Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 37



Khi có kết quả xét nghiệm máu, cơn sốt của Thời Niệm Ca cuối cùng cũng giảm, nhưng chưa hoàn toàn hết hẳn.

 

Buổi sáng lúc vừa tới bệnh viện nhiệt độ của cô là 39.4 độ, hiện tại là mười giờ, nhiệt độ của cô là 38.6, vẫn gọi là sốt cao, nhưng ít nhất cô đã uống nước được, không bị ói ra như lúc đầu.

 

Cô nằm trong phòng bệnh, cảm thấy dễ chịu hơn vì nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, cuối cùng cũng có thể thoải mái ngủ một giấc.

 

Sau khi Tần Tư Đình đến phòng khám lấy kết quả xét nghiệm, anh quay lại thấy cô vẫn ngủ say, nhanh chóng đặt kết quả sang một bên.

 

“Sao rồi? Bác sĩ có nói là cảm cúm hay bị gì khác không?”

 

“Cảm cúm, nhưng vẫn sẽ tiếp tục sốt trong khoảng một ngày.” Tần Tư Đình nói xong, nhìn đồng hồ: “Cậu ấy ăn được gì chưa?”

 

“Vẫn chưa, sáng nay đã mua những món cô chủ có thể ăn, tôi cho cô chủ uống sữa đậu nành nhưng nôn hết cả, vừa rồi trước khi ngủ uống được một chút nước, không bị nôn.”

 

“Nghĩ cách để cho cậu ấy ăn, dù có nôn thì buổi sáng cũng phải uống thuốc, lát nữa cậu ấy sẽ tiếp tục uống thuốc, không được để bụng đói.” Tần Tư Đình nói, bước đến bên giường Thời Niệm Ca: “Bác sĩ nói không cần ở bệnh viện quan sát, gần đây trong viện có rất nhiều vi rút, ở lại sẽ khiến cậu ấy bị bội nhiễm, cứ để cậu ấy về nhà nghỉ ngơi, chú ý uống nhiều nước, sau khi hạ sốt hoàn toàn sẽ ổn thôi.”

 

“Vậy ổn rồi, lát nữa tôi sẽ đưa cô chủ về.” Chú Thái nói xong lại nhìn đồng hồ, hơi đăm chiêu. mèo máy màu hồng chấm com

 

Tần Tư Đình nhìn ông: “Sau khi về chăm sóc cậu ấy được không?”

 

“Tôi sẽ ở lại để trông nom cô chủ, nhưng chiều nay có việc, bình thường tôi sẽ gọi dì Hương đến, nhưng cuối tuần này bà ấy mới quay lại Hải Thành, về phía nhà họ Thời, tôi đã nói sau khi đưa cô chủ đến bệnh viện mới quyết định có gọi người giúp việc đến không, xem ra bây giờ phải gọi họ rồi, bây giờ tôi đi gọi điện thoại.”

 

Tần Tư Đình quan sát Thời Niệm Ca vẫn còn đang say ngủ.

 

“Nhưng nơi này cách nhà họ Thời khá xa, có lẽ họ sẽ mất chút thời gian để tới kịp.”

 

“Tôi sẽ ở lại.” Tần Tư Đình nói.

 

Chú Thái ngạc nhiên nhìn anh: “Cậu?”

 

Tần Tư Đình ngước mắt lên nhìn ông: “Có vấn đề gì ư?”

 

“…”

 

Tất nhiên là có rồi.

 

Tuy rằng cậu là thái tử của nhà họ Tần, tốt xấu gì cũng chỉ có một nam một nữ ở trong phòng, Thời Niệm Ca nhà chúng tôi xinh xắn đáng yêu thế này, quan hệ giữa cậu và cô chủ lại như … không rõ ràng như thế, sao có thể yên tâm để mình cậu ở lại chăm sóc cho cô chủ được.

 

Chú Thái không dám nói ra suy nghĩ này: “Cứ đưa cô chủ về trước đã.”

 

“Được, tôi lái xe.” Tần Tư Đình đứng dậy rời đi.

 

Lúc Thời Niệm Ca được đỡ dậy cuối cùng cô cũng bắt đầu tỉnh táo hơn, lúc này Tần Tư Đình đã không còn trong phòng bệnh, cô nhìn chú Thái, sau khi hốt hoảng một lúc mới bắt đầu lên tiếng: “Chú Thái, tại sao không ở trường học?”

 

“Sốt thế này còn định đi học à? Định lây cho thầy cô và bạn bè ư?” Chú Thái nghiêm nghị: “Được rồi, bác sĩ khám rồi. Chỉ là sốt siêu vi thôi, nếu không chịu nghỉ ngơi sẽ chuyển nặng đấy, sẽ càng khó chịu hơn, bây giờ đưa cháu về nghỉ ngơi trước, sau khi về nhà ăn chút gì đó để uống thuốc rồi ngủ một giấc, hai ngày tới đừng đi học nữa.”

 

Sao mà không đi học được?

 

Thời Niệm Ca mếu máo không nói nên lời, được dìu ra khỏi phòng bệnh, sau đó đến cạnh xe, mở cửa xe ngồi vào, ngước mắt lên cô đột nhiên thấy người lái xe là Tần Tư Đình..

 

Cô lập tức đờ người ra, anh mắt ngây dại, tạm thời không kịp phản ứng. mèo máy màu hồng chấm com

 

Tần Tư Đình?

 

Trước khi mê man dường như cô lờ mờ cảm nhận được anh ở bên cạnh, lúc ấy cô còn tưởng mình nằm mơ hoặc là sốt cao sinh ảo giác, nhưng mà thật sự là anh ư?

 

Tại sao anh lại ở đây? Anh và chú Thái cùng nhau đưa cô đi bệnh viện sao?

 

“Được rồi, đừng ngây người nữa, bạn học của cháu không đến lớp mà chở cháu đến bệnh viện, bây giờ đưa cháu về nhà trước.” Chú Thái ở phía sau vỗ vỗ lên vai cô..

 

Thời Niệm Ca định thần lại, nhanh chóng lên xe, sau khi ngồi an vị cô nhìn người trước mặt: “Thật là cậu ư?”

 

Tần Tư Đình nhìn cô qua kính chiếu hậu, không trả lời mà nói: “Thắt dây an toàn.”

 

Trên thực tế, không có vấn đề gì nếu cô ấy ngồi phía sau mà không thắt dây an toàn, nhưng cô ấy hiện không khỏe anh đột ngột phanh gấp, cô có thể bị ngả ra trước.

 

Thời Niệm Ca ngoan ngoãn thắt dây an toàn, không dám hỏi gì nữa, tựa như sợ giấc mộng tan vỡ, chỉ ngồi đó nhìn anh, chốc chốc lại nhìn ra cửa sổ xe.

 

Tuy rằng đầu vẫn còn đau, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, không biết là sốt hay do tâm trạng, cảm thấy bản thân dường như lơ lửng.

 

Chú Thái nói vị trí của biệt thự Lệ Thủy, Tần Tư Đình lái thẳng đến đó.

 

Hóa ra Tần Tư Đình có thể lái xe, bình thường không thấy anh dùng xe của gia đình, cũng không lái xe, chỉ đi bộ đến trường, xem ra nhà anh cũng gần trường, không biết ngoài biệt thự Lệ Thủy, còn khu vực nào gần nữa không, thật ra nếu lái xe từ biệt thự Lệ Thủy đến trường cũng mất hơn mười phút đồng hồ, anh đi bộ đến trường, không chừng nhà còn gần hơn cô.

 

Dọc đường đi vì lý do sức khỏe, cho dù trong lòng nôn nao nói chuyện với anh nhưng lại không có sức, chỉ thỉnh thoảng nhìn Tần Tư Đình từ phía sau.

 

Có chú Thái trong xe, cô thật sự ngại nói chuyện với Tần Tư Đình, nhưng cứ như thế này, nhìn bóng lưng anh từ phía sau cô cũng đủ thỏa mãn rồi. mèo máy màu hồng chấm com

 

Anh thật sự đưa cô đến bệnh viện.

 

Vốn dĩ còn đang ủ rũ vì bản thân ốm đau mà khiến anh đi học trễ, nhưng cái buồn này đã bị những niềm vui nhỏ bé trong lòng kia vùi lấp sạch.

 

Thời Niệm Ca ngồi phía sau, khóe miệng cong cong, chú Thái ngồi bên cạnh trông thấy hết, nhưng không nhiều lời, sau khi xe đến trước biệt thự Lệ Thủy, lập tức dìu cô xuống.

 

Cho nên bây giờ Tần Tư Đình đã biết bình thường cô sống ở đâu, hơn nữa cũng xem như đã đến nhà cô rồi đúng không.

 

Thời Niệm Ca trông thấy Tần Tư Đình giúp mình lấy cặp sách trong xe ra, quay đầu lại nhìn anh, Tần Tư Đình trả chìa khóa xe cho chú Thái, sau đó không hề đi ngay, còn cùng họ đi vào nhà.

 

Tần Tư Đình thực sự vào nhà cô?

 

Tim Thời Niệm Ca như muốn nhảy ra ngoài, đầu đau như búa bổ, nhưng vẫn cố nhớ lại xem tối qua có ném trái cây lung tung dưới đất không, quần áo có bày trên sô pha không, hay có đồ gì vứt tứ tung trong nhà không, nếu thế thì mất mặt chết đi được…

 

“Chú Thái, bây giờ cháu còn sống không?” Thời Niệm Ca nhìn bóng Tần Tư Đình đi phía trước, bởi vì chú Thái đang dìu cô, nên ghé sát vào người ông hỏi nhỏ.

 

Chú Thái nghiêm mặt liếc cô một cái: “Nói xui xẻo gì đấy, không phải do sốt cao quá độ chứ?”

 

“Đúng… cháu cảm thấy có thể do sốt cao sinh ra ảo giác rồi…” Cảnh tượng này không thật chút nào.