Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 30



Tần Tư Đình: Tôi vừa mới đi tắm xong.
Sau đó, chưa đầy hai giây, một tin nhắn khác được gửi đến: Sinh nhật vui vẻ
Sinh nhật vui vẻ.
Ah ah ah?
Ah ah ah ah ah ah ah–
Thời Niệm Ca ôm di động vào lòng lăn lộn trên giường, nhưng vẫn không thể kìm nén niềm vui, nhìn đi nhìn lại hai đoạn tin nhắn trên màn hình, đếm từ trên màn hình, mười chữ! m e o m a y m a u h o n g . c o m
Hai tin này được hơn mười chữ
Anh còn chúc cô sinh nhật vui vẻ!!!
Cuộc sống dường như đã viên mãn vào giây phút này!
Cô cố gắng chịu đựng cảm giác muốn gửi cho anh một đống ah ah ah ah ah ah ah ah ah, cô nở nụ cười tươi rói, những ngón tay bình tĩnh lướt: Hì hì, ngủ ngon.
Trước từ ngủ ngon còn thêm nụ cười, chủ yếu là cô không thể nào kìm nén được cõi lòng đang dậy sóng, anh cũng biết là cô đang vui đúng không nhỉ.
Sau khi gửi tin này, cô còn cho rằng anh sẽ không trả lời, hóa ra anh vẫn trả lời rất nhanh: Ngủ ngon.
Bây giờ cô thật sự không ngủ được!
Thời Niệm Ca đặt di động sang một bên, sạc pin rồi nằm lại trên giường, hai mắt tròn xoe nhìn lên trần nhà và chiếc đèn chùm tuyệt đẹp phía trên, tưởng tượng dáng vẻ của anh khi trả lời tin nhắn của cô, anh đang định đi tắm ư? Trước khi đi tắm trả lời cô, sau đó lại trả lời tiếp.
Ấy! Vậy rốt cuộc anh có mặc quần áo không?
Chờ một chút, cô đang nghĩ gì vậy?
Thời Niệm Ca giơ tay ôm khuôn mặt ửng hồng, vùi vào gối hồi lâu mới xoa dịu được tâm hồn đượm mật ngọt.
Sau đó, mặc dù điện thoại đang sạc pin nhưng Thời Niệm Ca vẫn ôm điện thoại trên tay suốt đêm, đến tận nửa đêm, cô cảm thấy điện thoại hơi nóng mới đặt trở lại đầu giường.
Cô có một giấc mơ.
Tôi mơ thấy Tần Tư Đình từ trong phòng tắm đi ra, quanh người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng, cầm điện thoại lên nhìn thấy ảnh chụp của cô, sau đó khóe môi xinh đẹp hơi nhếch lên, anh gửi cho cô bốn chữ- sinh nhật vui vẻ.
Làm sao có thể có một giấc mơ đẹp như vậy, cô biết đó là một giấc mơ mà cô không muốn tỉnh lại, trong mơ, cô cẩn thận quan sát thiếu niên khôi ngô và bóng lưng của anh, khi anh đặt điện thoại xuống và quay người lại, trong thoáng chốc cô sửng sốt lấy tay che mắt lại, nhưng phút chốc giấc mơ bị tiếng chuông báo thức làm cho tan biến. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Cô đột ngột mở mắt ra, tay quờ quạng tắt báo thức, sau đó cô lại mơ mơ màng màng, ít nhất cũng phải mơ đến cùng chứ, nhưng làm thế nào cũng không thể mơ tiếp.
Thời Niệm Ca bất lực mở mắt ra, sau đó cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ sáng.
Mỗi năm sau sinh nhật, cô đều cùng ba mẹ đi thăm vài người họ hàng, bởi vì vẫn còn là tháng giêng, những người họ hàng này cũng nên duy trì một năm vài ba ngày thăm hỏi.
Có hai bác và dì ở khá xa, tận thành phố bên cạnh, vì là thành phố lân cận, nên không cần thiết phải đi máy bay, sáng sơm chạy xe đến là được.
Cô đang định cất điện thoại lại, đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, cầm lấy lần nữa, cẩn thận mở trang SMS, nhìn thấy vài tin nhắn SMS hôm qua.
Cả lời nói của anh và lời của cô đều ở trong đó, được sắp xếp thành một hàng, như thể họ đang trò chuyện liên tục.
Ban ngày cùng ba mẹ sang thành phố bên cạnh, thỉnh thoảng cô lại lấy di động ra xem tin nhắn, thậm chí vì sợ mình lỡ tay xóa mất, vì vậy sau đó cô lại cẩn thận tắt đi, tránh ấn nhầm.
Liên tiếp vài ngày sau, dù có chuyện gì không vui, chỉ cần đọc lại tin nhắn của Tần Tư Đình cô lập tức tươi cười trở lại.
Vài ngày nữa trường học sẽ bắt đầu, và cô rất nhớ những ngày có thể ngồi bên cạnh Tần Mặc mỗi ngày.
Còn vài ngày nữa là quay lại trường học, ba mẹ phải trở lại công ty bắt đầu lịch trình bận rộn, lần này không phải bay sang Mỹ mà đến chi nhánh ở Singapore hai tháng, sau đó sẽ tiếp tục đi Mỹ. Trong khoảng vài tháng tới, có lẽ trước khi cô thi đại học, ba mẹ cô vẫn chưa quay lại.
Buổi tối Thời Niệm Ca vừa soạn sách vở chuẩn bị vào học, vừa nghĩ đến cảnh được gặp lại Tần Tư Đình, khóe miệng cong cong, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc ba mẹ cô lại sắp ra nước ngoài.
Cho dù biết vì bình thường ba mẹ ít ở bên cạnh cô, cô đã sớm quen với việc ba mẹ không có mặt trong nước, việc ba mẹ ra nước ngoài rất khó tác động đến tâm trạng của cô, nhưng họ chưa từng thấy cô hớn hở như vậy trước khi đi học lại, suốt buổi tối khuôn mặt đều tủm tỉm, ngay cả ăn cơm cũng cười. m e o m a y m a u h o n g . c o m
“Cả tối, con cười ngây ngô chuyện gì thế?” Người mẹ đáng yêu của Thời Niệm Ca, Dương Trân Trân thật sự không nhịn nổi, bình thường không ở gần con gái, nhưng trước khi đi vẫn muốn lo lắng cho tình hình học tập và cuộc sống của con gái.
Nhìn thấy mẹ đẩy cửa vào phòng ngủ, nụ cười trên môi Thời Niệm Ca vẫn chưa tắt: “Không có gì đâu, sắp đi học lại, được gặp bạn bè thật là vui.”
Quý cô Dương Trân Trân nheo nheo mắt, đánh hơi rất nhanh: “Con và các bạn học trước đây cũng thân thiết, trước khi vào học đâu thấy con vui như thế, hơn nữa còn cuối cấp rồi, không phải trước đây con còn kêu gào bị ném từ thiên đàng xuống địa ngục sao? Có gì mà vui chứ?”
Thời Niệm Ca suy nghĩ một chút: “Có lẽ con trưởng thành rồi, cảm thấy tiết kiệm được một năm học so với người khác, giống như trộm được một năm, hơi mừng tí thôi.”
“Thật không.” Quý cô Dương Trân Trân ngồi xuống giường, gói ghém chiếc cặp chưa được sắp xếp xong, liếc nhìn điện thoại di động đặt cạnh giường: “Dạo này mẹ thấy con ngày nào cũng nhìn di động cười tủm tỉm, rõ ràng không có tin nhắn, di động cũng chẳng báo tin đến, con nhìn cái màn hình rồi vui vẻ cả ngày, có phải yêu rồi không?”
“…”
“Mẹ và ba con không hề phản đối chuyện của thiếu niên tụi con, trước đây lúc Đường Thiệu theo đuổi con, ba mẹ cũng có phần không đồng ý đấy? Chỉ là nhắc nhở con bảo vệ bản thân, mặt khác con cũng lớn rồi, con có thể tự suy xét việc của bản thân, con còn định giấu giếm chuyện gì nữa?”
“… Không thể tính là yêu.”
“Không tính?”
Thời Niệm Ca phát hiện, hóa ra chuyện Đường Thiệu trước đây, cô có thể rất thản nhiên, giống như ba mẹ nói, chuyện gì nên đến ở tuổi này cũng sẽ đến, mười tám tuổi không phải là yêu sớm, nhưng dù sao vẫn là học sinh, cho nên chuyện tình cảm vẫn phải giấu giếm, nhiều bạn cũng tuổi không muốn thổ lộ cùng ai chuyện này.
Nhưng trước mặt bố mẹ, cô thật sự chưa bao giờ phải giấu giếm.
Chỉ là đối với Tần Tư Đình.
Cô chợt phát hiện ra.
Thật sự có một cảm giác ngượng ngùng, một cảm giác xấu hổ không biết diễn tả thế nào, cảm giác ngay cả khi tên Tần Tư Đình được nhắc đến trước mặt ba mẹ, tim cô cũng vô thức nhảy loạn lên.