Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 38



Sau khi vào nhà, Thời Niệm Ca tránh nhanh khỏi chú Thái bước đến phía sau Tần Tư Đình: “Cậu ngồi đây trước, mình đi lấy chút…”
“Về phòng nghỉ ngơi đi.” Tần Tư Đình không đợi cô nói xong, dừng bước, quay lại nhìn cô.
Thời Niệm Ca chỉ nói theo bản năng thôi, lần đầu tiên Tần Tư Đình đến nhà cô, dẫu sao thì cô cũng phải đem nước ra đãi khách để khách ngồi nghỉ chứ nhỉ.
Nhưng rõ ràng trong mắt anh bây giờ cô là bệnh nhân không được làm gì hết.
“Niệm Niệm, về phòng đi.” Chú Thái nhìn cô một cái, thật ra biểu hiện đó còn có ẩn ý khác, trên đường đi chú Thái phát hiện Thời Niệm Ca dường như rất nhiệt tình với Tần Tư Đình, luôn có một kiểu con gái bao nhiêu tình cảm hiện hết lên mặt, còn đối phương thì lạnh nhạt cùng lắm chỉ đáp lại chiếu lệ, nhưng vì cô cảm rồi, phải nhanh chóng về nghỉ ngơi thôi.
Thời Niệm Ca thực sự rất đau đầu, hiện tại dường như Tần Tư Đình không hề khách sáo, không cần cô phải làm gì hết, rốt cuộc vẫn là do bị cảm nên cô lên lầu.
Sau khi trở về phòng, dù đầu vẫn đau nhưng cô trằn trọc trở mình không ngủ được.
Chừng mười phút sau, chú Thái gõ cửa bước vào, thấy cô vẫn chưa ngủ, chú bước đến cầm cốc nước ấm và thuốc hạ sốt: “Thuốc hạ sốt cách hai tiếng có thể uống một lần, bây giờ uống được rồi.”
Thời Niệm Ca ngồi dậy lấy thuốc, sau đó liếc nhìn ra ngoài cửa hỏi: “Tần Tư Đình đâu?” m e o m a y m a u h o n g . c o m
“Cậu ấy ở dưới lầu, đừng lo, người ta không đi đâu, cháu cứ yên tâm nghỉ ngơi.” Chú Thái nhận lấy chiếc cốc mà cô đưa cho, sau đó nhìn đồng hồ, nói: “Nhưng buổi chiều trường của con chú có việc, mẹ của nó không có thời gian đến, chú nhất định phải qua đó một chuyến, cháu ở nhà được chứ?”
“Cháu sắp ngủ ngay thôi, có việc gì đâu mà không ở nhà được? Chú bận gì thì cứ đi đi ạ.” Thời Niệm Ca xua xua tay.
Nhưng cô chợt nghĩ đến Tần Tư Đình vẫn còn ở đây, chưa kịp hỏi, chú Thái đã nói tiếp: “Tôi gọi điện thoại về nhà họ Thời rồi, dì Lưu và dì Hứa chốc nữa sẽ qua chăm sóc cháu, nhưng mà đến đây cũng mất mấy tiếng, cứ tạm để Tần Tư Đình ở đây trông cháu, khi nào họ đến thì cậu ấy sẽ về.
Nói cách khác, thời gian tiếp theo cô sẽ được ở riêng với Tần Tư Đình?
“Được ạ!” Thời Niệm Ca cười tươi rói
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cô, chú Thái biết trong đầu cô đang nghĩ gì, cười khổ, đứng dậy ra ngoài..
Tưởng tượng đến cảnh được ở cùng Tần Tư Đình, Thời Niệm Ca càng không ngủ được, cô tự cầm nhiệt kế, bây giờ là 38 độ, không còn khó chịu như sáng nay.
Đột ngột nghe thấy tiếng xe, cô chạy nhanh ra cửa sổ trông thấy chú Thái đã lái xe rời đi.
Dì Lưu và dì Hứa, người đang chạy từ nhà họ Thời đến đây, vừa rồi đã gọi điện bảo đang bị kẹt xe, có lẽ phải mất ít nhất nửa tiếng nữa mới đến nơi, dặn cô cứ nghỉ ngơi trước.
“Được rồi, không sao đâu, bây giờ cháu không còn mệt như lúc sáng nữa, đã khỏe hơn nhiều rồi, không cần phải sang đây vội.” Thời Niệm Ca vừa nhận điện thoại vừa đi ra ngoài, đừng ở góc cầu thang nhìn xuống dưới nhà, trông thấy Tần Tư Đình đứng ngay cửa sổ sát sàn, nhường như đang nhìn biệt thự trước mặt.
Anh nghe thấy tiếng của cô khi trả lời điện thoại, quay người lại ngay, lướt nhìn qua cô đang đứng trên cầu thang một cái.
“Chú Thái nói cậu ở lại đây với mình à?” Cô cúp máy, bước xuống.
“Ừ.” Tần Tư Đình đáp, lại nhìn thấy cô đang đi xuống: “Sao không ở trong phòng ngủ?”
“Tối hôm qua mình ngủ ngon lắm, sáng nay còn ngủ một giấc ở bệnh viện, bây giờ nhức đầu quá không ngủ được.” Cô vừa nói vừa nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Cậu đang nhìn gì đấy?”
“Không có gì.” Thấy sắc mặt cô vẫn còn xấu, Tần Tư Đình đi đến gần, cụp mắt nhìn cô. mèo máy màu hồng chấm com
Người mà cô thích lúc này đang đứng trước mặt cô, một tay đút túi quần, từ trên cao nhìn xuống, thậm chí cô còn đứng rất gần anh ấy, gần đến mức cô cảm thấy chỉ cần ngước đầu lên là chạm phải anh, bây giờ cô có thể ngửi rất rõ mùi lành lạnh sạch sẽ trên người anh, một chút mùi của nước giặt, thanh thanh, nhưng không lộ ra quá nhiều.
“Bây giờ bao nhiêu độ rồi.” Anh hỏi.
“Vừa đo là ba mươi tám độ.” Cô ngoan ngoãn đáp.
“Ừm, không ngủ nữa à?”
“Ngủ không được.” Anh ở đây, em ngủ không được, hiếm khi được ở cạnh anh một lúc thế này, lát nữa hai dì đến, cơ hội này sẽ tan biến! Cô nhất định không thể bỏ phí khoảng thời gian tươi đẹp thế này.
“Được rồi, ngồi xuống trước đi.” Tần Tư Đình nói, giơ tay định chạm vào trán cô, nhưng vẫn chưa đụng tới, đột nhiên cô ngước đầu lên, đôi mắt lấp lánh ánh sao, động tác khựng lại một chút, lại rút tay về.
Thời Niệm Ca quay lại ngồi xuống sô pha, sau đó ngoan ngoan như một cô học trò nhìn về phía anh, vẻ mặt như đợi chỉ thị tiếp theo của người lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Tần Tư Đình không ra thêm một “lệnh” nào nữa, quan sát bộ dạng bơ phờ hốc hác của cô: “Sáng ăn gì cũng ói à?”
“Ừm.”
“Bây giờ ăn được không?”
“Mình không biết, bây giờ mình không đói, không thèm ăn gì cả.”
“Tôi chuẩn bị chút đồ ăn, cậu thử ăn một chút được không?”
Biểu cảm của Shi Niange thay đổi từ ngoan ngoãn và nghe lời chuyển sang ngạc nhiên: “Cậu định làm à?”
Trên thực tế, điều cô ấy muốn hỏi là, cậu biết nấu à? Nhưng ta cảm thấy nói như vậy không ổn lắm, Tần Tư Đình không phải người nói năng tùy tiện, anh nói làm chắc chắc sẽ làm được. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Thật ra hai dì đến đây chăm sóc cô, chắc chắn sẽ nấu cơm, chỉ là, cô muốn ăn món Tần Tư Đình tự tay làm hơn tất cả!
Tần Tư Đình không trả lời, chỉ nhíu mày, ý hỏi tóm lại cô có ăn hay không.
“Hi hi ăn, cậu nấu gì mình cũng ăn.”
Anh lại liếc nhìn cô, khịt mũi, không trực tiếp câu nói nồng đượm sự mê muội của cô, trực tiếp vô nhà bếp tìm nguyên liệu nấu ăn.
Thời Niệm Ca nhanh chân chạy theo, đứng trước cửa nhà bếp nhìn anh mở tủ lạnh, cô thăm dò: “Trong tủ lạnh rau củ gì cũng có, đều do dì Hương chuẩn bị, bởi vì siêu thị khu này nằm xa quá, còn làm nhiều đồ ăn rồi để đông lạnh cho mình lắm, bằng không nếu thấy phiền quá cậu cứ làm nóng lại bánh trôi các thứ cho mình cũng được.”