thản nhiên trả lời: “Ai mà chẳng thích cái đẹp, đặc biệt là người đẹp, cậu nói đúng không? Lúc học quá mệt mỏi hoặc buồn chán, mình chỉ cần quay đầu lại nhìn một cái, lập tức lấy lại tinh thần.”
Tần Mặc yên lặng nhìn cô, Tần Tư Đình không biết có phải là đột nhiên không, nhưng anh không thích nghe lời nói dối, nói thật nếu cảm thấy có vấn đề, chỉ có thể trách anh quá khó hầu hạ.
Anh đặt sách trở lại trên giá, thong thả đi đến bên cạnh cô, cầm lấy năm quyển sách trên tay cô, chỉ để lại cho cô một quyển, xoay người đi ra ngoài: “Đi.”
Thời Niệm Ca nhìn quyển sách mỏng nhất trong tay, rồi quyển sách cực dày trong tay anh, khóe miệng cong lên, nhanh chóng đuổi theo.
Đúng lúc cả hai chuẩn bị bước ra khỏi giá sách thì chiếc xô kê cạnh chân của một người cô đang dọn dẹp trong thư viện bỗng lật úp xuống đất, hai cô thủ thư bên cạnh trông thấy phần sách phía dưới sắp ướt, lập tức chạy đến.
Vì quá lo lắng, bọn họ vội vàng chạy tới, không để ý có hai học sinh ở dưới giá sách, nhất thời đụng vào cái thang, chiếc thang ngã thẳng về phía Tần Tư Đình.
Tần Mặc vừa quay đầu đã thấy, đang định tránh đi, nhưng đúng lúc nghe thấy một tiếng hét nho nhỏ: “Cẩn thận.”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh định lách người qua, cơ thể đã bị Thời Niệm Ca từ phía sau ôm lấy đẩy anh về phía dưới giá sách, cô gái nhỏ thấp hơn anh một cái đầu, nhưng lại quả quyết chắn cho anh, lại còn đẩy anh đè vào giá sách.
Chiếc thang rơi xuống dưới chân hai người, phát ra tiếng động nhỏ, cô thủ thư sợ hãi vội vàng chạy lại nhấc thang lên, phàn nàn về việc người cô dọn dẹp bên cạnh quá bất cẩn.
Tần Tư Đình và Thời Niệm Ca im lặng dưới giá sách. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Khi biết mình thật sự ôm nam thần đẩy nam thần vào tường, Thời Niệm Ca: “…”
Cảm thấy không chỉ được một cô gái bảo vệ, dựa sát vào giá sách, hơn nữa cả nửa người trước của thiếu nữ còn dựa sát vào ngực Tần Tư Đình: “…”
Hai người giống như đang ôm hôn bí mật trong thư viện. Khi cô thủ thư lấy thang ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Bọn trẻ lớn nhanh quá, mới cấp ba đã lén lút yêu nhau, lại có thể đến thư viện hẹn hò…”
Vừa rồi phản ứng của Thời Niệm Ca rất nhanh, nhưng lúc này phản ứng của cô lại hoàn toàn chậm chạp, nhất là khi nghe thấy tiếng cô thủ thư thì thầm ở đằng kia, khuôn mặt cô đỏ bừng xấu hổ vô cùng, cảm giác hơi nóng truyền đến tận gốc tai.
Chính là cảm giác thích nam thần, cái này … cái loại ôm ấp nam thần này … lại … rất khác!